Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Viên Úc Thần từ trước đến nay luôn tự biết điều tiết thời gian, Sân Mộc đối với việc nghỉ ngơi sớm đã không có nhu cầu, Viên Úc Thần mới vừa có động tác rời giường thì Sân Mộc cũng theo đó mở mắt.
Sân Mộc sờ máy tính kiểu cũ trong phòng ngủ, Viên Úc Thần cầm quần áo sạch của Sân Mộc đi đến, nhìn vào màn hình máy tính. "Trống rỗng." (ý nói trên màn hình không có cái gì hết í. chỉ có màn trắng.)
"Thế giới mô phỏng này còn chưa có tinh vi đến vậy." Sân Mộc tắt màn hình máy tính, quay lại ngồi trên ghế xoay. "Nơi này chỉ là trò chơi."
Không để ý Sân Mộc cố ý che giấu, Viên Úc Thần đem đồ trong trùm lên đầu Sân Mộc. "Thay quần áo."
"Chờ trở lại hiện thực chúng ta đi du lịch đi." Sân Mộc ôm quần áo đi vào phòng tắm, làm như lơ đãng nhắc đến.
"Được." Viên Úc Thần sảng khoái đáp ứng. "Bất quá bài tập về nhà không thể bỏ."
"Toàn quân diễn tập gần ngay trước mắt, ta lại phải bận làm bài tập về nhà, chỗ nào còn có thời gian."
"Toàn quân diễn tập nếu có thể lấy được thành tích tốt, ta mang em đến tinh cầu số ngắm hoa."
"Ngươi dùng hứa hẹn trước đây gạt ta học như vậy được sao?" Sân Mộc kéo cửa lộ ra cái đầu, khó chịu lên án. "Ta cũng không phải nhi tử của ngươi."
"Em là bạn lữ của ta, đồng thời ta cũng là người gánh quyền giám hộ của em, cần phải cho em căn chính miêu hồng() trưởng thành khỏe mạnh."
"Nha, còn biết căn chính miêu hồng?" Sân Mộc bĩu môi. "Ta đã làm chuyện thiếu đạo đức gì khiến thiên địa bất dung a~."
() Căn chính miêu hồng (xuất thân miêu hồng): Xưng hô đặc thù trong niên đại đặc thù. Nói về nguồn gốc của một người. Được sinh ra trong một gia đình nông dân nghèo (đại khái khi đó bần nông có thân phận khá cao), hoặc gia đình quân nhân có xu hướng được công nhận, khi đó nông dân giàu và gia đình theo tư bản chủ nghĩa có xu hướng bị đánh, trẻ em bần nông khi đó thường được gọi là "căn chính miêu hồng" (căn là rễ còn miêu là mầm),"càng nghèo càng cách mạng". Con em địa phú thì luôn bị xa lánh. Hiện nay thì căn chính miêu hồng chỉ con cháu cộng sản. Con cháu của các cựu chiến binh và con cháu của những người tiền nhiệm cách mạng. Các con cháu của một số nhà lãnh đạo sáng lập vẫn được ca ngợi rộng rãi cho phong cách cách mạng của họ và một số con cháu của các nhà cách mạng bị chỉ trích vì tham nhũng và thoái hóa sau khi sống một cuộc sống thịnh vượng.
Viên Úc Thần lắc đầu bật cười, tiến lên đem người từ phía sau cánh cửa kéo ra. "Thay xong?"
"Ta chưa thay xong, hành động của ngươi bây giờ chính là giở trò lưu manh."
"Em xong việc có thể đi tố cáo ta, ta không phản bác." Cười vuốt ngay lại phần tóc bị nhếch lên của Sân Mộc, Viên Úc Thần nắm tay Sân Mộc rời khỏi biệt thự.
Phồng mặt hờn dỗi, không muốn để Viên Úc Thần nhìn thấy lỗ tai đang đỏ lên của mình. Viên Úc Thần cúi đầu nhìn xuống Sân Mộc, ôn nhu cười. "Làm sao vậy?"
"Ngu ngốc, quả nhân thẹn thùng." Không khí sôi trào.
Nghe không hiểu từ quả nhân, những lại hiểu được thẹn thùng, Viên Úc Thần tâm tình khó nén, lớn tiếng bật cười. "Có cần ta giả vờ không nhìn thấy không?"
"Nghịch tặc, không cho cười quả nhân!"
"Ha ha ha......"
Bị một đám người xô đẩy đi vào kho tiền dưới tầng ngầm ngân hàng, tiền đầy đất, dơ bẩn tanh hôi, mấy nữ nhân xinh đẹp cuộn tròn dồn lại một góc, quần áo tả tơi, thân thể lõa lồ đầy xanh tím loang lổ vết máu. Thần trí các cô đều có chút hoảng hốt, thoạt nhìn vô cùng chật vật.
Tiêu Lâm Du ba người đều không phải con chim vô hại được nuôi trong lồng vàng, nhìn thấy cảnh tượng này ai cũng rõ ràng những nữ nhân kia đã trải qua chuyện gì. Trác Kỳ Bảo khó nén được phẫn nộ, giữa mày Tiêu Lâm Du cũng khóa chặt.
Nam nhân mặc áo sơ mi hoa từ một bên sô pha đứng lên, đi đến trước mặt ba người Tiêu Lâm Du đánh giá vài lần. "Hay là ba tiểu tử này?"
"Đại ca, liền chúng nó." Thanh niên tóc đỏ khen ngợi nịnh hót nam nhân.
Nam nhân hừ lạnh một tiếng, giơ tay lên, một tia chớp bổ vào tường, lưu lại vết cháy đen. Người trong tầng ngầm đều bị nhìn đến run lên, trong mắt tràn ngập sợ hãi.
"Biết đây là cái gì không?" Nam nhân đắc ý nói. "Nơi này là địa bàn của ta, nếu các ngươi không ngoan ngoãn nghe lời, ta......"
"Lôi hệ dị năng." Trác Kỳ Bảo đánh gãy nam nhân đang khoe khoang. "Nhìn uy lực, hẳn là mới kích phát không bao lâu đi."
Nam nhân híp mắt nhìn Trác Kỳ Bảo nửa ngày, đột nhiên một quyền nện xuống bụng Trác Kỳ Bảo. Trác Kỳ Bảo cong lưng kêu lên một tiếng, sắc mặt trắng bệch.
"Tiểu quỷ." Nam nhân nắm đầu tóc Trác Kỳ Bảo. "Ngươi có lai lịch gì."
"Buông cậu ta ra!" Bách An Ngưng trắng mặt kêu lên.
"Một con châu chấu treo trên dây thừng, còn dám vì người khác cầu tình." Nam nhân ném Trác Kỳ Bảo ra, híp đôi mắt nhỏ không biết đang tính kế gì.
"Đại ca, bên ngoài bị mấy con quái vật do tiểu quỷ này đưa tới phá hỏng, không bằng lấy chúng nó đi uy quái vật." Thanh niên ở bên cạnh nhắc nhở.
"Ý kiến hay." Nam nhân vỗ tay, cười đến âm hiểm. "Các ngươi cảm thấy thế nào?"
"Chúng ta là vô tình xông vào chỗ này, lưu lại đường sống cho người khác, sau này không đến mức có ngày bị chặt đường lui." Tiêu Lâm Du lạnh lùng nói.
Nam nhân cười to, tựa như châm chọc Tiêu Lâm Du ngây thơ. "Tiểu quỷ, đã là mạt thế, đừng có ngây ngô được không? Đem người ra đi."
Đem ba người Tiêu Lâm Du lôi ra khỏi kho tiền dưới tầng ngầm, lên lầu hai, từ cửa sổ nhìn xuống đàn tang thi dưới lầu, ba người Tiêu Lâm Du đều trắng mặt.
"Hỗn đản! Ngươi nhớ kỹ cho lão tử, lão tử nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi." Trác Kỳ Bảo rống giận.
"Ngươi trở thành quỷ sẽ không tha cho ta? Hay là sống lại tới báo thù?" Nam nhân cười lạnh. "Xem nhiều tiểu thuyết rồi đi."
Ánh mắt Tiêu Lâm Du lạnh đến tận xương nhìn nam nhân. "Sau khi sống lại, ta sẽ tìm ngươi."
Từng chữ nói ra đầy khí phách, nam nhân bị Tiêu Lâm Du nhìn đến sống lưng phát lạnh, không ngăn được bực bội xua tay. "Đem bọn nó ném xuống, để bọn nó sống lại cho ta xem!"
Tiêu Lâm Du biểu tình âm lãnh, Trác Kỳ Bảo hùng hùng hổ hổ, Bách An Ngưng liều mạng giãy giụa, mắt thấy ba người phải bị ném vào trong đàn tang thi, đột nhiên một tiếng súng vang lên, một viên đạn xuyên qua ấn đường gã đàn ông đang đứng sau Trác Kỳ Bảo.
Biến cố bất ngờ khiến mọi người cả kinh, hốt hoảng lui về phía sau né tránh. Nam nhân áo sơ mi hoa cau mày, lôi điện chói sáng trong tay. "Là ai! Lăn ra đây."
Dây đằng sinh sôi giữa đàn tang thi, đóa hoa đỏ rực đem tang thi cắn nuốt, Sân Mộc vác súng ngắm đứng trên đỉnh xe, xe việt dã xuyên qua đường phố hoang vắng tiến vào tầm mắt mọi người.
"Sân Mộc!" Trác Kỳ Bảo liếc mắt một cái liền nhận ra, trên mặt lộ ra nụ cười thả lỏng.
Nhìn dây đằng cắn nuốt tang thi, chân Sân Mộc đá vang xe đỉnh. "Ngươi có dị năng thế mà không nói với ta."
"Tề Lăng Mạt cho ta dùng để bảo mệnh." Viên Úc Thần nhẹ nhàng nói.
"Ngươi mới là ngoại quải cuối cùng, đi ngang đầu mạt thế cũng không có vấn đề gì."
"Em cũng có thể chạy, ta nhìn, sẽ không để em bị ngã." Viên Úc Thần bất đắc dĩ.
Xe việt dã ngừng trước ngân hàng, Sân Mộc thả người nhảy lên lầu hai, bám vào mép cửa vào phòng. Trác Kỳ Bảo nhảy tới. "Sân Mộc!!"
Sân Mộc liếc Trác Kỳ Bảo một cái "Ngươi mắt thần thế nào mà nhận ra ta?"
"Bá khí trắc lậu, đẹp trai miệng tiện giá trị chiến đấu bạo biểu!"
"Hỗn thành này cái dạng ngu ngốc này, ngươi cũng thật là mất mặt."
"Dị năng của ta bị mất, vẫn luôn bị người khác lừa, còn bị cảnh sát bắt, mạt thế bùng nổ thiếu chút nữa chết trong đây." Trác Kỳ Bảo ủy khuất tố khổ.
"Ngươi làm sao ra tới đây?" Điểm này Sân Mộc rất hiếu kì.
"Lúc ta tránh dị thể trốn ở trong xe ngủ, xe bị người lấy đi, chờ ta thức dậy thì đã rời khỏi cái thành phố kia."
"Người lái xe kia đâu?"
"Đã chết, hắn bị cảm nhiễm khi ra khỏi thành thì đâm xe vào cây chết. May là ta trốn nhanh, không qua bao lâu chiếc xe liền nổ."
"......" Này xem như vận cứt chó sao? Vận may tới muốn ngăn cũng ngăn không được.
"Ngươi là ai!" Nam nhân áo sơmi hoa quát, mắt nhỏ cảnh giác, hiển nhiên là kiêng kị dây đằng vừa mới cắn nuốt tang thi dưới lầu.
Sân Mộc chuyển tầm mắt sang người nam nhân, có chút ghê tởm hơi thở giết chót trên người nam nhân. "Tạp toái ()!"
()Tạp toái杂碎: dạng đơn giản của 雜碎, theo mình tra thì là món ăn trộn lẫn các nội tạng xắt nhỏ của cừu hoặc bò.
"Sân Mộc, nam nhân này không phải thứ tốt gì." Đến Bách An Ngưng trước giờ tốt tính cũng không áp được phẫn nộ. "Vừa rồi ở dưới kia rất nhiều nữ nhân, nữ nhân......" Bách An Ngưng nói không được.
Sớm đã nhìn quen mấy thứ đen tối trong mạt thế Sân Mộc tự nhiên rõ ràng những điều Bách An Ngưng chưa nói xong. "Mạt thế chưa đến mười ngày, nhân loại đã sa đọa thành như vậy sao?"
"Tiểu tạp chủng, ngươi tính là cái gì!" Thanh niên tóc đỏ nhảy lên trước, ngọn lửa lớn cỡ trái bóng bàn trong tay đánh về hướng Sân Mộc.
Ngọn lửa bay đến cách mặt Sân Mộc cm thì biến mất, Viên Úc Thần nhảy lên lầu hai đứng bên cạnh Sân Mộc. Trước sự kinh ngạc của mọi người, dây đằng xanh biếc giống như mãng xà bay đến quấn lấy cơ thể thanh niên. Thanh niên hoảng sợ mở to hai mắt, há miệng phát ra tiếng thét thê lương.
Dây đằng đem cơ thể thanh niên siết đến vỡ nát, ngã xuống mặt đất hóa thành một đống bùn nhầy. Sân Mộc nhướng mày, níu góc áo Viên Úc Thần. "Quá bạo lực."
Viên Úc Thần nhìn về phía Sân Mộc, Sân Mộc cười đến xinh đẹp. "Ta cực kỳ thích."
"Các ngươi rốt cuộc tới đây làm gì!" Nam nhân áo sơmi hoa lảo đảo lùi về phía sau, hiển nhiên bị một màn huyết tinh này dọa đến không nhẹ, giọng nói đều run lên.
"Lấy mạng ngươi." Sân Mộc cười như không cười.
Nhìn Viên Úc Thần và Sân Mộc một lát, nam nhân đột nhiên nổi điên đánh qua một lôi điện "Ta có siêu năng lực! Các ngươi giết không được ta, ta là chúa cứu thế......"
Lôi điện đến trước mặt Sân Mộc không ngừng bị biến mất, nhàm chán nhìn nam nhân nổi điên, thẳng đến khi dị năng bị nam nhân dùng hết, kiệt lực ngã xuống mặt đất thở dốc.
Sân Mộc đi đến bên người nam nhân, không có tâm tình tấm tắc vài tiếng xem như thương hại, khẩu súng trong tay nhắm ngay thân thể nam nhân, biểu tình không đổi bắn xuyên qua tứ chi gã. Nhìn nam nhân kêu thảm, khóe mắt Sân Mộc quét sang những người xung quanh.
"Tha mạng!" Một người đột nhiên quỳ xuống đất kêu khóc. "Chúng tôi đều bị bắt buộc, ngươi tha cho chúng ta đi!"
"Nói hươu nói vượn!" Trác Kỳ Bảo trừng mắt.
"Thật sự, chúng tôi cũng là bị gã chộp tới, chúng tôi không dám phản kháng, gã sẽ giết chúng tôi!" Một đám người nhộn nhạo giải thích xin tha.
Khóe mắt chuyển qua Viên Úc Thần, thấy Viên Úc Thần làm như nhíu mày, Sân Mộc nhấp khóe miệng, thu hồi súng. "Lăn!"
Thấy những người còn lại ngã lộn nhào rời đi, Trác Kỳ Bảo nhíu mày. "Sân Mộc, cứ như vậy thả bọn chúng."
"Mạt thế không ai là sạch sẽ, bọn họ sẽ không gặp được nhiều người hảo tâm như vậy nữa." Nói đến người hảo tâm, Sân Mộc liếc ngang Viên Úc Thần một cái.
Viên Úc Thần mặt vô biểu tình sờ sờ cái mũi, tỏ vẻ vô tội.
Tiêu Lâm Du đến cạnh Sân Mộc, lạnh lùng nhìn nam nhân rên rỉ thống khổ dưới chân. "Giao gã cho ta."
Sân Mộc nhướng mày, không so đo lui về phía sau. Tiêu Lâm Du một tay xách nam nhân lên, xoay người quay về kho tiền dưới tầng ngầm, đem nam nhân chỉ còn hơi thở thoi thóp ném vào trong tầng ngầm. Vốn dĩ dưới kho tiền những nữ nhân còn đang si si ngốc ngốc, đột nhiên có động tĩnh, chậm rãi bò về phía nam nhân, chết lặng trên mặt dần dần nhiễm lên sự điên cuồng thù hận, nổi điên bắt đầu cấu xé thân thể nam nhân.
Tiêu Lâm Du đóng cửa sắt kho tiền lại, ngăn cách tiếng thét thảm thiết của nam nhân, xoay người đụng phải biểu tình hứng thú của Sân Mộc.
Đối với Tiêu Lâm Du ngoan tuyệt Sân Mộc rất thích, Sân Mộc cảm thấy, nếu thật sự đang ở mạt thế, Tiêu Lâm Du tuyệt đối có thể sống đến cuối cùng xưng vương người thắng.
Mấy người nghỉ chân tại một phòng làm việc nhỏ, Trác Kỳ Bảo lén nhìn Viên Úc Thần vài lần, rốt cuộc nhịn không được kề tai Sân Mộc nói nhỏ. "Sân Mộc, y là ai?"
"...... Ngươi đoán." Nhìn qua lại giữa cậu bạn và nam nhân vài lần, Sân Mộc nghẹn ra hai chữ.
Trác Kỳ Bảo "......"
"Nơi này rốt cuộc sao lại thế này." Tiêu Lâm Du hỏi.
"Năm , năm thứ nhất tận thế bùng nổ." Đối với Tiêu Lâm Du có chút hảo cảm, Sân Mộc giải thích. "Trò chơi "Hành trình tận thế", mô phỏng thế giới vạn năm trước."
"Là ai tạo ra." Mắt Bách An Ngưng tỏa sáng.
Không chờ Sân Mộc mở miệng, Viên Úc Thần đã ngắt lời. "Không biết, chúng ta cũng là nhận được chip trò chơi."
"Không thể cưỡng chế offline, nguyên nhân là do hệ thống sao? Còn có dị năng."
"Muốn thoát tuyết cần phải sinh tồn ở trong này mười ngày, mới vừa tận thế sẽ không thể có được dị năng, sau này mới có thể kích phát, trừ việc có thể sống lại, tất cả người chơi không có gì khác với nhân vật trong trò chơi."
"Ngươi hình như rất rõ nơi này?" Tiêu Lâm Du hồ nghi.
"Có sao?" Sân Mộc "mê mang".
"Trên hướng dẫn trò chơi không phải có viết sao?" Hắn nhớ rõ đêm qua trước khi ngủ còn đặc biệt nhắc Viên Úc Thần liên lạc với Tề Lăng Mạt thêm vào.
"Hảo hảo chơi." Không đành lòng nhìn bộ dáng gục đầu nửa chết nửa sống của Trác Kỳ Bảo, Sân Mộc vỗ vỗ vai Trác Kỳ Bảo an ủi. "Coi như thí luyện."
"Thật là khủng khiếp, ta muốn về nhà ~~" Nước mắt ào ào. Bảo bảo sợ hãi.
"......" Sân Mộc "Không có tiền đồ."
Bách An Ngưng dò hỏi. "Sân Mộc, ngươi sinh tồn được mấy ngày rồi?"
"Chín ngày, ngày mai liền có thể offline."
"Ta tám ngày." Tiêu Lâm Du. "Ngày đầu tiên tử vong một lần."
"Ta sáu ngày." Bách An Ngưng "Tử vong ba lần."
"Sáu ngày." Trác Kỳ Bảo "Tử vong hai lần."
Thấy ba người không hẹn cùng nhau trầm mặc, Sân Mộc đang muốn nói gì đó, bản trò chơi trong tay đột nhiên vang lên thông báo.
Sân Mộc click mở bản trò chơi, nhìn tin tức trên đó, đồng tử không khỏi co rút, kinh ngạc nhìn về phía Viên Úc Thần.
"Viên Cảnh Trạch tử vong!?"