Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Gần hơn hai tháng thắp đèn đêm học bổ túc, cuối cùng cơn ác mộng thi cuối khóa cũng tới. Súng xạ kích, diễn luyện mô phỏng, phần thi chiến đấu Sân Mộc hầu như đều thuận lợi thông qua bằng số điểm cao nhất, mà phần thi lý luận lại khiến Sân Mộc vò đầu bứt tai, theo số điểm đệ trình, cuối cùng cũng miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn.
Tổng hợp số điểm phần thi diễn luyện và lý luận, không ngờ Sân Mộc vẫn có thể lấy được thành tích trên trung bình, thành công kết thúc học kỳ tân khóa.
Qua kỳ thi chính là kỳ nghỉ, mọi người đều có kế hoạch riêng, cáo biệt nhau liền thu xếp đồ đạc ra khỏi học viện.
Sân Mộc là được Phàn Diệp tới đón, về đến nhà, Sân Mộc mới vừa tiến vào phòng khách đã nhìn thấy Viên Úc Thần ngồi trên sô pha xem văn kiện, Sân Mộc vui vẻ chạy tới víu vào phía sau Viên Úc Thần. "Úc Thần!"
Sớm biết Sân Mộc ở sau người Viên Úc Thần dương môi cười một cái, đưa viên kẹo qua. "Tự mình chơi trước, lập tức xử lý xong."
Đem kẹo trong tay Viên Úc Thần bỏ vào miệng, Sân Mộc xoay người nhảy lên sô pha, khoanh chân ngoan ngoãn chờ Viên Úc Thần làm việc.
Sự vụ trong tay rất nhanh liền làm xong, Viên Úc Thần vỗ vỗ đầu Sân Mộc "Lại mang giày đạp lên sô pha."
"Ta được nghỉ." Đá giày xuống, Sân Mộc túm tay Viên Úc Thần vui vẻ nói.
Nhìn bộ dạng cao hứng của Sân Mộc, Viên Úc Thần cố tình xụ mặt thoạt nhìn thực nghiêm khắc. "Phiếu điểm của em ta cũng nhận được."
"Ta không có lưu ban." Sân Mộc chột dạ cúi đầu.
"Nếu không phải sau tháng liều mạng bổ túc, sợ rằng em sẽ trở thành học sinh lưu ban đầu tiên của trường quân đội Liên Bang."
Sân Mộc bĩu môi không phục "Thành tích của anh rất tốt sao?"
Phàn Diệp đi vào nghe được lời Sân Mộc nói lập tức cười, trong lời nói đều là kiêu ngạo khoe khoang. "Thứ hạng của nguyên soái ở học viện chưa từng dưới hạng nhất, cũng là người đầu tiên tốt nghiệp sớm ở năm hai, trở thành lính học viên."
Sân Mộc khó chịu nhéo mặt Viên Úc Thần "Anh là được đào tạo chuyên nghiệp từ nhỏ, ta cùng lắm chỉ học qua năm giáo dục bắt buộc!"
Viên Úc Thần ngẩng đầu thấy Phàn Diệp đã lên lầu giúp Sân Mộc thu dọn phòng, cũng không ngăn Sân Mộc khoe khoang. Sân Mộc hừ hừ cố ý nghịch loạn tóc Viên Úc Thần. "Chúng ta tiếp thu giáo dục không giống nhau, anh nếu đi tới quê ta, thành tích cũng không nhất định sẽ tốt."
Bắt lấy tay hồ nháo của Sân Mộc, Viên Úc Thần mang theo ý cười trấn an tiểu tang thi tạc mao. "Đúng đúng, Mộc Mộc rất thông minh."
"Anh thật đem ta làm hài tử mà hống!" Sân Mộc ghé vào người Viên Úc Thần, giương nanh múa vuốt cào loạn.
"Đừng nháo." Viên Úc Thần bắt lấy cái gối Sân Mộc ném tới, hai người lăn trên sô pha cười đùa thành một đoàn.
Từ trên sô pha lăn xuống mặt đất, Viên Úc Thần xoay người đem Sân Mộc đè dưới thân, dưới nụ cười sang sảng mang vài phần đe dọa. "Lại còn tay nháo ta."
"Anh không được bắt nạt ta!" Sân Mộc đẩy Viên Úc Thần ra, nhặt cái gối trong tầm tay đánh qua, tức giận trừng mắt phá lệ giống Tiểu K.
Viên Úc Thần bị Sân Mộc chọc nhịn không được bật cười thật lớn, bắt lấy đồ Sân Mộc ném tới, rất nhanh đại sảnh chỉnh tề liền thành một mảnh hỗn độn.
Hai người Trọng Lân cùng Tề Lăng Mạt đến báo cáo công việc ở ngoài cửa, còn có Ỷ Lâm đẩy Viên Kình Thiên tản bộ trở về, đều trợn mắt há mồm nhìn hai người đại chiến gối, cứng đờ ở cửa thật lâu không lấy lại tinh thần.
Nhận thấy bên ngoài có người tới, gương mặt tươi cười của Viên Úc Thần lẫm lại, đang định mặt vô biểu tình ngồi dậy, Sân Mộc lại đột nhiên nhào tới, cưỡi lên người Viên Úc Thần hai tay nắm lấy cổ áo y uy hiếp. "Xin lỗi ta."
Viên Úc Thần hơi nhướng mày, dứt khoát dựa vào sô pha ngồi dưới đất không đứng dậy "Em thi không tốt ta phê bình em có gì sai."
"Phải có giáo dục vỡ lòng tương tự anh mới công bằng."
"Ta để Trọng Lân giúp em bổ túc từ vỡ lòng?"
"Anh đây là không nói lý!" Sân Mộc nổi giận đùng đùng đứng dậy dậm chân lên lầu.
"Lại đây!" Viên Úc Thần quát bảo người đứng lại, ấn ngồi trở lại sô pha. "Nói với em không biết bao nhiêu lần, không được đi chân trần."
Viên Úc Thần ngồi xổm xuống giúp Sân Mộc mang giày, thấy Sân Mộc từ đầu đến cuối đều căng mặt, trong lòng sinh bất đắc dĩ, duỗi tay xoa mặt Sân Mộc. "Đừng cáu kỉnh, cười cười."
Sân Mộc không phản ứng, Viên Úc Thần chuyển qua nụ cười ấm áp. "Cười một chút."
Sân Mộc mặt đỏ, gạt gương mặt tươi cười của Viên Úc Thần ra chạy lên lầu. "Anh sắc dụ!!"
Viên Úc Thần ngã trên sô pha cười to, thấy Sân Mộc về phòng không quên nhắc nhở. "Ngày mai ta mang em đến Cửu Quân chơi?"
"Đến địa bàn của anh anh liền chiếm tiện nghi ta!" Trước khi Sân Mộc đóng cửa còn ló đầu ra hô lên.
"Ta giới thiệu đội viên Cửu Quân cho em nhận thức được không."
"Ta sẽ suy xét!" Sân Mộc "phanh" cái đóng sầm cửa lại.
Viên Úc Thần che mặt phát ra tiếng cười trầm trầm, sau nửa ngày mới ngồi xong, nhìn người phía sau lập tức khôi phục sắc mặt lạnh nhạt. "Đến phòng làm việc nói."
Thấy Viên Úc Thần đi thẳng lên lầu, mặt Diêm Vương việc công xử theo phép công làm Trọng Lân và Tề Lăng Mạt hai mặt nhìn nhau run run, trong đầu đồng thời nhảy ra ba chữ. "Có bệnh đi!"
Nhìn"chiến trường" hỗn độn đầy đất, Viên Kình Thiên nửa ngày mới lấy lại tinh thần xác định vừa rồi không phải ảo giác. Ỷ Lâm cho người máy quản gia thu dọn phòng, vui vẻ cười nói "Đều là hài tử, không cần quá hà khắc."
Hiệu ứng huyễn khốc trong máy tính làm người xem hoa cả mắt, Sân Mộc ngậm kẹo không có vị xem đến nhập thần, lúc thấy nam chính cùng nam phụ định liều chết một trận, Phàn Diệp đi tới lấy máy tính đi.
"Ngươi đưa ta!" Sân Mộc duỗi tay đòi.
"Bớt xem mấy thứ lộn xộn này." Phàn Diệp tịch thu máy tính, tắt đi.
Sân Mộc bò dậy đáng thương lắc đầu. "Nam hai thật đáng thương, thích nam chính lại để trong lòng không mở miệng."
Phàn Diệp sửng sốt "Ngươi xem cái gì?"
"Nam hai thích nam chính, nam chính lại yêu nữ chính, nam hai cầu mà không được, liền theo nam chính đoạt nữ chính. Tương ái tương sát, ta không có được ngươi cũng không cho người khác có được ngươi, thật cảm động."
"!!!" Phàn Diệp chảy mồ hôi lạnh.
Trầm mặc hồi lâu, Phàn Diệp đến cạnh Sân Mộc cong lưng trịnh trọng nói "Nam hai thích chính là nữ hài kia."
Sân Mộc mắt lé liếc Phàn Diệp, biểu cảm như muốn phản xã hội. "Tam quan của ngươi bất chính!!"
"......" Phàn Diệp "Về sau phải đọc nhiều sách."
Sân Mộc còn đang cảm động vì tình yêu khổ sở của nam phụ, Phàn Diệp ngồi xuống bên người Sân Mộc nhỏ giọng nói. "Ta nói cho ngươi một bí mật được không."
Sân Mộc không tín nhiệm nhìn Phàn Diệp "Bí mật gì"
"Sắp tới sinh nhật Nguyên soái."
Hai mắt Sân Mộc trừng nửa ngày mới thoáng kích động lên "Sinh nhật, sinh nhật!"
"Hư!" Phàn Diệp lắc đầu. "Muốn kinh hỉ, trước không thể nói."
Sân Mộc khom lưng che lại trái tim nhỏ gật đầu, giống như tên trộm cùng Phàn Diệp bàn kế hoạch. Phàn Diệp nói "Kỳ nghỉ không có việc gì làm, ngươi lên kế hoạch thế nào cho sinh nhật của nguyên soái?"
"Ta không biết." Sân Mộc khó xử.
"Chỉ cần ngươi làm khẳng định nguyên soái đều thích, thời gian còn ngày." Phàn Diệp giúp đỡ bày mưu tính kế. "Trước đây sinh nhật nguyên soái đều là về nhà dùng bữa cơm đơn giản, năm nay như thế nào lại tổ chức ở sân lớn Cửu Quân?"
"Hảo!" Sân Mộc gật đầu. "Nhưng ngươi phải giúp ta!"
"Toàn Cửu Quân đều là hậu viên của ngươi!"
Viên Úc Thần nghe Trọng Lân báo cáo công tác Cửu Quân, đột nhiên mở miệng ngắt lời nói "Tiêu gia vẫn không có tin tức sao?"
Trọng Lân ngừng lại, nhanh chóng tiếp lấy mạch nãoViên Úc Thần. "Từ sau sự kiện tập kích KM, Tiêu Duệ An cũng không còn lộ mặt, sự vụ Tiêu gia đều là trưởng tử Tiêu gia ra mặt xử lý."
"Nguyên soái cảm thấy Tiêu gia lại có kế hoạch gì?" Tề Lăng Mạt nghi vấn.
"Tiêu Duệ An hiện giờ sợ rằng đã là ốc còn không mang nổi vỏ, nơi nào còn có tâm tình đi lăn lộn?" nhớ tới virus Sân Mộc lưu lại trên người Tiêu Duệ An, Viên Úc Thần âm thầm nói.
"Chuyện ta giao cho các ngươi điều tra thế nào?"
"Đây cũng là nội dung muốn báo cáo hôm nay, đồ đã lấy được." Trọng Lân lấy ra con chip giao cho Viên Úc Thần. "Phân đội Cửu Quân nguyên soái mang theo bị tập kích lúc trước, đúng là có người bán đứng kế hoạch và hành tung của chúng ta."
Gương mặt lạnh băng quanh năm bất biến của Trọng Lân rõ ràng mang theo tức giận. "Tiêu Duệ An đem quỹ đạo phi thuyền của nguyên soái cùng toàn bộ kế hoạch bao vây tiêu trừ lộ ra ngoài, cho nên nguyên soái mới có thể rơi vào vòng vây địch."
"Sau khi sự tình phát sinh, Tiêu Duệ An nhanh chóng xử lý tất cả dấu vết, ta một đường tra xuống tìm đã được người can thiệp trung gian, người này làm xong việc biết bản thân khẳng định bị diệt trừ, nên trước đó lưu lại chứng cứ phản loạn của Tiêu Duệ An."
Xem xong nội dung trong chip, vẻ mặt Viên Úc Thần khó lường, dưới đáy mắt sắc bén che giấu sát ý lạnh băng. "Diễn luyện Cửu Quân nửa tháng sau gửi thư mời đến nguyên thủ."
"Nguyên soái muốn trong trận diễn luyện tố giác Tiêu Duệ An?"
"Ta muốn Tiêu Duệ An xuất hiện."
Xử lý xong tất cả sự vụ, Viên Úc Thần thu lại khí tràng âm lãnh khủng bố, lặng lẽ đẩy cửa phòng Sân Mộc. Trong phòng an tĩnh ấm áp, Sân Mộc ghé vào giường mềm mại tựa như đã ngủ, Viên Úc Thần nhẹ nhàng đi qua ngồi xuống, bàn tay duỗi đến đầu tóc Sân Mộc.
"Úc Thần!" Sân Mộc đột nhiên nhảy dựng lên đập vào lồng ngực Viên Úc Thần, trừng mắt cười hì hì nhìn Viên Úc Thần. "Dọa tới rồi sao?"
Viên Úc Thần buồn cười, duỗi tay xoa tóc Sân Mộc cười nói "Không tức giận?"
"Ta không có sinh khí a." Sân Mộc không thừa nhận bản thân vừa rồi lòng dạ hẹp hòi.
Viên Úc Thần lẳng lặng nhìn Sân Mộc, nụ cười trong sáng của thiếu niên xoa dịu cơn giết chóc mãnh liệt trong lòng Viên Úc Thần. Nhận ra Viên Úc Thần khác thường, Sân Mộc cẩn thận ghé vào người Viên Úc Thần. "Anh làm sao vậy?"
"Không có việc gì." Viên Úc Thần cong khóe miệng đem Sân Mộc ôm vào ngực, quyết định giấu đi sát khí trong đáy mắt. Cửu Quân mấy trăm người chết oan uổng, làm sao y có thể tha thứ cho Tiêu Duệ An.
"Anh đừng sinh khí." Sân Mộc vỗ lưng Viên Úc Thần an ủi. "Sau này ta sẽ không khi dễ anh nữa."
"Ta không sinh khí, thật sự."
"Nơi này đều thắt chặt, còn nói không sinh khí." Sân Mộc ấn giữa mày Viên Úc Thần hung dữ nói. "Ngày mai ta cùng anh đến Cửu Quân còn không được sao?"
"Tiểu Mộc, cảm ơn em." Cảm ơn có thể gặp được em, cảm ơn em nguyện ý mãi mãi ở lại bên ta.
"Ta nói phải bảo vệ anh, ta muốn đem những điều tốt nhất tặng cho anh."
Trong lòng mềm nhũn, Viên Úc Thần ôn nhu ôm Sân Mộc vào lòng, ở bên tai Sân Mộc nhỏ giọng nói "Em đã cho ta."
"Ha??"
"Ở ngay trong lòng (ngực) ta."