Trọng Sinh Thành Liệp Báo

chương 102

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tốc độ chạy trốn của linh dương đầu bò không đủ nhanh, cũng không thông minh, nhưng sức chịu đựng lại kinh người. Cỏ non mơn mởn cùng hơi nước bên bờ kia sông Tát chính là động lực thúc đẩy chúng nó không ngừng tiến tới.

Ngày thứ ba sau cơn mưa, đại quân di chuyển đã tụ tập bên bờ sông. Động tĩnh mấy chục ngàn con linh dương đầu bò cùng ngựa vằn băng qua sông không chỉ kinh động đám cá sấu trong sông, ngay cả đám mèo lớn cũng biết tin này.

Làm thủ lĩnh đàn linh dương đầu bò, con linh dương đầu bò đực cường tráng trẻ tuổi chính là người thử nghiệm đầu tiên, nó không ngừng dò xét tìm kiếm điểm thích hợp để xuống nước, thẳng đến khi tìm thấy một chỗ nước cạn mới ngừng lại.

Linh dương đầu bò chưa bao giờ lo lắng tình huống bên bờ bên kia, chúng chỉ cần tìm thấy một nơi dễ xuống nước là đủ rồi.

Bất quá con linh dương đầu bò đực này đã phạm vào sai lầm trí mạng, nó đã đưa đội ngũ vào bẫy rập tử vong, chỗ nước cạn này có vẻ dễ xuống nước nhưng vách đá dựng đứng bên bờ bên kia lại không thích hợp cho chúng nó leo lên, hàng năm đều có động vật từ chỗ nước cạn này băng qua sông nhưng phần lớn đều không thể trở lại, nếu xui xẻo thì trực tiếp chết trong miệng cá sấu.

Linh dương đầu bò thủ lĩnh trẻ tuổi thiếu kinh nghiệm, thủ lĩnh cũ đã chết trong mùa khô, đây là lần đầu tiên nó dẫn dắt đại quân băng qua sông, tâm tình lo lắng cùng khao khát cỏ xanh làm nó phán đoán sai lầm, từ chỗ nước cạn nhảy xuống lòng sông Tát.

Chỉ cần có con linh dương đầu bò đầu tiên bước xuống nước, đoàn quân phía sau sẽ cuồn cuộn không ngừng lao theo.

Nước sông không thể ngăn cản bọn nó lao tới, sau khi đàn linh dương đầu bò xuống nước thì xếp thành từng hàng một, hành động này thoạt nhìn rất ngu xuẩn, động tĩnh lớn như vậy sao có thể không làm lũ cá sấu chú ý? Nhưng thay vì một mình đối phó vài con cá sấu, mọi người cùng băng qua sông thì có lợi hơn.

Nếu một mình qua sông thì hơn tám mươi phần trăm sẽ chết, nhưng nếu tập thể thì tỷ lệ này lại hạ thấp một con số không, đàn linh dương đầu bò trải qua hành trình di chuyển suốt mấy trăm vạn năm qua, thói quen này đã khắc vào tận xương. Nhóm động vật sống du mục này có bản năng giảm thiểu tổn thất, đây điểm mấu chốt để cam đoan tộc đàn sinh tồn.

Nhóm cá sấu phát hiện đàn linh dương đầu bò chọn sai lộ tuyến liền khẩn cấp xuống nước, xoa tay, chờ đợi buổi tiệc bắt đầu.

Con linh dương đầu bò đầu đàn đã đi tới bờ kia, nhưng nó phát hiện vách đá bóng loáng cao lớn, thử vài lần vẫn không thể vượt qua, kết quả còn hao hết khí lực, cuối cùng bị cá sấu tìm thấy cơ hội một ngụm cắn vào chân nó kéo xuống lòng sông Tát.

Ngay sau đó, vài con linh dương đầu bò khác cũng gặp phải cảnh ngộ tương tự. Số linh dương đầu bò còn lại bắt đầu kinh hoảng, quay đầu trở lại bờ cũ, bọn nó rốt cuộc cũng phát hiện nơi này là cái bẫy tử vong, nếu muốn giữ mạng thì nhất định phải quay lại!

Phần lớn linh dương đầu bò tránh được một kiếp, nhưng những con bị cá sấu cắn thì không may mắn như vậy, chúng nó giãy giụa cố nhảy lên bờ, cuối cùng cũng không qua được, chỉ từng chút từng chút hao phí sức lực, mất đi hi vọng sống sót.

Sau khi đàn linh dương đầu bò quay trở về bờ thì lại có mấy con sư tử từ nơi bí mật vọt ra, giết chết hai con linh dương vừa mạo hiểm thoát khỏi miệng cá sấu. Đồng bạn chết đi cũng không thể ngăn cản quyết tâm quăng qua sông của chúng, đàn linh dương đầu bò một lần nữa chỉnh lý đội ngũ, tụ tập lại một chỗ, tìm kiếm địa điểm thích hợp băng qua sông.

Động tác của ngựa vặn chậm hơn linh dương đầu bò một chút, bất quá vận may của chúng lại tốt hơn. Địa điểm xuống nước tuy không tốt, nhưng sau khi bơi tới bờ bên kia, trước mặt chúng là một con đường nhỏ do đám hà mã giẫm bằng phẳng khi lên bờ ăn cỏ, chúng cũng khẩn cấp muốn ăn cỏ non mới mẻ.

Nhưng nhóm ngựa vằn thật sự có thể đạt thành mong ước sao?

Trong bụi cỏ cùng tảng đá đã sớm ẩn núp những kẻ săn mồi đang chờ bữa tiệc lớn dâng tới cửa.

La Kiều mang theo hai tiểu liệp báo núp sau lùm cây, La Sâm cùng La Thụy đã có thể che dấu bản thân rất tốt. Vết thương của Tát Đặc đã không còn gây trở ngại đến hành động bình thường của nó, cho dù chạy cùng không phải vấn đề quá lớn.

Ánh mắt bốn con liệp báo dừng lại trên người đám ngựa vằn vừa băng qua sông, ánh mắt hai tiểu liệp báo nhịn không được tỏa sáng, nói với La Kiều: “Ba ba, thiệt nhiều thịt, thật sự là thiệt nhiều thịt a…”

Đúng vậy, thiệt nhiều thịt.

La Kiều nhịn không được liếm liếm khóe miệng, cảnh tượng con mồi dàn thành đàn thế này thực sự làm người ta hoài niệm.

Nhưng làm La Kiều nghiến răng chính là, trong mắt cậu, ngựa vằng đứng chung một chỗ hệt như một bức hình động hai màu! Cậu căn bản không thể tìm ra đối tượng để vươn vuốt!

Cuối cùng La Kiều cũng hiểu được vì sao ngựa vằn lại có một thân sọc đen sọc trắng như vậy. Cho dù nó bắt mắt cỡ nào, một khi đứng cùng một chỗ, trong mắt đám mèo lớn hoàn toàn là một mảnh mơ hồ!

Khó trách lúc sư tử truy đuổi ngựa vằn chạy thành đàn luôn cố tìm cách tách nhỏ chúng ra, cứ tụm lại một chỗ như vậy, có thể nhắm chuẩn mục tiêu mới là lạ!

La Kiều động động lỗ tai, phát hiện tình huống của Tát Đặc và mình giống nhau, căn bản không thể tìm ra mục tiêu chính xác. Hùi xưa làm người không bị tình huống này a! La Kiều linh động, biến thành hình thái nhân loại, kết quả vẫn như cũ! Cho dù bộ dáng thay đổi nhưng không thể nào từ mắt liệp báo biến thành mắt người, tổ chức tế bào không thay đổi, có biến thế nào cũng vậy.

La Kiều biến về liệp báo, nghĩ nghĩ, lại không từ bỏ ý định, một lần nữa biến thành người, trước mắt vẫn là một mảnh sọc đen sọc trắng…

Tát Đặc hiển nhiên không hiểu vì sao La Kiều lại biến tới biến lui như vậy, nhóm ngựa vằn cũng không hiểu.

Lấy lại tinh thần, La Kiều lúc này mới phát hiện mình vừa làm ra một hành động ngốc nghếch, thành công làm đàn ngựa vằn chú ý, những con ngựa vằn thân thể cường tráng đã bắt đầu đi về phía cậu.

Ngựa vằn tính tình hung hãn, chân sau mạnh mẽ đủ để đá vỡ cằm sư tử. Sư tử có thể cắn miệng hoặc mũi linh dương đầu bò, để đối phương hít thở không thông, nhưng chúng không dám làm vậy với ngựa vằn, đám ngựa kia sẽ hung hăng cắn trả lại!

Đám ngựa vằn đã bắt đầu phát ra tiếng phì phì trong mũi, bộ dáng uy hiếp.

Liệp báo rất ít khi trêu chọc ngựa vằn trưởng thành, những con ngựa non mới là mục tiêu của chúng.

Tuy trước mắt có tới hai con liệp báo trưởng thành nhưng đám ngựa vằn không hề sợ hãi, bọn nó không dễ dàng tha thứ cho những kẻ săn mồi dám rình rập bên cạnh. Đương nhiên, nếu trước mặt là sư tử có lẽ chúng sẽ do dự một chút, nhưng nếu là liệp báo thì khác, ai cũng biết liệp báo là loài dễ bắt nạt nhất trong họ mèo lớn.

La Kiều trợn tròn mắt, đây là lần đầu tiên cậu đối mặt với một đám ngựa vằn như vậy. Mùa mưa trước cậu còn đang vội vàng tập làm quen với phương phức đi săn của liệp báo, căn bản không dám trêu chọc những anh bạn bự con này, linh dương gazen cùng linh dương sừng cao đã là cực hạn, đợi đến lúc có đủ tự tin ra tay thì mùa khô đã tới, linh dương đầu bò cùng ngựa vằn đã qua bên bờ kia sông Tát nghỉ hè.

Hiện giờ đối mặt với những anh bạn cao to đang phun khí phì phì đạp đạp móng, cậu nên làm gì bây giờ?

Chạy? Rất mất mặt đi…

Tát Đặc không băn khoăn nhiều như La Kiều, bắt đầu từ một khắc ngựa vằn phát hiện bọn nó, Tát Đặc đã lập tức chuẩn bị xoay người chạy trốn, săn ngựa vằn tuyệt đối không phải chuyện dễ, tuy chưa từng phát sinh tình huống bị ngựa vằn đá chết nhưng nó cũng không muốn đối kháng trực diện với anh bạn bự con này.

“Em trai, chạy đi!”

Tát Đặc kêu một tiếng với La Kiều, sau đó quay đầu lại tìm kiếm lộ tuyến chạy trốn an toàn.

Đám ngựa vằn chú ý tới hành vi của Tát Đặc, lại tiến tới gần hơn.

La Kiều quay đầu nhìn Tát Đặc, nháy mắt có chủ ý.

“Anh trai!”

“Cái gì?”

“Ngươi chạy trước đi, ta yểm trợ!”

Tát Đặc cảm động: “Vậy ngươi làm sao bây giờ?”

“Không có việc gì, ta cũng tìm đường chạy trốn, tuyệt đối không thành vấn đề, trên người ngươi có vết thương, chạy trước đi!”

Vì thế, Tát Đặc bị cảm động đến rơi nước mắt ngây ngốc chạy đi. Lực chú ý của nhóm ngựa vằn bị Tát Đặc hấp dẫn. La Kiều lập tức nhân cơ hội này mang theo hai tiểu liệp báo đè thấp cơ thể, nương theo bụi cỏ chầm chậm chạy đi, La Sâm cùng La Thụy bám sát theo phía sau La Kiều, La Thụy cắn cái đuôi La Sâm một cái, nói: “Ba ba hẳn phải nói là ‘ngươi chạy trước đồng thời yểm trợ’ mới đúng đi?”

Ba cha con hữu kinh vô hiểm vòng sang bên cạnh đám ngựa vằn, vẫn còn ngựa vằn đang lục đục qua sông, linh dương đầu bò cũng xuất phát, mấy đội ngũ đi song song nhau băng qua dòng nước xiết, đám cá sấu không ngừng tới lui, tìm kiếm con mồi thích hợp.

Trường hợp có chút hỗn loạn, rất nhiều linh dương đầu bò cùng ngựa vằn chưa trưởng thành bị thất lạc mụ mụ, bọn nó quanh quẩn ở giữa sông, có con còn mê mang đứng trên bờ. Mụ mụ mà bọn nó đang tìm kiếm có lẽ vĩnh viễn sẽ không quay lại được.

La Kiều biết, cơ hội đã tới.

Ngựa vằn cùng linh dương đầu bò sẽ không thu dưỡng ấu tể của đồng loại, mùa mưa chúng phải sinh hạ ấu tể tiếp theo, không có khả năng cùng tinh lực để chăm sóc ấu tể của người khác!

La Kiều tìm thấy một con linh dương đầu bò con đang cách đội ngũ ngày càng xa, sừng trên đầu nó đã khá dài nhưng chưa cường tráng, La Kiều cảm thấy mình có thể bắt nó!

La Kiều đứng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào con mồi, dần dần tiếp cận con linh dương đầu bò đã bắt đầu mê mang kia. Linh dương đầu bò con không hề phát hiện nguy hiểm, nó chỉ không ngừng phát ra tiếng kêu gọi mụ mụ.

La Kiều cách con mồi ngày càng gần, xem chuẩn thời cơ rồi từ bụi cỏ xông ra ngoài, linh dương đầu bò con xoay người bỏ chạy!

La Kiều đuổi sát phía sau nhưng không có biện pháp sẫy chân linh dương đầu bò, cho dù vẫn còn nhỏ tuổi, cũng không đủ cường tráng nhưng hình thể nó vẫn lớn hơn La Kiều! Ngược lại một phút bất cẩn con linh dương đầu bò này bị vấp tảng đá, La Kiều lập tức chộp cơ hội, móng vuốt vươn tới vỗ vào chân sau đối phương, sau đó một ngụm cắn vào cổ nó, con mồi giãy dụa, thậm chí đứng dậy khỏi mặt đất, La Kiều vẫn cắn chặt không buông. Hai chân trước bấu chặt chổ linh dương đầu bò, cho dù bị hất bay lên cũng không chịu nhả!

Hai tiểu liệp báo không ngoan ngoãn núp trong bụi cỏ, chúng vọt tới một đứa cắn chân trước một đứa cắn chân sau linh dương đầu bò. Tuy sức lực yếu hơn La Kiều nhưng ba cha con đồng tâm hiệp lực, cuối cùng cũng gục con mồi xuống đất.

Con mồi vẫn chưa tắt thở, bốn vó giãy dụa, La Kiều vẫn cắn chặt thẳng đến khi xác định nó ngừng thở mới nhả ra, ngồi qua một bên thở phì phò, đồng thời không quên xem xét xung quanh. La Sâm cùng La Thụy cũng là lần đầu tiên thật sự tham gia đi săn, đây là con mồi bọn nó và ba ba cùng nhau bắt được! Nhận thức này làm hai tiểu liệp báo vô cùng hưng phấn.

Màn giết chóc này cũng không làm đàn linh dương đầu bò chú ý quá nhiều, sự thực, chúng đang gặp phải nguy cơ lớn hơn, hai đàn sư tử đang vây xung quanh, đồng thời trên một thân cây nằm trên lộ tuyết của bọn nó là một con hoa báo đang ôm cây đợi thỏ. Một con khác thì đang núp trong bụi cỏ rậm rạp.

Nhóm mèo lớn đã chịu đói mấy tháng, lúc này phải đại khai sát giới một phen.

La Kiều thở hổn hển, cắn chân sau linh dương đầu bò kéo nó vào trong bụi cỏ kín đáo hơn. Cậu cùng hai tiểu liệp báo đều biết, đám kên kên đang xoay vòng trên bầu trời sớm muộn gì cũng tìm tới. Hằng năm, lúc linh dương đầu bò băng qua sông, chúng nó cũng có được một bữa tiệc lớn miễn phí.

Hương vị thịt linh dương đầu bò không tệ, chỉ vài phút mà hai tiểu liệp báo đã xé rách phần da ở chân sau, ăn ngấu nghiến, La Kiều ở bên cạnh cảnh giới, xác định tạm thời không có nguy hiểm mới cúi đầu ăn vài ngụm.

Xa xa màn giết chóc vẫn đang tiến hành, sư đàn từ những hướng bất đồng lao ra, cơ hồ mỗi con sư tử cái đều có thu hoạch, tiếng gào thét của linh dương đầu bò cùng ngựa vằn truyền đi rất xa nhưng không làm bất cứ kẻ săn mồi nào đồng tình.

Nằm trên nhánh cây chính là Bích Thúy Ti, mục tiêu của nó là những con mồi yếu ớt hoặc nhỏ tuổi trong đội ngũ di chuyển, Mông Đế nằm trong một bụi cỏ, hai con hoa báo hiểu ý đều tránh đi đối phương, bọn nó muốn đi săn chứ không phải xung đột, nhất là Bích Thúy Ti còn mang theo hai ấu tể tới, đối với Bích Thúy Ti lúc này, nó không cho phép bất cứ kẻ săn mồi nào tới gần, cho dù là cha ruột của đám báo con cũng không được.

Hoa báo cái sẽ bảo hộ đám nhỏ của mình tới tận lúc chúng trưởng thành, có con sau khi báo con độc lập vẫn tới tìm chúng, dẫn chúng tới ăn những con mồi lớn mà mình bắt được, thẳng đến khi xác định báo con có thể tự nuôi sống chính mình mới hoàn toàn rời đi.

Đương nhiên đó là đặc biệt, phần lớn hoa báo mụ mụ, sau khi báo con trưởng thành sẽ không gặp lại chúng nữa.

Bích Thúy Ti rõ ràng là thuộc loại trước, từ lúc báo con chào đời nó đã không cho phép Mông Đế tới gần, nếu Mông Đế muốn làm một ba ba gương mẫu, xin lỗi, muốn bị đấm đá thế nào Mông Đế có thể tự mình chọn.

Bất đồng với Bích Thúy Ti, Mông Đế có thể bắt được con mồi lớn, thậm chí là linh dương đầu bò đực trưởng thành. Sự thực, Mông Đế quả thực đã làm vậy, một con linh dương đầu bò đực thành công băng qua sông Tát, lại thoát khỏi sư tử đã trở thành mục tiêu của nó.

Hoa báo ẩn mình trong bụi cỏ, đàn linh dương đầu bò đi ngang qua trước mặt nó vài mét, hoàn toàn không phát hiện kẻ săn mồi đang ẩn núp. Vào một khắc đó, Mông Đế đột nhiên vọt ra khỏi bụi cỏ, bổ nhào về phía mục tiêu của mình, chân sau mạnh mẽ, cần cổ cứng cáp cùng lồng ngực dày rộng làm hoa báo có sức bật ít ai bì kịp, ít nhất một con linh dương đầu bò đực hơn một trăm năm mươi kí tựa như bị một cái kịp kẹp chặt cổ họng, không có cơ hội trốn thoát.

Khoảnh khắc đàn linh dương đầu bò kinh hoảng chính là cơ hội cho Bích Thúy Ti, nó từ trên cây phóng xuống bổ gục một con linh dương đầu bò trẻ tuổi đang bị thương.

Hành động đi săn thực ngắn ngủi, mà quá trình linh dương đầu bò chết đi cũng thực chậm rãi.

Mông Đế ấn ngã con linh dương đầu bò đực vào bụi cỏ, chấm dứt sinh mệnh đối phương.

Một con linh cẩu rời đàn quan sát trận đi săn này, Bích Thúy Ti đã kéo con mồi lên cây, chúng chuyển mục tiêu về phía Mông Đế.

Mông Đế lộ ra răng nanh sắc bén với kẻ săn mồi thể hình lớn thứ hai trên thảo nguyên, bày ra tư thái uy hiếp, không có đồng bạn trợ giúp, con linh cẩu đơn lẻ này chỉ đành phẫn nộ rời đi.

Dù sao con mồi cũng còn rất nhiều, nó không cần đâm đầu đánh nhau với một con hoa báo đực cường tráng như vậy.

Linh cẩu tuy thích không làm mà hưởng nhưng chúng cũng là những thợ săn xuất sắc, chẳng qua chúng thường đi săn tập thể, linh cẩu đơn độc muốn săn linh dương đầu bò hoặc ngựa vằn thực sự khá khó khăn.

La Kiều cũng nhìn thấy một màn đi săn của Mông Đế, tuy khoảng cách khá xa nhưng cậu vẫn nhìn thấy rất rõ ràng. Cẩn thận ngẫm lại, đây là lần đầu tiên cậu xem Mông Đế săn mồi, không thể không thừa nhận, vô luận là sức mạnh hay kỹ xảo, cậu đều thua kém Mông Đế.

Kỳ quái, nhìn nhìn một hồi La Kiều đột nhiên cảm thấy cơ thể nóng lên, nhịn không được muốn nằm rạp xuống đất mà lăn vài vòng, thậm chí còn muốn chạy tới cọ cọ Mông Đế. Bị suy nghĩ đột nhiên xuất hiện này dọa hoảng, La Kiều lắc lắc đầu, nhất định là ảo giác! Cảm giác này không thích hợp!

“Ba ba, ngươi làm sao vậy?”

“Không có gì.”

La Kiều liếm vết máu trên mặt La Thụy, cúi đầu, ăn thịt! Con linh cẩu không cướp được con mồi từ tay Mông Đế kia phát hiện cha con bọn cậu chỉ là chuyện sớm muộn, trước lúc đó, có thể ăn được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu.

Bất quá ăn ăn một hồi, La Kiều đột nhiên nảy sinh thiện tâm, nhịn không được nghĩ, không biết Tát Đặc hiện giờ sao rồi?

Ân, hẳn là còn sống đi…

Nhóm đầu tiên băng sông đã qua được bờ bên kia, phần lớn kẻ săn mồi theo sau đội quân di chuyển đã dừng lại, nhưng Hi Đạt cũng không tính toán ở lại đây, nàng phải băng qua sông, qua bờ bên kia tìm cha của đám nhỏ!

Bất quá thời điểm cùng địa điểm phải cẩn thận chọn lựa, nó không muốn đối mặt với cái miệng tanh tưởi của lũ cá sấu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio