Trọng Sinh Thành Liệp Báo

chương 101

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mưa to kéo dài suốt một đêm, sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời đầu tiên phá tan bức màn đen tối, bãi cỏ đầy cát bụi lúc trước đã bị một màu xanh mơn mởn bao trùm. Những giọt sương sớm long lanh trên mặt lá thu hút đám côn trùng, chỉ qua một đêm, khắp vùng châu thở đã được phủ lên một màu xanh đầy sức sống.

Đồng cỏ khô vàng đã nhú lên những ngọn cỏ non, loại thức ăn mà nhóm động vật ăn cỏ thích nhất. Xa xa đàn linh dương đầu bò cũng ngửi được mùi cỏ non, bọn nó cùng hơn mười ngàn con ngựa vằn, linh dương gazen tụm lại, xuất phát về phía sông Tát. Mỗi khi có cỏ xanh cùng nguồn nước sung túc thì tất sẽ có những đợt di chuyển khổng lồ.

Mấy con hươu cao cổ đã vượt qua sông Tát trước đám linh dương đầu bò, tuy sau trận mưa đêm qua, nước sông tăng vọt, nhưng đối với loài cao lớn nhất trên thảo nguyên như bọn nó thì băng qua sông hoàn toàn không thành vấn đề. Hươu cao cổ dùng kinh nghiệm phong phú của mình dẫn dắt các thành viên khác trong đàn vượt qua con sông chảy xiết khá an toàn. Tuy bọn nó không di chuyển theo mùa nhưng cỏ xanh cùng lá non vẫn tràn đầy hấp dẫn, đủ để bọn nó băng qua sông Tát.

Hươu cao cổ đến mang theo tin tức tốt cho nhóm cá sấu dưới sông Tát, bọn nó chuẩn bị đón nhận bữa tiệc thịnh soạn hiếm có trong năm. Ăn bữa này xong, chúng có thể không cần ăn gì suốt mấy tháng sau.

Đại quân linh dương đầu bò di chuyển không phải một lần mà là đi tới đi lui, hết mùa mưa năm nay, vùng châu thổ lại trở thành một mảnh khô vàng, bọn nó phải quay lại đồng cỏ bên bờ kia sông Tát, năm nay không giống, bọn nó có thể ăn cỏ non sớm hơn, mà đàn cá sấu trong sông cũng có bữa tiệc sớm hơn dự tính.

Linh dương đầu bò xếp thành một đội ngũ thật dài hướng về phía sông Tát, ngựa vằn cùng linh dương gazen cũng theo sát phía sau, đội ngũ kéo dài cả mấy trăm mét, khoảng cách giữa thủ lĩnh đàn linh dương đầu bò và bờ sông đã rất gần, cuối cùng chúng cũng xuất phát. Đại quân di chuyển này vừa tới thì bên bờ kia sông Tát cũng ẩn đầy nhóm mèo lớn cùng những kẻ săn mồi giảo hoạt.

Nhóm mèo lớn ở vùng châu thổ bắt đầu hưởng thụ lợi ích đầu tiên mà mùa mưa mang tới.

Con đường đi qua của đại quân linh dương đầu bò cũng tồn tại đủ loại nguy hiểm, sư tử, hoa báo, linh cẩu, liệp báo, thậm chí là chó rừng, tất cả đều nắm chặt cơ hội để bắt giữ con mồi mình đã nhắm. Bọn nó biết, nếu để đại quân này hoàn toàn băng qua sông thì nguy cơ chịu đói chính là mình.

Nhóm sư tử dốc hết toàn bộ lực lượng, sử dụng tất cả bản lĩnh, triển khai một màn giết chóc đáng sợ. Từ cây hòe gai, trong bụi cỏ cao, sau tảng đá, tất cả đều có thể sẽ có sư tử lao ra. Những thành viên già yếu trong đàn linh dương đầu bò trải qua một màn đào thải vô cùng tàn khốc, nếu may mắn sống sót thì lại gặp phải khảo nghiệm của đám tử thần dưới lòng sông Tát. Ngựa vặn cũng là mục tiêu đi săn của sư tử, nhưng bọn nó khó đối phó hơn linh dương đầu bò rất nhiều, số lượng cũng không kém, vì thế phần lớn thiệt hại vẫn là linh dương đầu bò.

Đối tượng của hoa báo không cố định, nhưng xuất phát từ cẩn thận, bình thường chúng sẽ không săn những con linh dương đầu bò cùng ngựa vằn trưởng thành. Thể trọng của linh dương đầu bò đực khoảng một trăm năm mươi kí, gấp hai đến ba lần hoa báo, săn chúng quá lãng phí sức lực. Nhưng này không có nghĩa là đám linh dương đầu bò đực có thể an tâm, lúc băng qua lãnh địa hoa báo chúng lại càng phải cẩn thận hơn, sư tử thích hoạt động theo đàn, dựa vào sức lực để bắt con mồi, nhưng hoa báo thì lại thích đánh lén, chúng núp trong những góc kín, đôi lúc sẽ lao ra từ bụi cỏ cách đó mấy mét mà phát động tập kích, hoặc từ trên cây phóng xuống bổ gục con mồi, chỉ cần có cơ hội, hoa báo tuyệt đối sẽ không bé qua. Điều này làm nhóm linh dương đầu bò lo sợ.

Hoa báo từ trên trời lao xuống rất đáng ghét.

Mục tiêu của liệp báo là linh dương gazen, ấu tể linh dương đầu bò hoặc ngựa vằn. Bất quá mùa mưa chỉ vừa bắt đầu, trong đại quân di chuyển không có nhiều ẩu tể được sinh ra, phần lớn đều đã gần hoặc được một tuổi, đối với liệp báo đơn độc thì cũng không phải mục tiêu dễ dàng, đương nhiên, nếu là liệp báo kết thành đàn thì khác.

Sa Mỗ cùng Hi Đạt đều đi theo phía sau đại quân, hai mẹ con cùng theo dõi một đàn linh dương gazen, cũng đồng thời thất thủ. Sau khi nhận ra đối phương thì cả hai vẫn luôn bảo trì khoảng cách. Sa Mỗ còn mang theo ba ấu tể của mình, trải qua khảo nghiệm mùa khô, bọn nó đều may mắn sống sót, kinh nghiệm phong phú của sa Mỗ cùng kỹ năng đi săn xuất sắc đã làm chúng có thể sống đến giờ. Nhất là tiểu báo cái Tây Lam, tuy vóc dáng nhỏ hơn đám anh em nhưng trưởng thành lại nhanh, hiện giờ nó đã có thể tự mình bắt được một con thỏ hoang.

Bất quá Tây Lam thích ăn độc, không thích chia sẻ với anh em, Sa Mỗ cũng không yêu cầu nó làm vậy, mặc dù sau khi độc lập Tây Lam có thể chung sống với anh em mình một khoảng thời gian, nhưng cuối cùng nó vẫn phải rời đi, sống một mình. Để sinh tồn, so với liệp báo đực, nó gặp nhiều khó khăn hơn hẳn, tính cách cường hãn một chút cũng không có gì xấu. Huống chi thỏ hoang cũng không lớn, đủ cho một con liệp báo ăn. Nếu hai tiểu liệp báo đực muốn ăn thì tốt nhất là tự đi săn.

Bất đồng với Sa Mỗ mang theo ấu tể, Hi Đạt vẫn độc thân như cũ, mùa khô vừa rồi nó không sinh hạ ấu tể. Mùa mưa đến chính là cơ hội để nó làm mụ mụ một lần nữa.

Cuối cùng, hai mẹ con đạt thành hiệp nghị, chúng cùng đi săn, mục tiêu là bắt một con mồi lớn một chút, tỷ như linh dương đầu bò một tuổi, nếu hợp tác với nhau thì tỷ lệ thành công cũng cao hơn.

Ba tiểu liệp báo bị lưu lại trong bụi cỏ cao phía sau, hai mẹ con Sa Mỗ cùng Hi Đạt không phải lần đầu tiên liên thủ đi săn, nhưng thời gian cũng cách khá lâu, chừng sáu năm. Hi Đạt đã tám tuổi, sau khi rời khỏi Sa Mỗ, trừ bỏ dưỡng dục ấu tể, nó vẫn luôn lang thang một mình. Sa Mỗ cũng vậy. Liệp báo cái không thích sinh sống cùng nhau như liệp báo đực có quan hệ anh em ruột, thậm chí họ hàng cũng sẽ kết minh.

“Mụ mụ, ngươi định dẫn bọn nhỏ băng qua sông Tát sao?” Hi Đạt cùng Sa Mỗ núp trong bụi cỏ, chờ đợi mục tiêu thích hợp.

Đàn linh dương đầu bò đi qua, linh dương con đều được linh dương mụ mụ bảo hộ, rất khó ra tay.

“Ân, mùa mưa năm nay tới sớm. Với lại, bọn nó cũng đủ lớn, lúc ngươi bằng tuổi này cũng bắt đầu theo ta đi chung quanh rồi.”

“Đúng vậy.” Hi Đạt gật gật đầu: “Đáng tiếc, ấu tể của ta…”

“Ngươi còn có thể có đứa nhỏ khác.”

“Đương nhiên!”

Đột nhiên, lỗ tai Hi Đạt dựng thẳng, nó phách hiện một đám linh dương gazen cách đó không xa, cuộc nói chuyện cũng chấm dứt. Sa Mỗ ở yên tại chỗ, Hi Đạt thì vòng qua phía đối diện để lùa đàn linh dương.

Sa Mỗ cúi đầu, lỗ tai cụp ra sau ẩn mình vào trong bụi cỏ, đám linh dương gazen hoàn toàn không phát hiện ra nó.

Hi Đạt từ một hướng khác vọt ra làm đàn linh dương gazen kinh hoảng chạy về phía Sa Mỗ như kế hoạch. Sa Mỗ xem xét đúng thời cơ vọt ra ngoài như một tia chớp gạt chân con mồi, sau đó cắn chặt cổ nó.

Lần này hai mẹ con đi săn vô cùng thuận lợi, Sa Mỗ bắt được một con linh dương gazen đực trưởng thành, Hi Đạt không chỉ thành công lùa đàn linh dương chạy tới trước mặt Sa Mỗ, nó còn bắt được một con linh dương gazen cái.

Hai mẹ con đều có thu hoạch, cả nhà đều vui mừng.

Sa Mỗ cùng Hi Đạt sau lần hợp tác này cũng tách ra. Hai liệp báo cái chia thức ăn rồi rời đi theo hai hướng khác biệt, nếu tụ lại một chỗ rất có thể sẽ đưa tới đám kên kên, mà kên kên lại đưa tới linh cẩu, bọn nó không muốn dâng bữa cơm hiếm có này cho đám đáng ghét kia hưởng lợi!

Hi Đạt vừa cắn xé chân sau linh dương vừa lên kế hoạch xem kế tiếp mình nên làm gì. Nó cũng định băng qua sông Tát, hiện giờ nó muốn nhanh chóng sinh hạ một ổ ấu tể, mà nơi có thức ăn sung túc nhất định có không ít liệp báo đực.

Nó phải cùng một con liệp báo đực cường tráng nhất sinh ấu tể, nhất định phải nuôi nấng toàn bộ ổ ấu tể tiếp theo trưởng thành!

Hi Đạt mới không thừa nhận, nhìn thấy ba ấu tể choai choai đi theo sau Sa Mỗ, nó thực ghen tỵ hận.

Đại quân di chuyển còn chưa băng hết qua sông, nhóm mèo lớn vừa trải qua những ngày thiếu thốn thức ăn, lúc mùa mưa đến sớm, trừ bỏ thức ăn, còn một vấn đề khác làm chúng bận tâm —— giao phối.

Mười một ấu tể của sư đàn Áo La Tư toàn bộ sống sót, bọn nó khỏe mạnh lanh lợi, kế thừa gen xuất sắc của Áo La Tư cùng nhóm sư tử cái, có thể đoán được, những chú sư tử con này tương lai cũng giống ba ba chúng, trở thành sư vương xưng bá trên thảo nguyên. Tiểu sư tử cái sẽ ở lại sư đàn, cùng mụ mụ kề vai sát chiến, sinh hoạt trong vùng lãnh địa thuộc về gia tộc chúng nó.

Đối với sư đàn mà nói, sư tử đực chỉ là khách qua đường, nhưng vị khách này lại rất quan trọng đối với sư tử cái. Bọn nó có lãnh địa, có con mồi, còn phải có ấu tể. Nếu nhóm sư tử cái không cần giao phối cũng có thể sinh đứa nhỏ thì sư tử đực căn bản không cần tồn tại.

Đương nhiên, này chỉ là giả thuyết mà thôi.

Trước lúc nhiệt độ không khí lên cao, sư vương uy phong lẫm lẫm leo lên một tảng đá lớn đứng trước gió, lông bờm rậm rạp màu vàng nhạt tung bay làm nó thoạt nhìn lại càng cường tráng, uy vũ hơn, hơn nữa còn tản ra lực hấp dẫn của giống đực.

Đám sư tử cái của những sư đàn không có ấu tể, hoặc ấu tể đã tử vong, theo mùa mưa đến cũng bắt đầu có dấu hiệu động dục, sư vương phải đảm bảo khoảng thời gian này không có con sư tử đực nào dám can đảm xông vào lãnh địa, chiếm tiện nghi vợ mình.

Bày ra đủ loại tư thế, Áo La Tư nằm xuống, bắt đầu vươn móng tính xem có bao nhiêu bà vợ có thể có ‘yêu cầu’, sau khi tính toán xong số lượng, sư vương biết, đây là lúc khảo nghiệm sức chịu đựng của mình!

Vì lãnh địa, vì những bà vợ, vì kéo dài hậu đại, nó phải cố gắng!

Ân, điều kiện tiên quyết là lấp đầy bụng rồi nói sau…

Sư vương nằm trên tảng đá, phát ra tiếng gầm hùng hồn, tuy so với lúc trước cũng không khác biệt bao nhiêu, nhưng nhóm mèo lớn nghe hiểu tiếng rống của sư vương đều không hẹn mà cùng hắc tuyến, Áo La Tư rõ ràng đang rống: ‘Các vợ yêu, ta đói bụng rồi!’

May mắn tiếng rống của sư tử đực chỉ có thể truyền đi trong phạm vi năm km, thực may mắn a.

Đây là tiếng lòng của tất cả sư tử cái sư đàn Áo La Tư.

Trong lãnh địa La Kiều, dòng suối nhỏ khô cạn trong mùa khô lúc này đã đầy ắp nước ngọt, vừa vặn chảy dọc qua núi đá. Hai tiểu liệp báo rất hiếu kỳ, mặt nước trong suốt phản chiếu hình ảnh của chính chúng, hoàn toàn không giống những vũng nước đục ngầu vì đám động vật chen chúc trong mùa khô.

La Kiều đi tới chỗ bẫy rập đã trở thành một ao nước, suy nghĩ một hồi, lập tức có chủ ý.

Ông chủ La Kiều cười tủm tỉm quơ quơ vuốt vẫy nhân công Tát Đặc tới dặn dò một phen, Tát Đặc gật gật đầu, biến hóa hình thái, cầm nhánh cây đào đào một hồi, lau đi mồ hôi đổ như mưa trên trán, dòng suối và bẫy rập đã có một thông đạo nhỏ nối liền, có thể dẫn nước từ dòng suối chảy tới chỗ bẫy rập.

Tuy không thể dùng để bắt giữ con mồi, nhưng chỉ cần cái hố này còn thì bọn họ không lo thiếu nước uống nữa.

Làm xong chuyện này, La Kiều tính toán mang hai tiểu liệp báo đi tìm con mồi, vết thương của Tát Đặc đã tốt lên phân nửa nên muốn đi theo. La Kiều cũng không cự tuyệt, dẫn Tát Đặc theo cũng tốt, tuy sau khi mưa tạnh Mông Đế đã rời đi, nhưng cũng có đảm bảo nó sẽ không quay lại, nếu lúc đó đụng phải Tát Đặc, có trời mới biết Tát Đặc có giữ được cái mạng nhỏ của mình hay không. Nếu cậu đã bị Mông Đế như vậy như vậy, lại còn gì kia một phen trên cây, nếu Tát Đặc lại bị Mông Đế cắn chết thì không phải cậu lỗ lớn sao.

Tát Đặc thực nên cám ơn trời đất, có một anh em biết suy nghĩ cho nó như vậy thực tốt biết bao a!

Nếu Tát Đặc biết La Kiều nghĩ gì, không biết nó có hộc máu hay không…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio