Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kế hoạch đi Cửu Quân lúc trước đã chuẩn bị tốt, thời điểm xuất phát Sân Mộc vẫn là có chút khẩn trương, trước kia cũng thường tiếp xúc với quân đội của nhân loại, nhưng đó đều là chém giết ngươi chết ta sống.
Lên phi hành khí Sân Mộc liền có chút hối hận, cắn tay tính toán tỷ lệ chạy trốn hiện tại. Viên Úc Thần nắm tay Sân Mộc nói "Đừng khẩn trương, bọn họ đều rất ôn hòa."
Trộm nhìn Phàn Diệp lái phi hành khí phía trước, Sân Mộc lại gần bên tai Viên Úc Thần nhỏ giọng. "Anh biết trước kia ta đã giết qua bao nhiêu quân nhân không?"
Viên Úc Thần nhìn Sân Mộc, Sân Mộc rối rắm véo quân trang Viên Úc Thần. "Ta và quân đội là cấm kỵ, năm đó bị đuổi chạy khắp thế giới."
Thấy Sân Mộc thực sự đứng ngồi không yên, Viên Úc Thần đến bên tai Sân Mộc ra chủ ý. "Em đi theo bên người ta, bọn họ sợ ta."
"Cáo mượn oai hùm chó cậy thế chủ." Sân Mộc lanh mồm lanh miệng.
Không hiểu ý tứ trong lời nói Sân Mộc, lại hiểu được mạch não kỳ quái của Sân Mộc khẳng định nói không ra lời gì hay ho, Viên Úc Thần vỗ xuống ót Sân Mộc nói "Hảo hảo nói chuyện."
"Anh chính là để ta ỷ vào anh làm xằng làm bậy."
"Dám làm xằng làm bậy ta liền nhốt em lại." Viên Úc Thần xụ mặt giáo huấn.
Sân Mộc bĩu môi ôm kẹo cự tuyệt nói chuyện cùng Viên Úc Thần, buồn cười Sân Mộc tính trẻ con, Viên Úc Thần vuốt đầu Sân Mộc trấn an. Sân Mộc lấy khóe mắt nhìn trộm Viên Úc Thần, được thuận mao đến khó nén được sung sướng.
Gần giờ lộ trình, phi hành khí tiến vào căn cứ Cửu Quân, sau khi xác minh thân phận liền hạ xuống khu chiến hạm Cửu Quân.
Phàn Diệp và Viên Úc Thần xuống trước, binh lính đang kiểm tra chiến hạm lần lượt đứng dậy cúi chào, Viên Úc Thần xoay người nhìn về phía phi hành khí nghiêm túc nói. "Xuống đi!"
Trong ánh mắt nghi hoặc của chúng binh lính, Sân Mộc víu vào phi hành khí lộ ra cái đầu lông xù xù, giương mắt quan sát tình hình quân địch. Viên Úc Thần liễm đi ý cười nơi đáy mắt, nghiêm mặt bảo. "Đuổi theo."
Sân Mộc không được tự nhiên từ phi hành khí đi xuống, nổi giận đùng đùng trợn mắt liếc Viên Úc Thần một cái, đối với cái tay duỗi tới của Viên Úc Thần làm như không thấy.
Buồn cười Sân Mộc giận dỗi, biểu tình Viên Úc Thần không đổi xoay người, Phàn Diệp vẫy tay gọi Sân Mộc đi theo. Binh lính cầm thiết bị kiểm tra bốn phía nhìn hai người hỗ động, kinh ngạc không khép được mồm.
Đi trong căn cứ Cửu Quân toàn khoa học kỹ thuật trí năng, Sân Mộc hoa cả mắt nhìn các loại thiết bị, binh lính lui tới cúi chào với Viên Úc Thần, động tác nhất trí kỷ luật nghiêm minh.
Tiểu tang thi Sân Mộc xuất hiện đưa tới không ít sự chú ý, tò mò suy đoán thân phận của Sân Mộc. Sân Mộc chỉ lo nhìn hai bên, bước chân lảo đảo thiếu chút nữa dẫm phải người máy đo lường mini, lập tức sợ tới mức nhảy lên như chú thỏ bị chấn kinh.
Viên Úc Thần dừng chân quay đầu lại, bất đắc dĩ nhìn tiểu tang thi cảnh giác kia, tiến lại dắt tay Sân Mộc. "Đừng sợ, theo sát ta."
Bốn phía vang lên tiếng hít khí hết đợt này đến đợt khác, Phàn Diệp một bộ bình tĩnh hiếm thấy, ở bên người Sân Mộc giới thiệu. "Sân thiếu, bên này là khu thực nghiệm chiến hạm, phía trước chính là khu huấn luyện mô phỏng và khu tác chiến."
"Đến chỗ ta ở trước, sau đó để Phàn Diệp mang em tới đó." Viên Úc Thần nói.
Sân Mộc đầy đề phòng túm tay Viên Úc Thần, tỏ vẻ có chút bị khoa học kỹ thuật quân sự trong tương lai dọa đến, nếu như quân đội vạn năm trước đã có thiết bị như vậy, nào còn đến lượt hắn càn rỡ.
Không đành lòng Sân Mộc căng thẳng đến quá mức khẩn trương, Viên Úc Thần bỏ mũ xuống đội lên đầu Sân Mộc, âm thanh lạnh lẽo nhiều thêm vài phần dịu dàng. "Em còn sợ sao?"
Sân Mộc cuống chân cuống tay đỡ cái mũ quá cỡ, không phục nói "Ta không sợ, chỉ là chấn động mà thôi."
Nhéo xuống vẻ mặt cậy mạnh của Sân Mộc, mang Sân Mộc tới Cửu Quân Viên Úc Thần cũng là có tâm tư khác, y muốn nói cho Sân Mộc, chẳng sợ hắn cường đại hơn nữa cũng sẽ không thể đối địch với toàn bộ tinh cầu. Tính cách tùy tâm sở dục của Sân Mộc luôn làm y lo lắng, lo sợ một ngày nào đó hắn gặp phải đại họa.
Tư Kỳ mang đội đặc chiến từ khu huấn luyện mô phỏng đi ra, có chút ngoài ý muốn nhìn Sân Mộc bên cạnh Viên Úc Thần. "Nguyên soái! Sân thiếu!"
Viên Úc Thần cúi chào, đem Sân Mộc kéo đến trước mặt giới thiệu cùng đội đặc chiến. "Hôn ước giả của ta, Sân Mộc."
Đội đặc chiến một thân đầy mồ hôi hai mặt nhìn nhau, binh lính qua lại xung quanh cũng đều dừng lại, kinh ngạc nhìn thiếu niên thanh tú gầy yếu trước người Viên Úc Thần.
"Tư Kỳ." Sân Mộc sắc mặt bất thiện nhìn Tư Kỳ nói.
Phàn Diệp kỳ quái Sân Mộc địch ý, nhìn Tư Kỳ hỏi "Ngươi đã làm gì?"
"Tập huấn ở học viện, ta bị hắn đánh." Còn muốn chia rẽ hắn cùng Viên Úc Thần, hắn chính là mang thù.
Viên Úc Thần và Phàn Diệp hai cặp mắt nhìn qua, Tư Kỳ xấu hổ ngẩng đầu nhìn trời. "Đó là ngoài ý muốn."
"Nguyên soái!" Trọng Lân vội vàng đi tới. "Hội nghị đã chuẩn bị xong."
Viên Úc Thần chần chờ nhìn Sân Mộc, một lát nói "Trì hoãn nửa giờ."
Trọng Lân nhìn sang Sân Mộc, hiểu ý gật đầu. "Vâng, ta lập tức đi thông tri."
Viên Úc Thần vỗ vỗ đầu Sân Mộc "Ta dẫn em đến phòng."
Sân Mộc liếc nhìn Viên Úc Thần, khó chịu hừ hừ "Nguyên soái công việc bận rộn, không nhọc ngài."
Bất đắc dĩ Sân Mộc âm dương quái khí, Viên Úc Thần nhịn không được bật cười. "Đúng là có việc mới sắp xếp hội nghị, bằng không cũng sẽ không đến hôm nay."
"Tóm lại không mang ta đi chơi, anh liền khi dễ Phàn Diệp thành thật."
"Không bằng em đi họp cùng ta?"
"Anh không biết ta phản xã hội sao?" Khóe mắt liếc Viên Úc Thần, đôi mắt nhỏ đầy gian trá.
Trong lòng cũng biết bản thân lạnh nhạt với Sân Mộc, Viên Úc Thần khom lưng lộ ra nụ cười ôn nhu. "Tiểu Mộc, đừng nóng giận." Vừa lòng nhìn lỗ tai dựng thẳng lên của Sân Mộc, Viên Úc Thần đoán chuẩn xác Sân Mộc thích mình cười, mỗi lần như vậy Sân Mộc đều sẽ xấu hổ.
"Được được." Sân Mộc che mặt đẩy Viên Úc Thần ra, biệt nữu xoa lỗ tai. "Bao lớn rồi anh còn làm nũng, không biết xấu hổ."
Viên Úc Thần đứng dậy thì lập tức lạnh mặt, phân phó với Trọng Lân "An bài nửa giờ sau bắt đầu hội nghị, Phàn Diệp không cần đi theo."
"Rõ!!"
Nghẹn họng trân trối nhìn bóng lưng Viên Úc Thần rời đi, tất cả mọi người đã quen với nguyên soái mặt đen bị nụ cười manh manh đát bất thình lình vừa rồi kia kích động không nhẹ.
Phàn Diệp hảo tâm nhắc nhở. "Sân thiếu là đầu trái tim của nguyên soái, đều có tâm nhãn một chút."
"...... Nhất định."
Bất đồng với ký túc xá tập thể của lính bình thường, Viên Úc Thần có phòng đơn của riêng mình. Túc khu cách một bức tường với ký túc xá tập thể, ở đó đều là quân nhân quan chức cấp tá, phòng của Viên Úc Thần ở lầu ba.
Kỳ thật dựa theo chế độ quân đội mà nói, Viên Úc Thần làm nguyên soái đã có thể nhận được túc khu riêng biệt, nhưng Viên Úc Thần kiên trì muốn bình đẳng, cho nên liền cùng ăn cùng ở với binh lính Cửu Quân.
Bát quái trong quân đội từ trước đến nay truyền vô cùng nhanh, khi Viên Úc Thần mang Sân Mộc tiến vào túc khu, người trong túc khu đều đã nhận được tin tức, nhộn nhịp ló đầu nhìn lén.
Viên Úc Thần cùng Sân Mộc lên lầu trở về phòng, một gian một sảnh, có phòng tắm và phòng bếp riêng, tuy rằng không lớn, không thể so với biệt thự Viên gia, nhưng đơn giản sạch sẽ, là Viên Úc Thần thích an tĩnh.
Sân Mộc đẩy cửa vào phòng ngủ, chỉ thấy một bàn máy tính, chăn giường chỉnh tề tựa như kim loại lãnh ngạnh, còn có tủ quần áo toàn là quân trang, lạnh lẽo đến mức làm Sân Mộc có chút nổi da gà.
Viên Úc Thần đi vào nói "Về sau chúng ta ở nơi này."
Sân Mộc ngồi bên mép giường, thử dùng ngón tay thọc thọc thăm dò lớp chăn không có nếp nhăn, kinh ngạc gật đầu. "Hóa ra thật là chăn, còn tưởng là mô hình kim loại chứ."
"Quy định quân đội, sau này em tốt nghiệp vào quân bộ cũng phải học sắp xếp nội vụ."
"Ta không cần!" Sân Mộc bĩu môi. "Còn không bằng anh để ta đem chăn giường này ăn luôn đi."
Viên Úc Thần đùa "Được a, em ăn đi."
Sân Mộc "!!!" Úc Thần anh học hư!!
Từ trong tủ chọn ra quân trang thay vào, Viên Úc Thần khom lưng ôm lấy Sân Mộc "Ta đi họp, chờ ta trở lại."
"Anh đem ta tới đây chính là để ta trông cửa cho anh." Sân Mộc khó chịu.
Viên Úc Thần đi tới cửa móc viên tinh hạch ném cho Sân Mộc "Muốn ra ngoài chơi để Phàn Diệp mang em đi. Nếu có thể, giúp ta chỉnh lý lại quần áo một chút."
Viên Úc Thần đóng cửa rời đi, trong ngực Sân Mộc ôm quân trang Viên Úc Thần vừa thay ra, tức đến muốn ném xuống đất, nhưng rối rắm nửa ngày vẫn là thở phì phì bắt đầu giúp Viên Úc Thần thu dọn.
Giúp Viên Úc Thần xếp lại quân trang cho vào ngăn tủ, Sân Mộc ở trong gian phòng Viên Úc Thần tiến hành cuộc mạo hiểm nho nhỏ, cuối cùng tìm được một hộp trái cây trong phòng bếp, ôm về phòng khách bắt đầu ăn vụng.
Trong lòng khó chịu nơi này quạnh quẽ, ăn đến nửa hộp trái cây thì nghe được có người ngoài cửa, Sân Mộc đi chân trần chạy ra mở cửa. "Phàn Diệp!!"
Tưởng Phàn Diệp đến Sân Mộc còn chưa thu lại oán giận trên mặt liền ngây ngẩn cả người, ngoài cửa một đám người đến, quân hàm trên vai đều là những ngôi sao sáng lấp lánh, chói lóa làm Sân Mộc đau cả mắt.
Sân Mộc nhìn mấy vị quan quân, những quan quân ấy cũng hưng phấn nhìn Sân Mộc. Sớm biết việc nguyên soái đính hôn, nhưng công tác bảo mật làm quá tốt a, vừa nghe được tin hôn ước giả của nguyên soái tới, liền nương theo nguyên soái mở họp tổ chức thành đoàn tới xem.
"Các ngươi, có việc?" Nhịn xuống xúc động muốn đóng cửa, Sân Mộc nghi hoặc hỏi.
Các quan quân lấy lại tinh thần, xấu hổ thu hồi tầm mắt, luống cuống tay chân đem lễ vật đưa qua. "Chúng ta là đến thăm hỏi phu nhân."
"Phu nhân?" Cách xưng hô thành công làm Sân Mộc nhíu mày, nhưng nghĩ đây đều là chiến hữu của Viên Úc Thần, Sân Mộc đè lại tâm tình, không phát hỏa.
Sân Mộc mở cửa nghiêng người, đi thẳng về phòng. "Các ngươi vào đi."
Sân Mộc trở lại sô pha tiếp tục ôm hộp trái cây, nhìn những quan quân nối đuôi nhau đi vào, đem lễ vật chất đầy trên bàn.
Một phòng quan quân đứng đến thẳng tắp, Sân Mộc cắn trái cây cảm thấy khó tiêu. Trầm mặc nửa ngày, Sân Mộc mở miệng nói "Ta tên Sân Mộc, các ngươi có thể gọi thẳng tên ta."
"Nghe nói phu...... Sân thiếu là viện sinh học viện Liên Bang?" Tiếng phu nhân đến miệng bị ánh mắt lạnh băng của Sân Mộc dọa trở về.
"Phải!" Sân Mộc gật đầu.
"Sân thiếu như thế nào quen biết cùng nguyên soái?" Phải nói làm quan đều là người thông minh, thấy Sân Mộc không thích gọi là phu nhân, liền vội vàng thay đổi.
"Ta cứu y lúc y sắp chết, y nói y thích ta." Sân Mộc đơn giản tổng kết.
"Chúng ta xem phát sóng trực tiếp toàn quân diễn tập, Sân thiếu là phong hệ dị năng đi."
"Đúng vậy."
"Trước kia Sân thiếu làm gì? Nhà ở đâu?"
"Ta không phải người Lam Á tinh, không có nhà, trước kia làm lính đánh thuê."
Một hỏi một đáp tính là vui vẻ, có người bồi nói chuyện thời gian qua cũng nhanh. Sân Mộc quái tính dễ đắc tội người, nhưng người tham gia quân ngũ tính tình thẳng thắng, không nhiều ý xấu, Sân Mộc đơn giản thô bạo ngược lại đúng với khẩu vị bọn họ.
Khi Phàn Diệp thu xếp xong báo cáo hội nghị đi đến, liền thấy quan quân mồm năm miệng mười đứng đầy phòng, Sân Mộc ịch trên sô pha mở lễ vật mấy quan quân đưa tới, tâm tình thực tốt trò chuyện cùng bọn họ.
Phàn Diệp đứng ngẩn ra trước cửa không biết nên vào hay không, nhưng thật ra Sân Mộc đã thấy Phàn Diệp đến trước, tay không mở lễ vật vẫy gọi. "Phàn Diệp ngươi đã đến!"
Phàn Diệp chỉnh đốn lại biểu tình tiến vào phòng, cúi chào với quan quân khắp phòng. Quan quân vốn đang ngồi đều đứng lên, cảnh giác nhìn ra ngoài hỏi "Nguyên soái đã về."
"Báo cáo! Nguyên soái đã kết thúc hội nghị, rất nhanh sẽ trở lại."
"Như vậy, chúng ta cũng không ở lại lâu nữa." Vốn chính là trộm tới, nếu như bị Viên Úc Thần bắt được, không biết sẽ bị lăn lộn như thế nào.
Nhận lễ nhận đến mỏi tay Sân Mộc vui vẻ gật đầu tiễn khách, sợ đụng phải Viên Úc Thần, các quan quân lần lượt rời đi, trở về phòng mình trước.
Phàn Diệp ngồi xuống đối diện Sân Mộc, nhìn đống lễ vật trên đất cười nói "Đều là bọn họ đưa tới."
"Ân, đều rất tốt bụng."
"Tốt bụng chỗ nào, rõ ràng là lấy cớ thăm hỏi tới nhìn chân dung nguyên soái phu nhân, tâm địa bất lương!!" Phàn Diệp yên lặng phun tào.
"Khi nào Úc Thần về?"
"Là đói rồi sao?" Phàn Diệp nhìn thời gian, khom lưng giúp Sân Mộc dọn dẹp lại đồ vật. "Hẳn là rất nhanh, lại chờ một lát đi."
"Nga."
Nhìn vào đồ vật chất thành đống, Phàn Diệp nhíu mày, này phỏng chừng đều là gấp gáp mà tiện tay đem đến, rõ ràng nhất chính là máy trí năng trong giai đoạn thực nghiệm của Cửu Quân, da mặt mấy người này thật dày, xem ra phải báo cáo với nguyên soái một chút.
Một đám già lưu manh không biết xấu hổ!!!