Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sân Mộc rời khỏi trò chơi được hai ngày, người chơi trong trò chơi cũng đều bình an trở về, không phải không nhìn thấy nhiệt độ thấp của những người này, Sân Mộc cảm thấy, nếu bọn họ biết chính là mình lúc trước đưa con chip, nhất định hợp lại thiêu chết hắn.
Xác nhận Viên Cảnh Trạch bình an thoát ly trò chơi, nhớ lại hôm trước khi offline Viên Cảnh Trạch đột nhiên tử vong, trực giác đứa nhỏ này đúng là chui người nào rọ.
Buông máy tính, nghĩ đến buổi chiều không có tiết, Sân Mộc đứng dậy chuẩn bị đi xem đứa nhỏ này như thế nào.
Kêu gọi tranh cử Hộ Vệ Đoàn không hạ nhiệt, thực lực tạo nên một phần hi vọng không nhỏ, Sân Mộc ở học viện cũng có chút nhân khí. Một đường nhận được không ít hoa cùng lễ vật, Sân Mộc từ đầu đến cuối đều duy trì vẻ mặt chất phác, đối với mạch não thế giới nhân loại tương lai tỏ vẻ không rõ.
Đi đến khu tư nhân của Viên Cảnh Trạch, vừa vào thì đụng phải Viên Doãn Ca, Viên Doãn Ca nhìn mấy thứ (hoa & quà) trong ngực Sân Mộc, cau mày nửa ngày. "Sân Mộc, phải chung tình."
Sân Mộc ngốc ngốc cúi đầu. "Đầu óc nha đầu này bị cửa kẹp?"
Bất đắc dĩ lắc đầu hoan nghênh Sân Mộc, Viên Doãn Ca đi đến trước mặt Sân Mộc nói "Ngươi tới tìm Cảnh Trạch?"
"Tình huống cậu ta thế nào?"
"Ăn no ngủ đủ đến phòng huấn luyện, không có vấn đề gì lớn." Viên Doãn Ca bảo. "Nghe nói ngươi cũng nhận được con chip mời người chơi trò chơi tận thế, thuận lợi không?"
"Khá tốt." Không có vấn đề chính là vấn đề lớn nhất, người bình thường trải qua những điều đó làm sao có thể ăn uống no đủ không áp lực.
Viên Doãn Ca đánh giá Sân Mộc một hồi, nhịn không được quan tâm. "Nếu cảm thấy không khỏe chỗ nào, ta liên hệ tổ tâm lý can thiệp."
Sân Mộc lộ ra nụ cười "Chỉ là trò chơi, cũng không có gì ghê gớm."
Viên Doãn Ca gật đầu, duỗi tay vỗ vỗ bả vai Sân Mộc an ủi. "Vào đi, trở về sớm chút."
"Gặp lại sau." Ngoan ngoãn vẫy tay.
Nhìn Viên Doãn Ca đi xa, Sân Mộc sửa lại cảm xúc tiến vào túc khu Viên Cảnh Trạch. Đẩy cửa vào nhà, phòng khách yên tĩnh đến dọa người, Sân Mộc dựa theo lời Viên Doãn Ca nói tìm được Viên Cảnh Trạch trong phòng huấn luyện, nương theo cửa kính xa xa nhìn đến, Viên Cảnh Trạch đang ra sức đập mạnh vào vách tường trọng lực.
Mồ hôi tẩm ướt tấm lưng, Viên Cảnh Trạch tăng lực từng quyền, biểu tình lạnh nhạt, ánh mắt tối tăm đến xương tuỷ. Sân Mộc nhíu mày, mắt thấy tường trọng lực sáng lên cảnh báo, Sân Mộc nhấc chân đá văng cửa phòng huấn luyện, bước nhanh đến cạnh Viên Cảnh Trạch, duỗi tay xách trụ sau cổ Viên Cảnh Trạch, hung hăng đem người ném ra ngoài.
Viên Cảnh Trạch bị nện trên mặt đất đau đến vặn vẹo ngũ quan, thở hổn hển. Sân Mộc tiến lên hai bước từ cao nhìn xuống Viên Cảnh Trạch, chân không khách khí đá vào ngực Viên Cảnh Trạch. "Còn muốn chết?"
Viên Cảnh Trạch cong người không hé răng, Sân Mộc ngồi xổm xuống nhìn tay Viên Cảnh Trạch. "Không đau sao?"
Buồn bực Viên Cảnh Trạch trầm mặc, Sân Mộc tức giận trừu bàn tay Viên Cảnh Trạch một cái. "Giả bộ chết cái gì, không chết kêu một tiếng."
"Sân Mộc ca......" Viên Cảnh Trạch buồn bã lên tiếng, vành mắt lập tức ửng đỏ.
Kinh ngạc nhìn nước mắt Viên Cảnh Trạch nói đến là đến, Sân Mộc ngồi trên đất quyết định cùng Viên Cảnh Trạch nói chuyện. "Khóc cái gì, ta lại không có đánh ngươi thật."
Có lẽ nhìn thấy người có thể an tâm ỷ lại, Viên Cảnh Trạch ôm chân Sân Mộc bắt đầu khóc. Quen với Viên Cảnh Trạch lãnh đạm tri kỷ, cứ như vậy mà khóc thật làm Sân Mộc có chút luống cuống tay chân. "Có chuyện gì ngươi cứ nói, ai khi dễ ngươi ta liền đi xé xác hắn, ngươi đừng như vậy a."
Viên Cảnh Trạch khóc một hồi, khôi phục lại vành mắt hồng hồng ngồi bên cạnh Sân Mộc, vừa ủy khuất lại vừa hổ thẹn. Thấy người đã bình thường, Sân Mộc âm thầm thở ra. "Rốt cuộc ai khi dễ ngươi nói cho ca, xem ca như thế nào giết chết hắn."
"Sân Mộc ca, chính ta là nguyên nhân."
Viên Cảnh Trạch giấu diếm làm Sân Mộc nhíu mày, nửa ngày mới nói. "Tử vong lần cuối cùng xảy ra thế nào." Nguyên do Sân Mộc cũng đoán được bảy tám phần, bất quá vẫn muốn Viên Cảnh Trạch tự mình nói ra, xác định cho thỏa đáng.
Viên Cảnh Trạch siết nắm tay giãy giụa hồi lâu, thẳng đến khi Sân Mộc không còn kiên nhẫn, lúc này mới áp lực mở miệng. "Ta cứu vài thôn dân, vốn định dẫn bọn họ đến căn cứ an toàn thì trên đường gặp phải đàn tang thi, ta chỉ có thể mang hài tử duy nhất đi, để lại mẫu thân nó."
Viên Cảnh Trạch đơn giản nói, Sân Mộc cũng đoán ra đại khái. Viên Cảnh Trạch im lặng chớp mắt một cái tiếp tục nói. "Hài tử kia oán ta, một đêm nó trốn rời đi đưa tới một đoàn tang thi, lúc ta phá vây thì đẩy ta ngã, sau đó......"
"Sau đó ngươi chết." Sân Mộc đỡ trán, vì Viên Cảnh Trạch "ngây ngô" mà quỳ.
"Ta đã cứu nó!" Viên Cảnh Trạch có chút oán giận.
"Ai cảm kích?" Sân Mộc hỏi lại.
Viên Cảnh Trạch trầm mặc, Sân Mộc nhìn chằm chằm Viên Cảnh Trạch nửa ngày, duỗi tay vỗ vỗ vai cậu. "Ưu tiên người khác hơn bản thân, phải xem có đáng giá hay không."
"Ta là quân nhân!"
"Trách nhiệm có khi cũng là một loại sai lầm trói buộc đạo đức."
"......" Viên Cảnh Trạch
"Cảnh Trạch, đừng để thế giới này làm tổn thương ngươi."
Cảm giác được ngón tay lạnh lẽo chạm trên trán, Viên Cảnh Trạch mơ hồ cảm thấy nhân sinh quan của mình hơn hai mươi năm ẩn ẩn sinh ra vết nứt, chỉ cần người khác trợ lực đẩy một phen.
Rời khỏi túc khu của Viên Cảnh Trạch, Sân Mộc nhận lấy công việc của Bách An Ngưng gửi cho đạo sư, xác nhận đạo sư cho học phần, Sân Mộc không có việc gì một thân nhẹ chuẩn bị túc khu của mình nhắn tin cho người nào đó.
"Sân Mộc." Tiêu Lâm Du ngồi ở ven đường khu nghỉ ngơi chào hỏi Sân Mộc.
Ngoài ý muốn gặp Tiêu Lâm Du, Sân Mộc đi qua kỳ quái hỏi. "Có việc sao?"
Đóng quang não lại, Tiêu Lâm Du một bên cầm lấy áo khoác mặc vào, nhìn Sân Mộc một lát, gật đầu thăm hỏi. "Trong trò chơi, đa tạ đã trợ giúp."
"Chỉ là đi ngang qua, đừng để trong lòng."
Tiêu Lâm Du không cho là đúng, xoay người bảo. "Ta muốn ngươi dùng cơm."
Sân Mộc định cự tuyệt, nhưng nhìn đến thời gian cảm thấy Viên Úc Thần hẳn là còn làm việc, nghĩ nghĩ liền gật đầu đáp ứng "Được."
Tiêu Lâm Du mang Sân Mộc đến nhà ăn học viện, khu vực riêng trên lầu ba, Tiêu Lâm Du bảo Sân Mộc xem thực đơn ảo trong tay người máy. "Muốn ăn gì?"
"Đều có thể, ta không cần chọn." Chống cằm nhìn hoa Vân Vụ ngoài cửa sổ, Sân Mộc tùy ý gõ.
Chọn tốt chọn vài món, Tiêu Lâm Du cho người máy đưa lên hai ly đồ uống trước. Sân Mộc cắn vành ly thu hồi tầm mắt "Ngươi mời ta ăn cơm là có gì muốn hỏi sao?"
Tiêu Lâm Du cởi ra hai nút cổ áo, phát ngốc nhìn đồ uống trên bàn. "Ngay từ đầu trò chơi ngươi dường như đều biết trước những chuyện sẽ xảy ra."
Sân Mộc ghé vào bàn, thích ý híp mắt. "Có một loại ngoại quải gọi là nhân phẩm."
"Chip trò chơi của ngươi rốt cuộc từ đâu ra?"
"Người khác đưa." Sân Mộc nhanh chóng xác định. "Ngươi là từ đâu ra?"
Tiêu Lâm Du bình tĩnh nhìn Sân Mộc một hồi, không khỏi buông lỏng bả vai. "Ta đã biết."
Nhìn Tiêu Lâm Du biểu tình bình tĩnh, đáy mắt Sân Mộc hiện lên ám mang. "Nói chuyện cùng người thông minh, luôn thật nhẹ nhàng."
Đồ ăn lên, Tiêu Lâm Du bảo Sân Mộc dùng cơm. "Tranh cử Hộ Vệ Đoàn có cần ta trợ giúp không."
"Phương Duẫn là chi thứ của Ôn gia, ngươi cùng Ôn Hạo lại là bằng hữu, ngươi giúp ta làm cái gì?"
Tiêu Lâm Du biểu tình lạnh nhạt "Chi thứ mà thôi."
Đáy mắt Sân Mộc quỷ dị khó lường. "Ta đã muốn, không ai dám đoạt."
Tiêu Lâm Du không phản bác Sân Mộc tự đại, ngược lại thay đổi đề tài. "Trước kia ngươi từng làm lính đánh thuê."
"Ngươi đều đem ta tra đến thiên triều, còn muốn hỏi ta xác nhận cái gì."
"Toàn quân diễn tập sắp đến, hy vọng ngươi có thể lấy được thứ hạng tốt, nghe nói lần này là được phát sóng trực tiếp thông qua toàn Tinh Võng."
Sân Mộc cắn rớt một ngụm thịt. "Tên hỗn đản nào nghĩ ra chủ ý thiếu đạo đức này."
"......" Tiêu Lâm Du "Tổng chỉ huy Cửu Quân Viên nguyên soái."
"......" Sân Mộc
Cùng Tiêu Lâm Du dùng cơm khá thoải mái, sau khi hai người ăn xong liền để lại số quang não của nhau rồi tách ra, Sân Mộc cảm thấy tính cách con người Tiêu Lâm Du không tồi, quyết định sau này có thể đem người này che chở lúc thích hợp.
Trở lại địa bàn của mình, cởi áo khoác chế phục nằm xuống giường, áo sơ mi màu trắng nhăn lại. Mở quang não chần chờ một lát rồi liên lạc với Viên Úc Thần, không chờ lâu bên kia đã nhận được.
Viên Úc Thần quân trang thẳng tắp ngồi trong phòng họp, trong tay còn có công việc chưa hoàn thành, thấy Sân Mộc lười biếng nằm trên giường, đôi mắt thâm thúy hiện lên tầng ấm áp. "Đã trở về?"
Sân Mộc kỳ quái. "Ngươi biết ta đi đâu?"
"Doãn Ca nói với ta." Viên Úc Thần dừng một lát, trên mặt có chút ý vị không rõ. "Em ở học viện rất được hoan nghênh."
"Quả nhân đương nhiên là người gặp người thích." Sân Mộc ngạo kiều.
"Em thật là tâm lớn." Viên Úc Thần buồn cười, cũng không có ý so đo với chuyện lễ vật, Sân Mộc đại thần thô y đã lĩnh giáo qua, vẫn là thực yên tâm.
"Ta có việc hỏi ngươi." Sân Mộc bò ngồi dậy. "Nghe nói ngươi cho toàn quân diễn tập phát sóng trực tiếp trên Tinh Võng?"
"Tin tức của em cũng thật nhanh, ai nói với em."
"Tiêu Lâm Du." Không chút do dự bán đứng Tiêu Lâm Du.
"Hẳn là nghe Ôn Hạo nói, ta có cùng hắn thương lượng qua." Viên Úc Thần nghĩ đến. "Đây là một cuộc khảo nghiệm đối với quân đội cùng quân giáo sinh, cũng là lần đầu tiên năm nhất dự thi, nếu như thành tích không lý tưởng, năm tiếp theo sẽ trở lại như ban đầu."
Viên Úc Thần nhìn Sân Mộc, nghiêm túc nói. "Nỗ lực, cẩn thận."
Biết Viên Úc Thần muốn hắn cẩn thận điều gì, Sân Mộc cười. "Ta sẽ nỗ lực, cũng sẽ cẩn thận."
Thấy Viên Úc Thần biểu tình mềm lại, Sân Mộc tựa hồ nghĩ tới cái gì. "Người Ôn gia tìm ngươi sao?"
"Không có."
"Ngươi đừng gạt ta!" Sân Mộc cảnh giác.
"Thật không có." Viên Úc Thần bật cười. "Đều đã nói rõ ràng, em đừng lo lắng."
Nghi ngờ nhìn Viên Úc Thần nửa ngày, Sân Mộc lúc này mới thoáng yên tâm. Viên Úc Thần nhìn thời gian. "Ta bên này còn có việc, lại liên lạc với em sau."
"Không cần, buổi tối ta có chương trình học trinh sát ban đêm."
"Chú ý cẩn thận."
"Gặp lại sau."
Tắt trò chuyện trên quang não, ánh mắt Viên Úc Thần rơi xuống cửa. "Vào đi."
Phàn Diệp mở cửa đi vào, đứng lại cách Viên Úc Thần ba mét, giữa mày mơ hồ mang theo chút không vui. "Nguyên soái, Ôn lão tới, còn có Ôn tiểu thư."
Viên Úc Thần hơi nhíu mày, gương mặt vốn lãnh ngạnh càng nhiều thêm vài phần hàn khí. "Ta có việc không rời đi......"
"Công việc gì lão nhân ta đều không thấy!" Ôn Sử mang theo âm thanh tức giận từ ngoài cửa truyền đến.
Sân Mộc vừa thay xong quân trang huấn luyện, bên kia Trác Kỳ Bảo đã tới giục. "Sân Mộc, đến chậm huấn luyện viên Lôi sẽ bắn chết chúng ta!"
Rời khỏi phòng quần áo, đi theo đại đội đến sân huấn luyện lãnh trang bị, một bên nghịch công nghệ cao trong tay, một bên nghe Trác Kỳ Bảo đứng bên cạnh lải nhải. Lúc Sân Mộc đang do dự có nên hay không đem bao tay nhét vào miệng cậu ta, Mễ Phi bên kia đột nhiên nói. "Sân Mộc, toàn quân diễn tập thông tri xuống."
Động tác Sân Mộc khựng lại, mấy người bên cạnh đều vây đến. "Nói thế nào?"
"Như Trác Kỳ Bảo đã nói, trước khi diễn tập sẽ có một kế hoạch khảo hạch nhằm vào viện sinh tân khoa năm nhất." Mễ Phi đem quang não đưa qua. "Ngươi xem."
Đem thông cáo trên quang não nhìn qua một lần, Sân Mộc nhướng mày.
"Kế hoạch khảo hạch này, có ý tứ a."