“Không có, em không hề biết anh ta.” Ôn Noãn lên tiếng giải thích.
Từ Hiểu Vi không tin cô cũng không sao, nhưng đến Bạch Khinh Dạ cũng không tin cô?
Hay do anh vẫn để ý chuyện sáng nay?
Ôn Noãn cảm thấy hơi tủi thân, cô đâu có tội tình gì chứ?
Một mùi hương bỗng chốc thoảng qua chóp mũi cô, Ôn Noãn đang cúi đầu liền ngẩng lên nhìn thấy Bạch Khinh Dạ đang hút thuốc.
Hơn nữa trên tay còn cầm chiếc bật lửa tinh xảo mà hôm trước Nhu Tiểu Vũ đưa cho ở nhà hàng.
Bây giờ cô mới nhớ ra, tại sao cô ta lại có chiếc bật lửa ấy?
Còn nữa, trước đây Ôn Noãn chưa từng thấy anh hút thuốc, cô đã từng nghĩ anh không biết hút thuốc, nhưng thực chất vì cô không thích khói thuốc lá nên anh mới không hút thuốc trước mặt cô mà thôi.
Cô không nhịn được mà hỏi anh:
“Khinh Dạ, anh hút thuốc từ bao giờ?”
Anh nhếch môi, hờ hững đáp:
“Sao? Em muốn quản tôi?”
“Không phải, chỉ là em không biết anh đã hút thuốc từ bao giờ mà thôi.”
Ôn Noãn cảm giác thái độ của anh thật xa cách lạnh lùng, hay vì chuyện Doãn Hạo tặng hoa cho cô ban nãy nên anh cảm thấy không vui?
“Khinh Dạ, nếu anh cảm thấy khó chịu vì chuyện ban nãy thì em muốn nói là em và anh ta không hề có bất cứ quan hệ gì cả, em không thích anh ta.”
Bạch Khinh Dạ hít sâu một hơi, sau đó nhả ra một làn khói trắng, gượng mặt anh như mờ như ảo, ánh mắt sâu thẳm khó đoán, giây lát sau mới trả lời:
“Cả kể em thích hắn ta thì tôi cũng không cho phép.”
Dứt lời, anh ném điếu thuốc ra bên ngoài cửa sổ, giây tiếp theo cổ tay cô đã bị anh nắm chặt rồi kéo mạnh, gương mặt va vào lồng ngực anh đau điếng.
Ôn Noãn chưa kịp hiểu anh muốn làm gì thì cằm cô đã bị anh đè chặt, sau đó đôi môi bị anh ngấu nghiến hôn sâu, chiếc lưỡi của Bạch Khinh Dạ trườn vào như con rắn sục sạo trong miệng cô, bờ môi cắn mút môi cô thô bạo không thương tiếc, một tay còn lại giật tung hàng khuy áo trước ngực cô, hai gò bồng đảo trắng ngần đầy đặn e thẹn sau lớp áo lót màu đen trông thực quyến rũ.
Ôn Noãn giật mình hoảng sợ dùng hai tay đánh vào người anh, nhưng chưa được mấy cái thì hai cổ tay cô đã bị trói chặt bằng chiếc cà vạt của Bạch Khinh Dạ.
“A…”
Cô kêu lên, thanh âm ấm ức tức thời bị anh nuốt trọn vào trong bụng.
Bầu ngực mềm mại bị anh xoa nắn, Ôn Noãn run lên, cơ thể cảm giác như có một dòng điện chạy qua, bàn tay của anh giống như mang lửa nóng, đi tới đâu là chỗ đó trên người cô nóng ran.
“Ư…không…”
Ôn Noãn sợ hãi nhìn anh, đôi mắt rớm lệ, ở đây là trên
xe, ngoài hai người bọn họ còn có thư ký Lâm nữa, tại sao anh lại làm thế?
Ánh mắt của Bạch Khinh Dạ lạnh tanh, không giống anh bình thường chút nào cả, cũng không giống với buổi tối hôm trước anh giận dữ, hai mắt đỏ ngầu nhưng vẫn có tình cảm.
Mặc cho cô vùng vẫy nức nở thì Bạch Khinh Dạ vẫn tiếp tục cúi đầu hôn lên ngực cô.
“Không…mau thả em ra!”
Ôn Noãn hét lên.
Đối với anh lại vô ích, môi anh đặt giữa khe ngực cô, còn mút mạnh để lại dấu hôn, bờ môi nóng rẫy di chuyển tới cổ và xương quai xanh, cắn mút không thương tiếc khiến vô vàn dấu ấn tím đỏ hiện lên.
Cô vùng vẫy, nước mắt từ khóe mi tuôn rơi chạy dọc xuống hai gò má, chạm phải môi anh mặn chát.
Cô không thích điều này một chút nào cả, khi anh cưỡng ép cô trước mặt người khác thế này.
“Bạch Khinh Dạ! Đồ khốn! Mau thả em ra!” Ôn Noãn càng phản kháng mạnh mẽ hơn khi tay anh đưa vào trong váy cô.
Cà vạt vì cô vùng vẫy kịch liệt bèn lỏng hơn, Ôn Noãn liền vung tay tát thẳng vào má anh một cái thật mạnh.
“Chát!”
Thanh âm giòn giã vang lên, Bạch Khinh Dạ lập tức dừng lại, anh ngẩng đầu nhìn cô, đồng tử đen thẫm lại lạnh lẽo như một tảng băng.
Ôn Noãn ngây người nhìn anh, bàn tay vừa mới đánh anh đang run rẩy.
Đôi mắt vừa sợ hãi, vừa giận dữ lại vừa hối hận, cảm xúc bên trong cô như một mớ hỗn độn.
Khuôn miệng nhỏ nhắn run lên, bật thốt ra:
“Tại sao?”
Tại sao anh lại làm như thế với cô?
Cổ họng anh bật ra một tiếng cười lạnh lẽo.
Hai ngón tay Bạch Khinh Dạ nắm chặt cằm Ôn Noãn, gằn từng từ một:
“Tại vì tôi thích! Ôn Noãn, tôi muốn em phải nếm thử cảm giác khi bị người khác chơi đùa là như thế nào!”
Hai mắt cô mở to kinh ngạc lẫn sững sờ, hai tai như ù đi.
Anh…vừa mới nói gì?
“Anh xem tình cảm của em như trò đùa thôi sao?”
“Ha…tình cảm sao? Thứ mà em gọi là tình cảm chính là năm lần bảy lượt lừa dối tôi, phản bội tôi.
Đó cũng gọi là tình cảm sao?”
“Lừa dối? Phản bội? Em đã giải thích nó là chuyện của quá khứ rồi, anh vẫn không tin?”
Bạch Khinh Dạ tin chứ, nói chính xác hơn là đã từng tin cô mới phải, anh mặc kệ lời cảnh báo của Hoắc Từ Khuynh và ông ngoại.
Cũng không chút nghi ngờ cô, đem cô về nhà chăm sóc, nhưng lần này chuyện mà cô làm đã khiến anh không thể nhắm mắt mù quáng thêm được nữa.
“Cái gì đây?”
Anh ném một bản hợp đồng vào người cô.
Ôn Noãn run lên, đây…chẳng phải là hợp đồng chuyển nhượng cổ phần của cô với Đinh Cẩn Lễ sao?
Bạch Khinh Dạ nhìn phản ứng của cô, quả nhiên…
“Ôn Noãn, em cần tiền thì cứ nói, Bạch Khinh Dạ tôi không thiếu tiền, sẽ cho em.
Nhưng tại sao em lại lén giấu tôi đi mua cổ phần của công ty? Sau lưng tôi em còn làm những chuyện gì nữa?”
Ôn Noãn uất ức:
“Công ty đó vốn là của ba em gây dựng nên, em muốn giành lại nó thì có gì là sai?! Anh có quyền gì mà ngăn cấm em?”
“Không sai.
Em muốn giành nó, nhưng sao lại phải giấu tôi? Trong mắt em tôi là người ngoài à?”
“Không phải! Em chỉ không muốn phiền đến anh mà thôi.”
“Phiền?” Bạch Khinh Dạ nhếch môi châm biếm:
“Hóa ra trong mắt em tôi là người như thế, xem ra những chuyện tôi làm đều là thừa thãi rồi.”
Anh buông cô ra, quay trở lại ghế ngồi, nửa khuôn mặt lạnh lùng quyết đoán, bờ môi mỏng hơi mím lại, nói với thư ký Lâm:
“Đưa Ôn tiểu thư về nhà.”
Ôn tiểu thư?
Nghe Bạch Khinh Dạ gọi mình xa cách thế, trong tim Ôn Noãn đau nhói.
Im lặng một lúc, cô chợt nói:
“Không cần, đưa tôi về nhà của tôi đi.”
Mí mắt Bạch Khinh Dạ khẽ động, tuy nhiên anh không nói thêm gì nữa..