Cả quãng đường đi đến nhà hàng, cả người Ôn Noãn căng lên như dây đàn, Bạch Khinh Dạ lại rất thoải mái coi cô như gối ôm suốt dọc đường, cô ngẫm nghĩ một lúc rồi cất tiếng hỏi anh:
“Khinh Dạ, anh mệt à?”
Cô tưởng anh đã ngủ nên không trả lời nào ngờ anh bỗng đáp:
“Ừm.”
Bạch Khinh Dạ trả lời bằng âm mũi trầm thấp nghe vô cùng quyến rũ, trái tim Ôn Noãn bỗng chốc đập nhanh vài nhịp, cô nhỏ nhẹ nói:
“Vậy để em xoa bóp cho anh nhé.”
Anh “ừm” thêm một tiếng nữa, cô rón rén vươn tay chạm vào hai bên thái dương anh, chậm rãi xoa bóp một cách nhẹ nhàng.
Bạch Khinh Dạ tựa đầu vào ghế xe, vẻ mặt thỏa mãn thoải mái hưởng thụ hành động quan tâm của cô, bàn tay anh âm thầm siết chặt eo cô hơn, kéo sát vào người mình.
Hai gò má Ôn Noãn thấp thoáng bóng mây hồng hồng, trước đây đối diện với anh cô đâu có ngại ngùng như bây giờ? Vậy mà hiện tại chỉ cần ở bên cạnh anh thôi là trái tim nhỏ bé của cô đã đập lên rộn ràng.
Đúng là tình yêu thật kì diệu, nó biến một người từng không biết yêu là gì trở nên thổn thức…
Ôn Noãn đang chuyên tâm xoa bóp cho anh, bỗng nhiên Bạch Khinh Dạ lại mở mắt, đôi đồng tử đen láy nhìn cô chăm chú không chớp, hành động đó làm cô càng thêm ngại ngùng không tự nhiên.
Anh lại cứ chỉ nhìn cô như vậy không lên tiếng.
Thêm một lúc nữa, Ôn Noãn không thể làm ngơ được đành phải lên tiếng:
“Khinh Dạ, anh nhắm mắt vào được không?”
“Tại sao?”
Bạch Khinh Dạ nhếch môi cười, hỏi lại.
Trái tim cô đập mạnh, có đánh chết Ôn Noãn cũng không chịu nói là do anh quá điển trai đi, nếu anh cứ nhìn cô chằm chằm như vậy thì cô không chịu được mất, Bạch Khinh Dạ bề ngoài không tỏ thái độ gì nhưng trong lòng rất thích thú và vui vẻ khi thấy dáng vẻ bối rối của cô như thế này.
Vô thức liếm đôi môi mình, cô lấy lí do trả lời:
“Anh cứ nhìn em như thế làm em không tập trung được.”
“Tại sao em lại không tập trung được?.”
Ôn Noãn câm nín, không nói được gì nữa, cô liền rụt tay lại không xoa bóp đầu cho anh thêm nữa.
Nụ cười trên môi anh càng sâu, lan ra cả đáy mắt, tay nhẹ giữ cằm cô quay về phía mình, hai khuôn mặt phút chốc đối diện nhau rất gần đến hơi thở cũng như quấn quyện…
“Vì tôi nên em không tập trung được à?”
Thanh âm rất trầm, ẩn chứa sức hút khó cưỡng, Ôn Noãn đỏ mặt, cụp mi mắt xuống không nhìn thẳng vào mắt anh nữa, Bạch Khinh Dạ này cứ phải ép người ta đến đường cùng mới chịu sao?
“Nếu em không trả lời thì tôi sẽ hôn em ngay tại đây đấy.” Anh ngang ngược bá đạo tuyên bố.
Cô nhìn anh ấm ức, cắn cắn đôi môi nhỏ hồng hào như rất quẫn bách.
Càng tiếp xúc nhiều với anh, cô càng cảm thấy những khía cạnh khác của Bạch Khinh Dạ, ở anh có sự dịu dàng, quan tâm chăm sóc nhưng cũng có sự chiếm hữu và cả bá đạo, bắt ép cô phải làm theo ý mình.
Ôn Noãn mím môi một lúc cũng không chịu nói, Bạch Khinh Dạ hơi nhướn mày, không nói nhiều mà dùng hành động của mình, phủ đôi môi anh lên môi cô.
Cô ngây người giấy lát rồi đẩy anh ra nhưng anh còn nhanh hơn, đem hai tay cô giữ chặt.
Nụ hôn đột ngột đó làm cô không thích, hơn nữa còn ở trước mặt thư ký Lâm thế này, Ôn Noãn vùng vẫy không được, bực bội cắn vào môi anh.
Nếm được vị máu, Bạch Khinh Dạ mới buông cô ra, Ôn Noãn nhảy sang ghế bên cạnh ngồi, ngoảnh mặt đi chẳng thèm nhìn anh nữa.
Bạch Khinh Dạ lau vết máu nơi khóe môi mình, ánh mắt có chút sầm sì không vui, nhưng anh cũng không nói gì cả.
Thư ký Lâm nhìn hai người bối rối, may mà cũng đến nhà hàng, Bạch Khinh Dạ xuống xe rồi đưa tay ra đỡ cô, Ôn Noãn không bám vào tay anh mà tự xuống.
Anh nghĩ cô chỉ giận hờn một chút vì anh trêu cô mà thôi nhưng dường như Ôn Noãn lại giận hơn anh tưởng.
Ôn Noãn thực ra không thích thân mật với anh khi có người khác, cô mong anh hiểu mà không bắt ép cô nữa.
Bọn họ vừa vào nhà hàng, quản lý đã nhận ra anh là khách Vip ở đây vội vàng chạy ra chào đón nồng nhiệt.
“Bạch tổng, quý hóa quá, ngài đến mà không báo trước để nhà hàng chuẩn bị cho thịnh soạn?”
Bạch Khinh Dạ lạnh nhạt nói:
“Không cần đâu, hôm nay có món gì thì đem hết lên đi.”
Quản lý há hốc mồm, vội bảo nhân viên mau mau chuẩn bị, phòng ăn của anh cũng phải là phòng vip, trong lúc chờ đợi thì quản lý mang một chai rượu vang tới hãnh diện giới thiệu cho anh:
“Đây là rượu Mao Đài được ủ hai mươi năm, mời Bạch tổng nếm thử.”
Bạch Khinh Dạ nhận lấy ly rượu định uống thì Ôn Noãn ngăn cản:
“Anh ấy bị đau dạ dày, không uống rượu được.”
“À…Tôi sơ ý quá, mong Bạch tổng tha thứ.”
Nhưng anh lại mặc kệ, thản nhiên uống cạn ly rượu đó trước mặt cô, Ôn Noãn nhíu mày không vui, chẳng hiểu vì sao anh làm thế.
Quản lý bối rối đứng đó chẳng biết nên làm gì cho phải, đúng lúc đó nhân viên nhà hàng lần lượt bê thức ăn lên, trong đó có mấy món cay Tứ Xuyên đỏ lòm, Bạch Khinh Dạ một lần nữa cố tình gắp món đó đưa vào trong miệng.
Ôn Noãn ngồi bên cạnh nắm lấy cổ tay anh cản:
“Khinh Dạ, mấy món đó đều là món cay, anh đừng ăn nữa, không tốt cho dạ dày đâu.”
Bạch Khinh Dạ quay sang nhìn cô, cuối cùng cô cũng chịu để ý tới anh rồi sao? Rõ ràng quan tâm như vậy mà con tỏ ra giận hờn cái gì?
Đạt được mục đích rồi, anh định lên tiếng, nào ngờ một giọng nói khác đột nhiên vang lên phá vỡ bầu không khí.
“Trùng hợp thật đấy, không ngờ lại gặp hai người ở đây.”.