Trong phòng làm việc của Đinh Cẩn Lễ.
Ánh nắng chan hòa ngoài khung cửa sổ chiếu vào bàn làm việc, khiến cho tấm biển ghi chữ chủ tịch-tổng giám đốc Đinh Cẩn Lễ càng thêm chói lóa.
Ở giá sách cũng được trang trí mấy bức tượng bằng vàng, thấy Ôn Noãn nhìn chằm chằm vào chúng, ông ta liền cười nói:
“Ôn Noãn, ngồi xuống đi, để bác bảo thư ký đi pha trà.”
“Vâng.”
Đinh Cẩn Lễ ngồi đối diện với cô, một lúc sau thư ký mang trà vào, trước lúc đi ra còn liếc khéo ông ta một cái.
“Cháu có chuyện gì mà cất công đến đây vậy?” Ông ta không muốn vòng vô mà hỏi thẳng.
Ôn Noãn mỉm cười, trả lời:
“Bác Đinh, năm xưa bác và bố của cháu là anh em thân thiết với nhau, công ty này cũng từng là nơi mà bố cháu gầy dựng nên, chỉ tiếc bố mẹ của cháu đã ra đi quá sớm, cháu khi đó cũng còn trẻ người non dạ, hiện tại cháu đã hai mươi tuổi rồi, cháu muốn được có một vị trí trong công ty, ít nhất cũng coi như là an ủi linh hồn của ba mẹ cháu.”
Nghe xong, sắc mặt của ông ta lập tức trở nên khó coi.
“Ôn Noãn, bác vẫn chưa hiểu ý của cháu lắm?”
“Ý của cháu là cháu muốn được gia nhập vào đội ngũ cổ đông của công ty.”
Đinh Cẩn Lễ đột ngột đập bàn đứng dậy:
“Không được! Chuyện này không thể được!”
Nhận ra mình có hơi quá khích, ông ta liền ngồi xuống, cười hòa hoãn:
“Ôn Noãn, công ty không phải là nơi muốn vào là vào được đâu, cho dù cháu có là cháu của bác đi chăng nữa, công tư vẫn phải phân minh.”
Cô nhìn tách trà trong vắt, ánh mắt trầm ngâm khó đoán, đáp lời Đinh Cẩn Lễ:
“Bác, câu công tư phân minh này đúng là rất hay, công ty này là của ba cháu gầy dựng cơ mà? Vậy thì cháu ở đây thì có gì là sai? Nếu để nói rằng người muốn vào không được thì phải là bác mới đúng.”
“Cháu!” Đinh Cẩn Lễ giận dữ chỉ thẳng vào mặt cô, đôi môi tái nhợt mở ra lại ngậm vào nhất thời không nói được gì.
Ôn Noãn cười tươi xoa dịu ông ta:
“Để cháu cho bác xem cái này, cháu nghĩ khi xem xong bác sẽ thay đổi ý kiến đấy.”
Cô mở điện thoại, cho ông ta xem clip Chu Hoàng Anh thân mật với Tú Linh, trong khi đó ai cũng biết anh ta là bạn trai của cô.
Chị họ lại có mối quan hệ bí mật với bạn trai của em gái, chuyện này mà truyền ra e rằng danh tiếng mà ông ta gầy dựng sẽ bị hủy hoại, Tú Linh cũng sẽ bị bẽ mặt.
Đinh Cẩn Lễ xem xong, bàn tay run rẩy, Ôn Noãn lấy lại điện thoại, nhàn nhã nói:
“Bác ơi, bây giờ bác thấy điều kiện để cháu làm cổ đông đổi lấy danh tiếng của nhà họ Đinh thì cái nào có lợi hơn ạ?”
Ánh mắt ông ta chất chứa thịnh nộ nhưng vẫn phải mím môi kìm nén, không thể tin được một người như ông ta lại bị một con nhỏ vắt mũi chưa sạch như Ôn Noãn uy hiếp, hai tay đặt dưới bàn siết chặt thành đấm.
Ôn Noãn cảm thấy ông ta đang rất giận dữ nhưng chẳng làm gì được mình thì chắc là đang khó chịu lắm đây.
Đinh Cẩn Lễ suy nghĩ một cách cẩn trọng, hiện tại vì con gái ông ta có thể nhẫn nhục, nhưng tương lai biết chắc là có chuyện gì có thể xảy ra?
Hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, ông ta đáp:
“Được thôi, bác đồng ý với cháu.”
“Nhưng chỉ được tối đa là năm phần trăm.”
Ôn Noãn mân mê điện thoại trong tay, hờ hững nói:
“Bác, cháu muốn ít nhất là hai mươi phần trăm.”
Đinh Cẩn Lễ mở to mắt, thanh âm lớn không tán thành:
“Không được!”
Hai mươi phần trăm? Ông ta còn chỉ có sáu mươi lăm phần trăm, mười lăm phần trăm cho Tú Linh, vậy mà con nhỏ Ôn Noãn này đòi tận hai mươi phần trăm?
“Cháu nghĩ hai mươi phần trăm là quá nhỏ để đổi lấy danh tiếng của Đinh gia đấy bác.”
Cô muốn cho ông ta biết rằng cô mới là người quyết định chứ không phải là ông ta.
Đinh Cẩn Lễ nghiến răng nghiến lợi, gân xanh trên trán nổi đầy cả lên, chẳng lẽ không còn cách nào khác hay sao? Ông ta bắt buộc phải chia hai mươi phần trăm cổ phần của công ty cho Ôn Noãn?
Trước đây con nhỏ này ngu ngốc ngang ngược, đột nhiên biến thành bộ dạng mưu mô nguy hiểm thế này, Đinh Cẩn Lễ không hiểu được điều gì khiến Ôn Noãn thành như vậy, cô thấy ông ta trầm ngâm suy nghĩ, hai bàn tay siết chặt lấy nhau, bèn mỉm cười ép thêm:
“Bác quyết định nhanh đi, nếu không cháu lỡ tay tung đoạn clip này lên mạng thì e chẳng kịp nữa.”
Ông ta nhìn cô bằng ánh mắt đỏ ngầu, kết quả cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp với cô:
“Được.”
Ôn Noãn mỉm cười, lấy ra một bản hợp đồng đã chuẩn bị sẵn trong túi xách ra đưa tới trước mặt của ông ta:
“Vậy bác ký vào đây nhé.”
Đinh Cẩn Lễ cầm bút, mãi mới đặt xuống được, cảm giác như một chữ ký thôi cũng lấy hết sức lực của ông ta, Ôn Noãn đạt được mục đích rồi liền cẩn thận cất hợp đồng đi.
“Bác, cháu sẽ xóa clip đó đi, bác không cần phải lo đâu nhé, công ty còn nhiều việc, cháu không làm phiền bác nữa, cháu đi đây.”
Ông ta nhìn cô đi khuất sau cánh cửa, bấy giờ chiếc bút trong tay mới bị bẻ gãy làm đôi.
Ra khỏi tòa nhà, Ôn Noãn hít sâu một hơi, điện thoại trong túi xách đúng lúc reo vang:
“A lo?”
“Em đang ở đâu vậy? Thư ký Lâm đến trường đón em nhưng không thấy.” Thanh âm của Bạch Khinh Dạ vang lên vương sự lo lắng.
“Em gặp lại bạn cũ nên cả hai cùng ra quán nói chuyện một lúc, em xin lỗi, em sẽ đi taxi về, anh đừng lo.”
Bạn?
Bạch Khinh Dạ không nhịn được hỏi:
“Bạn trai hay gái?”
Ôn Noãn ngây người, nhoẻn miệng cười rồi đáp:
“Con gái.”
Bên kia đầu dây, Bạch Khinh Dạ nghe xong, hai lông mày mới giãn ra một chút.
Ôn Noãn gọi điện cho thư ký Lâm bảo anh ta đến quán cà phê, thấy chiếc xe ô tô màu đen quen thuộc, cô vừa mới mở cửa xe thì đã bị một cánh tay mạnh mẽ kéo vào bên trong.
Mất đà, cô ngã vào lồng ngực mạnh mẽ và ấm áp.
“Khinh Dạ?’’ Ôn Noãn ngạc nhiên, ngẩng đầu chớp mắt nhìn anh, tại sao anh lại ở đây?
Bạch Khinh Dạ ôm cô ngồi lên đùi mình, dưới ánh mắt ngạc nhiên ngây ngốc của cô, anh không nhịn được vươn tay nhéo mũi cô một cái.
“Hôm nay tan làm sớm nên tới đón em.”
Tan làm lúc mười một giờ trưa sao?
Cô tất nhiên không tin anh rồi, có công ty nào mà tan làm lúc mười một giờ chứ?
Ôn Noãn không bóc mẽ, chờ xem anh nói gì tiếp theo.
Bạch Khinh Dạ liếc đồng hồ trên tay, lên tiếng:
“Vừa vặn đến giờ ăn trưa, chúng ta cùng đi nhé?”
Cô đương nhiên không thể từ chối, gật đầu cùng anh tới nhà hàng, Ôn Noãn lúc này mới để ý cô đang ngồi trên đùi anh rất thân mật, hơn nữa còn có thư ký Lâm ở đây nữa.
Cô lí nhí đỏ mặt nói với anh:
“Khinh Dạ, anh thả em xuống đi.”
Bạch Khinh Dạ không những không thả cô xuống mà còn ôm chặt hơn, bàn tay như vuốt sói vuốt ve eo nhỏ của cô, ban nãy cô nói đi gặp bạn mà, nếu là con gái thì tại sao không có mùi nước hoa? Ánh mắt của anh thoáng chốc trở nên thâm trầm nhìn cô, Ôn Noãn không biết anh đang nghĩ gì, chột dạ giấu túi xách ra sau lưng.
“Không muốn, tôi muốn ôm em thế này.” Im lặng một lát, Bạch Khinh Dạ bỗng cất tiếng.
Nói rồi, anh liền nhắm mắt, gục đầu vào vai cô không nói thêm gì nữa.
Ôn Noãn biết mình phản kháng cũng vô dụng, với cả cô cũng không bài trừ hành động thân mật của anh, chỉ là cô ngại khi có thư ký Lâm ở đây mà thôi…
Anh ta giống như đọc được suy nghĩ của cô, bỗng nói:
“Ôn tiểu thư yên tâm, cứ coi tôi như người tàng hình là được rồi ạ.”.