Chương : Chân tướng
Editor: Viên Đường
---
Quan Sư nôn nao chờ đợi, cuối cùng đến chín giờ sáng thì mới nghe thấy tiếng gõ cửa. Nàng vội vàng chạy đến mở cửa, vừa thấy Bạch Vị Hi đã nở một nụ cười xán lạn, "Chị Hi về rồi."
"Ừm." Cảm giác ấm áp bao phủ lấy Bạch Vị Hi, khóe môi cô chậm rãi cong lên.
Dù rất buồn ngủ vì phải thức trắng đêm nhưng chỉ cần nhìn thấy gương mặt tươi cười của Quan Sư thì mọi sự mệt mỏi trong cô dường như đã biến mất.
"Để em cầm đồ cho, chị Hi mau vào nghỉ đi." Quan Sư vừa nói vừa đến cầm vali với nụ cười luôn hiện hữu trên môi.
Bạch Vị Hi gật gật đầu, cô vào nhà rồi ngồi xuống sofa, dùng ngón tay xoa nhẹ giữa mi tâm, khi cô vừa bỏ tay xuống thì trước mặt đã xuất hiện một tách trà nóng.
"Chị Hi, chắc chị đi công tác về cũng mệt rồi, hay em bóp vai giúp chị nhé." Quan Sư vừa bưng trà vừa cười, lộ ra vẻ mặt ngoan ngoãn đáng yêu.
Bạch Vị Hi cảm thấy hơi kỳ quái, cô nhận trà rồi nhấp một ngụm nhỏ. Tức khắc, mặt mày cô giãn ra, "Phiền em vậy."
"Không phiền đâu ạ." Quan Sư lập tức đi ra sau Bạch Vị Hi, dùng kỹ thuật mát xa của mình để xoa bóp bả vai của cô.
Bạch Vị Hi nhắm mắt lại, hưởng thụ sự tốt đẹp hiếm có này.
Trước khi cô đi công tác thì không khí giữa hai người không thể coi là tốt đẹp được, thậm chí còn có chút gượng gạo. Thế nhưng khi cô trở về thì Quan Sư lại trở nên nhiệt tình hơn trước rất nhiều, đây là một chuyện tốt đối với cô, dù rằng cô cũng không rõ lý do tại sao nàng lại thay đổi.
"Chị Hi này, lúc chị về thì có liên lạc với Phạm Tử Tấn không?" Quan Sư làm bộ lơ đãng hỏi.
Tức khắc, Bạch Vị Hi mở to mắt, cô nhìn con mèo tai cụp dưới chân mình, nhẹ nhàng "ừm" một tiếng. Cô đã ghé qua chỗ Phạm Tử Tân rồi mới đến đây, cô cảm thấy những chuyện này không cần phải nói dối nàng.
Nghe được lời này, Quan Sư chợt trở nên nóng nảy, nàng cúi người xuống, mắt nhìn chằm chằm Bạch Vị Hi, nghiêm túc nói, "Có khi hắn cũng dùng ma túy."
Hơi thở ấm nóng của nàng phả vào cổ Bạch Vị Hi khiến cô không khỏi đỏ mặt. Giờ đây, chỉ cần cô quay đầu qua thì chắc chắn sẽ chạm phải ánh mắt sáng ngời của Quan Sư.
Bạch Vị Hi căng thẳng siết lấy cái ly trong tay, cô tính toán góc độ rồi quay đầu lại. Nhưng dù cô đã cẩn thận nhưng cánh môi vẫn lơ đãng chạm vào khuôn mặt của Quan Sư.
Tức khắc, Quan Sư sửng sốt, cả người nàng nóng ran, nàng vội vàng đứng lên, thậm chí còn chẳng dám đối diện với Bạch Vị Hi.
Vốn dĩ Bạch Vị Hi có chút hồi hộp, nhưng nhìn Quan Sư càng căng thẳng hơn khiến cô không khỏi cười khẽ, cô nhấp một ngụm trà rồi đáp, "Chị đã hỏi rõ nó rồi, nó không dùng ma túy."
"Vậy tại sao Tống Thần lại nói việc Quan Châu dùng ma túy có liên quan đến hắn?" Quan Sư nhíu mày, nàng nhìn Bạch Vị Hi rồi hỏi lại. Nhưng lần này vừa hỏi xong nàng đã cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào Bạch Vị Hi mà chỉ ngập ngừng ngẩng đầu nhìn cô rồi lại cúi đầu tiếp.
"Lúc ấy nó mang Quan Châu ra ngoài chơi thì gặp mấy gã đang dùng ma túy, Quan Châu tò mò muốn nếm thử, nó cũng không ngăn cản. Sau đó nó lại cho Quan Châu mượn tiền để mua ma túy, giờ chuyện này lộ ra cũng do nó tìm người tung tin ra ngoài." Bạch Vị Hi chậm rãi nói, vẻ mặt cô vẫn bình thản như thường.
Cô cũng chẳng biết nên khen ngợi hay phản đối hành vi trả thù của Phạm Tử Tấn. Mà hiện tại, khi Quan Châu bị người khác chửi mắng thì cô cũng không có cảm giác gì. Bởi đối với cô, sau khi rời khỏi nơi đó thì chuyện của chị em nhà Quan gia không còn liên quan đến cô nữa. Vậy nên dù đối phương có sống tốt hay không cô cũng chẳng quan tâm.
"À, ra là thế, em cứ tưởng..." Quan Sư nghe vậy cũng yên lòng, nàng cũng ý thức được nên không nói câu tiếp theo nữa.
Bạch Vị Hi biết nàng muốn nói gì, cô cười nhẹ rồi ngẩng đầu nhìn Quan Sư, "Cảm ơn em đã quan tâm đến chị, lẽ ra chị không nên kéo em vào chuyện ân oán giữa chị và Quan Châu."
"Chị Hi đừng khách sáo như vậy, chuyện của chị cũng là chuyện của em, sao em có thể trơ mắt nhìn người ta xúc phạm chị cơ chứ?" Quan Sư nghiêm túc nói, vẻ mặt đầy căm phẫn.
Lời của nàng khiến khóe miệng Bạch Vị Hi càng rộng ra, cô vươn tay nhéo gương mặt mềm mại của Quan Sư, "Cảm ơn em vì đã kéo chị khỏi vực thẳm đen tối ấy."
Quan Sư ngẩn người, cả mặt nàng đỏ ửng, nàng rũ mi mắt nhìn sofa, không dám đối diện với Bạch Vị Hi, cũng chẳng dám động đậy vì sợ Bạch Vị Hi sẽ buông tay.
Bạch Vị Hi nhìn bộ dáng thẹn thùng của Quan Sư, ý cười trong mắt càng sâu.
Cuối cùng, vì không đành lòng bắt nạt Quan Sư nên cô buông tay, cười nói, "Lần này chị có một hạng mục phim, tuy rằng không lớn lắm nhưng đạo diễn rất có kinh nghiệm, em có thể đến học tập."
"Thật ạ?" Quan Sư hưng phấn ngẩng đầu, nàng muốn ôm Bạch Vị Hi một cái nhưng sau một vài giây do dự rồi lại thôi.
"Ừm, đã ký hợp đồng cả rồi, một thời gian nữa sẽ bắt đầu quay, em có thể lấy thân phận người phụ trách từ công ty đến trông coi." Bạch Vị Hi cười, cô vươn tay ôm lấy Quan Sư, lặng lẽ cảm nhận mùi hương từ người của đối phương, trầm giọng nói, "Tiểu Sư, học hành chăm chỉ nhé."
Nói xong, cô vỗ vài cái lên lưng Quan Sư như một cách động viên nàng.
"Vâng, em nhất định sẽ nỗ lực học hỏi để không làm chị thất vọng." Quan Sư trịnh trọng đáp, trong mắt tràn ngập ý chí chiến đấu.
Bạch Vị Hi nghe vậy bèn buông Quan Sư ra, nghiêm túc nói, "Em phải học vì bản thân chứ không phải vì người khác."
"Nhưng em muốn học vì chị Hi mà, lúc trước em chọn ngành đạo diễn cũng là vì chị." Quan Sư nói, vẻ mặt có chút ấm ức.
Bạch Vị Hi không ngờ lại có chuyện này, cô sửng sốt một lúc rồi chậm rãi cười rộ, sau đó dùng giọng điệu của tiền bối để khuyên nhủ, "Không thể lựa chọn hay từ bỏ một thứ gì đó vì người khác được, nếu em còn trẻ thì hãy nỗ lực hết sức vì bản thân."
Quan Sư nghe vậy bèn cúi đầu, bộ dáng trông rất đáng thương. Tức khắc, Bạch Vị Hi đã mềm lòng, cô cũng không muốn giáo huấn Quan Sư mà chỉ muốn nàng có thể làm điều mà bản thân thích.
Thật ra khi nghe được Quan Sư lựa chọn ngành đạo diễn là vì cô thì không thể phủ nhận rằng cô rất vui. Cô rất thích cái cảm giác được nàng coi trọng, nhưng cô hy vọng Quan Sư có thể lựa chọn con đường theo ý thích của bản thân để tương lai không phải hối tiếc.
"Em có thích nghề đạo diễn không?" Bạch Vị Hi nhẹ giọng hỏi.
"Dạ thích." Quan Sư nghẹn ngào đáp, bộ dáng trông vẫn ấm ức.
Bạch Vị Hi cười rộ, cô vươn tay ôm lấy Quan Sư, "Nếu em thích thì hãy nỗ lực học hỏi nhé. Vì bản thân em, cũng vì... chị."
Tuy Bạch Vị Hi nói từ cuối rất nhỏ nhưng Quan Sư vẫn nghe được, nàng ôm chặt Bạch Vị Hi như muốn đưa ra một lời hứa hẹn với cô, "Vì chị Hi rất ưu tú nên em cũng sẽ trở thành một đạo diễn thật ưu tú, như thế mới có thể xứng với chị được."
"Xứng với chị sao?" Bạch Vị Hi nghiêng đầu, ánh mắt dán chặt vào Quan Sư.
"À thì... Em là fan của chị, nên nếu chị lợi hại như thế thì em cũng không thể quá kém chứ." Quan Sư vội vàng giải thích, hai tay múa may quay cuồng.
"Ra là thế." Bạch Vị Hi chớp chớp mắt, vẻ mặt không khỏi thất vọng.
Tất nhiên Quan Sư đã thấy biểu cảm này của cô, nàng định giải thích thì Bạch Vị Hi đã xoay người lại. Thế là Quan Sư đành phải âm thầm thở dài và kìm nén sự rung động trong lòng lại.
"Chị Hi về phòng ngủ một lúc đi. Chị muốn ăn cái gì để em đi mua." Quan Sư xốc lại tinh thần rồi cười nói.
"Chị muốn ăn canh xương hầm." Bạch Vị Hi cười nhẹ, nét mặt có chút mỏi mệt.
Vốn dĩ đêm qua cô đã phải thức trắng, vừa rồi lại kích động nhiều lần, giờ bình tĩnh lại thì cơn buồn ngủ đã ập đến.
"Vâng, để em đi mua xương sườn, khi nào em nấu xong thì sẽ gọi chị dậy nhé." Quan Sư nhẹ giọng nói.
Bạch Vị Hi gật gật đầu, cô đứng lên rồi đi vào phòng.
Quan Sư thấy Bạch Vị Hi đã vào phòng thì mới cầm chìa khóa, vừa đi vừa hát.
Ban nãy nữ thần đã ôm nàng hai lần, thật là hạnh phúc quá mà!