Thu Sơn hiện tại muốn làm việc đó chính là tới thăm Mẫu thân hắn rồi hắn muốn chuyển mộ Mẫu thân hắn đến mộ của Nhạc phụ cùng Nhạc mẫu hắn, việc thứ là tìm tung tích của Tiểu Thanh a.
Thu Sơn dùng hết sức bay về ngọn núi phía Nam, hắn cũng chỉ mất chút thời gian liền tới nơi. Cũng không quá khó để tìm bia mộ Mẫu thân hắn, vừa tới nơi hắn đã thấy dưới gốc cây lớn... nơi đó chính là nơi yên nghỉ của Mẫu thân hắn.
Thu Sơn từ từ lại gần, hình ảnh Mẫu thân hắn lại gợi lên trong tâm trí hắn.
- Mẫu thân...
Thu Sơn quỳ xuống trước bia mộ của Mẫu thân hắn, hàng lệ mang theo bao cảm xúc cứ thế mà tuôn ra.
- Mẫu thân, người vì con đã phải chịu bao uất ức, tủi nhục, nhưng người luôn dạy con dù trong hoàn cảnh nào cùng phải mỉm cười. Con biết Mẫu thân cười để che đi mọi khổ cực, Mẫu thân cười để che đi giọt nước mắt, trên hết là Mẫu thân không muốn con phải buồn. Nhưng tại sao??? Tại sao chứ??? Tại sao người không đợi con thêm chút nữa chứ??? MẪU THÂN...
Thu Sơn ôm lấy bia mộ khóc nức nở.
Linh Nhi nhìn thấy hắn như vậy cũng không tránh khỏi xúc động, nàng liền lại gần ôm lấy Thu Sơn, giống như người mẹ đang âu yếm đứa con của mình vậy.
Thu Sơn cứ khóc như vậy đến khi hắn cho đến khi hắn cảm thấy kiệt sức, hắn chìm vào trong giấc ngủ...
Sáng ngày hôm sau.
Khi Thu Sơn tỉnh lại, hắn phát hiện mình đang nằm cạnh bia mộ Mẫu thân, mọi thứ đều vẫn như vậy chỉ có điều... Linh Nhi đâu?
Thu Sơn đứng dậy nhìn xung quanh, hắn không thấy Linh Nhi đâu cả.
- Chắc nàng đi đâu đó.
Thu Sơn đoán.
Bỗng Thu Sơn cảm thấy ngực mình có thêm thứ gì đó, hắn đưa tay lấy ra, là bức thư.
- Chủ nhân, nếu ngài đọc được những lời này thì Linh Nhi đã không còn ở bên ngài nữa rồi. Thoáng chốc Linh Nhi đã ở bên ngài hơn tháng, cảm ơn ngài đã ở bên Linh Nhi thời gian qua nhưng... thứ lỗi cho Linh Nhi không thể tiếp tục theo ngài được nữa. Thời gian qua Linh Nhi suy nghĩ rất nhiều nhưng Linh Nhi thật sự không có cách nào rời bỏ chủ nhân, ngài thực sự là người rất tốt, tình cảm của ngài khiến Linh Nhi không muốn rời xa ngài. Nhưng Chu Tước tộc đã thiếu vắng Linh Nhi vạn năm qua, Linh Nhi không thể bỏ mặc con dân của mình được, vậy nên... thật xin lỗi, chủ nhân, xin lỗi vì đã rời xa ngài lúc ngài cô đơn nhất. Ngài có từng nhớ đã nói Linh Nhi có thể đưa ra cho ngài điều kiện bất kì không? Điều kiện của Linh Nhi là ngài chưa đạt Phân Thần cảnh thì đừng nên tìm Linh Nhi, nếu có duyên chúng ta sẽ còn gặp lại. Tạm biệt, chủ nhân.
- ...
Thu Sơn cầm bức thư đọc mà tay run run, hắn lại để người nữa phải rời xa hắn.
- Linh Nhi, hãy chờ ta, dù sớm hay muộn... ta cũng tìm được nàng.
Thu Sơn gạt bỏ hàng lệ trên má đi, lúc này hắn không còn thời gian để đau buồn nữa.
- Ta nhất định phải mạnh mẽ hơn, thời gian qua có lẽ ta đã quá tự phụ về bản thân rồi, Tiểu Thanh, Linh Nhi, chờ ta...
Thu Sơn tự hứa phải trở nên càng cường đại hơn nữa.
- Mẫu thân, để con đưa người tới chỗ Nhạc phụ, Nhạc mẫu, ở đó người sẽ không phải cô đơn nữa.
Thu Sơn nói xong liền lập tức làm theo, hắn mang cái hũ nhỏ đựng tro cốt của Mẫu thân hắn đến Thanh Ngọc trấn rồi đem chôn nó bên cạnh mộ Nhạc phụ, Nhạc mẫu hắn.
- Con sẽ còn trở lại thăm mọi người.
Thu Sơn dập đầu xong liền trở lại Thiên Sơn tông, hắn phải trở về trước Đại hội tỉ thí của Thiên Sơn tông.
Thiên Sơn tông cứ năm lần sẽ tổ chức Đại hội tỉ thí để chọn ra Thiên Kiêu đại diện cho đệ tử ưu tú nhất của Thiên Sơn tông. Thu Sơn có nghe nói nhưng hắn cũng không muốn tham gia, không phải hắn sợ mà là hắn nghĩ trở thành Thiên Kiêu đệ tử sẽ có thêm nhiều phiền phức đối với hắn, thứ hắn không thể lãng phí lúc này chính là thời gian, hơi đâu mà đi lo chuyện bao đồng chứ?
Thời gian còn tháng nữa là diễn ra Đại hội tỉ thí, toàn bộ đệ tử đều được phép tham gia, nhưng yêu cầu cảnh giới đều phải từ Trúc cơ trở lên, nếu không thì ngươi đứng xem là vừa a.
Thu Sơn trở lại Thiên Sơn tông chào hỏi sư phụ cùng đám Lệnh Hồ Xung xong liền nói là cần bế quan đột phá Trúc cơ trung kỳ.
Mọi người cũng không ngăn cản hắn nhưng cũng dặn hắn tháng sau liền ra để tham gia Đại hội tỉ thí, Thu Sơn cũng gật đầu cho xong chuyện, hắn mượn cớ đột phá Trúc cơ trung kỳ chỉ là cái cớ mà thôi, hiện tại cảnh giới của hắn cũng đủ để so sánh với đệ tử chân truyền a.
Nói đến đệ tử chân truyền thì Thiên Sơn tông đúng là có vài người như vậy nhưng cực ít xuất hiện, nghe nói thời gian của họ chỉ có tu luyện và tu luyện, Thiên Kiêu đệ tử năm này đều là Lưu Nhất Thiên. Lưu Nhất Thiên này là đệ tử chân truyền của Chu trưởng lão, người này tính cách lạnh lùng ít nói nhưng không thể chọc vào, nghe nói Lưu Nhất Thiên này có cảnh giới Kim đan rồi a.