Chương : Thất Tịch đến gần
Editor: Viên Đường
---
Quan Sư làm rất nhiều món, nàng bưng từng món lên bàn rồi chuẩn bị đi gọi Bạch Vị Hi, nhưng lúc này cô đã đi từ phòng ra.
"Chị Hi ngủ ngon không? Chị có muốn ngủ thêm một chút không?" Quan Sư tươi cười, quan tâm hỏi.
Bạch Vị Hi cười nhẹ rồi lắc đầu, đối với cô thì ngủ hai tiếng đã đủ rồi.
"Vậy chị Hi ngồi trước đi, để em đi lấy cơm." Quan Sư nói rồi xoay người vào phòng bếp.
Bạch Vị Hi nghe lời nàng, cô ngồi xuống. Bộ dáng bận bịu của Quan Sư khiến cô cảm thấy rất ấm áp, đó là cảm giác ấm áp khi có người đang chờ mình về nhà và quan tâm từng li từng tí đến mình.
"Chị Hi ăn chút canh trước đi ạ." Quan Sư múc một chén canh, đưa đến trước mặt Bạch Vị Hi.
"Tiểu Sư, em không ăn canh sao?" Bạch Vị Hi nhận lấy chén, nhẹ giọng hỏi.
Quan Sư lắc đầu, nàng ngồi xuống rồi cười đáp, "Chị ăn trước đi, nếu chị ăn không hết thì để em ăn cho."
Nghe đến đây, mặt Bạch Vị Hi chợt ửng đỏ, cô vội vàng cúi đầu ăn để che dấu khuôn mặt đã nóng ran của mình.
Sau khi ăn một chén cơm thì Quan Sư đã no bụng, nàng chợt nghĩ đến chuyện Bạch Vị Hi và Tạ Quỳnh ở chung phòng khi đi công tác, cảm giác chua xót bất ngờ ập đến.
Quan Sư do dự một hồi rồi buông chén đũa xuống, cố nặn ra một nụ cười, mở lời hỏi, "Chị Hi này, Tạ Quỳnh có biết chị thích con gái không?"
Bạch Vị Hi đang ăn canh thì bỗng nghe được lời này, cô đảo mắt, gật mạnh đầu.
Trái tim Quan Sư thắt lại, thiếu chút nữa đã không cười nổi, nàng siết chặt tay rồi nói tiếp, "Không phải chị Hi vì chuyện thích con gái mà không muốn ngủ với em sao, thế tại sao chị không làm như thế với Tạ Quỳnh."
Lời nói sặc mùi ghen tuông của Quan Sư làm Bạch Vị Hi không khỏi cười rộ, cô cúi đầu giải thích, "Vì lúc đó chỉ có một phòng nên bọn chị chỉ có thể ngủ chung mà thôi."
"Nhưng chỗ em cũng chỉ có một phòng mà, tại sao chị lại không muốn ngủ với em?" Quan Sư lớn giọng hỏi lại.
Rõ ràng nàng dùng giọng điệu rất hùng hổ nhưng vẻ mặt lại có chút đáng thương, khiến Bạch Vị Hi chỉ muốn đưa tay nhéo cái má đang phồng lên của nàng. Cuối cùng cô kiềm chế rồi đáp, "Bởi vì chị ấy không thích con gái, vậy nên ngủ cùng giường với chị ấy cũng không sao mà."
"Em..." Tức khắc, Quan Sư cứng họng, nàng giận dỗi đi vào phòng bếp lấy cơm.
Bạch Vị Hi che miệng lại, cố gắng nhịn cười. Tuy cô biết bắt nạt Quan Sư thế này có chút không hay, nhưng bộ dáng ghen tuông của nàng đã khiến tính cách xấu xa trong cô trỗi dậy. Trước đây cô sẽ không trêu cợt người khác như vậy, nhưng vì Quan Sư quá đáng yêu, lại còn rất tốt tính mà dung túng mọi hành động của cô, điều này càng khiến cô tùy hứng hơn.
Quan Sư đã quay trở lại, bộ dáng vẫn giận dỗi như ban nãy, nàng cứ ăn một miếng rồi lại liếc Bạch Vị Hi một cái.
Bạch Vị Hi bị nàng liếc thì bèn ho khan hai tiếng, bày ra vẻ mặt nghiêm túc, "Tiểu Sư làm sao thế? Em không thoải mái sao?"
"Không ạ." Quan Sư bĩu môi đáp, rõ ràng chẳng vui vẻ tẹo nào.
Bạch Vị Hi chỉ cười cười, cũng không nói cho nàng biết thực ra mình và Tạ Quỳnh đã ngủ hai phòng khác nhau. Dù sao cũng nên gõ vào cái đầu gỗ của nàng vài cái cho nàng bớt trì độn.
Mấy ngày sau, hai người vẫn ngủ riêng, một ngủ trên giường, một ngủ dưới đất.
Khi gặp Tạ Quỳnh ở công ty, vẻ mặt Quan Sư trở nên lạnh lẽo, lúc nói chuyện thì cũng dùng giọng điệu như lúc bàn chuyện công việc.
Điều này khiến Tạ Quỳnh không khỏi nghi hoặc, thừa dịp Quan Sư ra ngoài, cô gõ gõ vào bàn của Bạch Vị Hi rồi nghiêng mình hỏi, "Chị có làm gì sai với cô ấy sao? Hình như cô ấy hơi khó chịu khi thấy chị."
"Đâu có đâu." Bạch Vị Hi cười, lắc lắc đầu.
Tạ Quỳnh bèn nhún vai, không hỏi tiếp nữa dù biết rằng Bạch Vị Hi đang nói dối.
"Tiểu Hi này, hai ngày nữa là Thất tịch rồi, em có dự định gì chưa?" Tạ Quỳnh cười hỏi.
"Thất tịch sao?" Bạch Vị Hi vội vàng đi xem lịch, quả nhiên đã gần đến ngày Thất tịch.
Một dịp đặc biệt như thế này rất hợp để tỏ tình.
"Em có muốn chị giúp gì không?" Tạ Quỳnh nhướng mày, vẻ mặt vô cùng hào hứng.
Ngay lập tức, Bạch Vị Hi lắc đầu, cô tựa vào ghế dựa rồi cười khẽ, "Dịp Thất tịch thì thích hợp với hai người hơn."
"Xem ra chị là bóng đèn rồi." Tạ Quỳnh giả vờ thở dài, một lát sau lại khôi phục vẻ mặt chín chắn, "Giờ hai người đã tiến triển đến mức nào rồi?"
"Vẫn đang theo hướng tốt." Bạch Vị Hi cười đáp, khóe miệng hạnh phúc giương cao.
Từ khi đi công tác trở về, Quan Sư còn dính người hơn trước kia. Nàng luôn nhường nhịn, cưng chiều cô, cẩn thận chăm sóc cô từng li từng tí trong chuyện sinh hoạt thường ngày. Thậm chí quần áo sau khi thay cũng do Quan Sư giặt giúp rồi lại đem đi phơi, phơi xong lại xếp gọn gàng vào ngăn tủ cho cô.
Thực ra cô đã định từ chối khi Quan Sư muốn giặt nội y giúp, bởi dù sao để người khác giặt mấy thứ đồ riêng tư của mình thì có hơi ngại. Nhưng rồi bộ dáng không chịu lùi bước của Quan Sư khiến cô quyết định không nói ra.
Quan Sư vừa đi vào đã thấy hai người cười nói vui vẻ, tức khắc, sắc mặt nàng trầm xuống, nàng bước đến trước bàn của Bạch Vị Hi rồi lấy ra một tập tài liệu, "Chị Hi, đây là một số nghệ sĩ đang hoạt động trong công ty. Những người có kỹ thuật diễn khá tốt thì em đã dùng bút đỏ đánh dấu, có thể xem như tài liệu tham khảo."
"Ừm, làm phiền em rồi." Bạch Vị Hi khẽ gật đầu, trong mắt mang theo ý tán thưởng.
Tạ Quỳnh nhìn hai người, cô cảm thấy hẳn là mình nên đi ra ngoài, nhưng nghĩ đến việc cô trợ lý nhỏ của Bạch Vị Hi cứ mặt lạnh khi nhìn thấy mình thì đột nhiên muốn giáo huấn nàng một chút.
"Tiểu Hi, ngày mốt chúng ta đi ăn đi, chị biết một nhà hàng mới mở ngon lắm." Tạ Quỳnh mở lời, cố ý dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Quan Sư.
Quan Sư nhíu mày, nàng giận giữ trừng mắt lại. Ngày mốt là Thất tịch, sao nàng có thể để Bạch Vị Hi đi ăn cùng cô gái khác chứ.
"Chị Hi đã hẹn tôi đi ăn rồi, chị mời người khác đi." Quan Sư vô cảm nói.
"Cô ấy hẹn cô khi nào thế, sao tôi không biết vậy?" Tạ Quỳnh kinh ngạc che miệng, dùng ánh mắt bi thương nhìn Bạch Vị Hi.
Quan Sư cũng nhìn Bạch Vị Hi, trong mắt mang theo chút khẩn cầu. Dù nhìn bên ngoài trông nàng vẫn rất bình tĩnh nhưng thực ra trong lòng đang căng thẳng lắm rồi. Vốn dĩ nàng định ngỏ lời mời nữ thần sau khi tan tầm, không ngờ Tạ Quỳnh đã mời cô trước nên nàng đành phải nói dối. Mong rằng nữ thần sẽ không chọc thủng lời nói dối của nàng.
Bạch Vị Hi đối mặt với hai ánh mắt hoàn toàn bất đồng, cô làm bộ nghiêm túc tự hỏi một lúc rồi nhẹ nhàng đáp, "Xin lỗi, chị có hẹn rồi."
Vì không biết cô đang nói với ai nên Quan Sư rất căng thẳng, nàng rất muốn hỏi rõ. Thế nhưng Tạ Quỳnh lại bình thản cười nhẹ, sau đó nhìn Bạch Vị Hi một chút rồi rời đi với bộ dáng của một người thắng trận.
Ánh mắt của hai người khiến Quan Sư biết người được hẹn không phải là mình, điều này khiến nàng khó chịu đến đỏ cả mắt, nàng nghẹn ngào mở miệng, "Chị Hi..."
Câu kế tiếp nàng còn không nói nên lời vì cổ họng đã chua xót, chỉ muốn òa khóc ngay bây giờ.
Dáng vẻ khóc thút thít của Quan Sư khiến Bạch Vị Hi biết bản thân đã đùa quá trớn, cô vội vàng đứng lên rồi ôm lấy nàng, nhẹ nhàng an ủi, "Tiểu Sư đừng khóc mà, ban nãy tụi chị chọc em một chút thôi, ngày mốt Tạ Quỳnh đã có hẹn với người khác rồi."
"Thật ạ?" Quan Sư bật khóc, vẻ mặt vô cùng ấm ức.
"Thật mà." Bạch Vị Hi đáp một cách chắc nịch, cô vươn tay lau nước mắt giúp Quan Sư.
Lẽ ra ban nãy cô không nên hùa với Tạ Quỳnh để đùa giỡn với nàng mới phải, nếu vậy thì Quan Sư sẽ không khóc rồi.
Bạch Vị Hi càng nghĩ càng hối hận, động tác lau nước mắt ngày một nhẹ nhàng hơn.
Quan Sư khóc một hồi thì cảm thấy có chút mất mặt, nàng nhìn khuôn mặt dịu dàng của Bạch Vị Hi rồi gom hết dũng khí, mở lời hỏi, "Chị Hi, vậy chị có hẹn với ai thế?"
"Tất nhiên là em rồi." Bạch Vị Hi cười đáp, mi mắt cong cong.
Quan Sư sửng sốt, nàng quên luôn việc mình vừa bật khóc ban nãy, hai mắt trở nên sáng ngời, "Thật sao? Hẹn với em thật ạ?"
Vẻ mặt nàng vô cùng kinh ngạc, khóe miệng lại vô thức nhếch lên khiến Bạch Vị Hi có chút buồn cười, cô gật đầu.
"Thế còn Tạ Quỳnh thì sao?" Quan Sư ấm ức hỏi, rõ ràng ban nãy người kia muốn hẹn hò với nữ thần mà.
"Cô ấy á, lòng dạ hẹp hòi đó, đừng để tâm." Bạch Vị Hi nhẹ nhàng cười rộ, cô nhéo gương mặt của Quan Sư.
Quan Sư cũng không cự tuyệt động tác thân mật này, nàng suy nghĩ một hồi rồi đỏ mặt nói, "Chị Hi này, vậy là chúng ta sẽ có một buổi hẹn vào ngày Thất tịch, đến khi đó em muốn tặng một món quà cho chị."
"Được thôi, cảm ơn Tiểu Sư." Bạch Vị Hi vui vẻ gật đầu, trong mắt ẩn giấu vẻ chờ mong.
Thật ra cô cũng có một món quà giành cho Quan Sư. Cô sẽ tặng món quà đặc biệt này vào một dịp lễ đặc biệt như Thất tịch, hy vọng rằng khối tiểu đầu gỗ này sẽ hiểu rõ.
Bạch Vị Hi lặng lẽ siết lấy chiếc nhẫn trong lòng ngực, đây là do cô đã đặt làm, còn kiểu dáng thì do chính tay cô thiết kế, hy vọng nàng sẽ thích nó.