Ôn Noãn trở về nhà họ Ôn, hành lý của cô cũng được thư ký Lâm mang tới ngay sau đó.
Anh ta nhìn cô khó xử nói:
“Ôn tiểu thư, có lẽ tổng giám đốc chỉ là nhất thời giận dữ mà thôi, cô chịu khó vài hôm nhé.”
Ôn Noãn chỉ mỉm cười không đáp.
“Thư ký Lâm, đi thôi.” Thấy anh ta đứng đó một lúc, Bạch Khinh Dạ liền hạ kính xe xuống nhắc nhở.
Anh ta vội vàng chạy đi, Ôn Noãn nhìn chiếc xe ô tô màu đen của anh xa dần, trái tim như bị ai đó bóp nghẹt.
Có khi…như thế này lại tốt hơn?
Cô chống gậy đi tới trước cửa, ấn chuông một cái, không lâu sau đã có người bước ra.
“Ôn Noãn?”
Dì Thẩm lộ ra vẻ kinh ngạc khi nhìn thấy cô, bà là người đã chăm sóc cho cô từ nhỏ nên giống như người mẹ thứ hai của cô vậy, sau khi ba mẹ cô mất, Ôn Noãn được Bạch gia nhận nuôi nên cũng không còn gặp lại bà nữa.
Vẻ mặt cô xúc động không kém, không ngờ dì Thẩm vẫn còn ở đây…
“Dì Thẩm, là ai thế?” Tú Linh thấy bà ta đứng ngoài cửa mãi không vào, tò mò đi tới.
Sự xuất hiện của Ôn Noãn khiến cho cô ta rất ngạc nhiên, tiếp đó ánh mắt bị thu hút bởi va li hành lí đặt bên cạnh xe lăn.
“Ôn Noãn, sao thế? Em bị Bạch Khinh Dạ đuổi ra khỏi nhà rồi à?”
Tú Linh vờ như quan tâm nhưng bên môi lại nở nụ cười chế nhạo.
“Không phải, chẳng qua em thấy trước khi kết hôn mà sống cùng nhau thì không tốt cho lắm, vậy nên mới quay trở về nhà thôi.
Đằng nào thì ngôi nhà này cũng là nhà của em mà.”
Câu nói đó như đâm trúng vào tim đen của cô ta vậy, Tú Linh khó chịu lắm, tiếp tục công kích cô:
“Noãn Noãn à, không sao đâu, em cứ nói thật cho chị biết đi, nếu như Bạch Khinh Dạ bắt nạt em thì em cứ nói ra, chị sẽ đòi lại công bằng cho em.”
Ôn Noãn mỉm cười, nếu là trước đây có khi cô còn cảm thấy Tú Linh rất tốt nhưng bây giờ cô đã hiểu dụng ý của cô ta rồi.
“Chị, em và anh ấy thật sự không có gì cả, chị không tin em sao? Em thấy hơi mệt rồi, em có thể vào nhà chứ?”
Tú Linh gượng cười, tay bên dưới siết chặt thành đấm: Nhường chỗ cho Ôn Noãn đi vào bên trong.
Đúng lúc mẹ của cô ta, Lương Thục Khiết nhìn thấy Ôn Noãn, sắc mặt lập tức thay đổi.
“Bác Lương, lâu rồi không gặp, dạo này bác có khỏe không?” Ôn Noãn nở nụ cười, cúi đầu chào hỏi một cách lễ phép.
“Bác vẫn khỏe, cảm ơn cháu, Ôn Noãn, sao cháu đến đây mà không báo trước một tiếng để bác chuẩn bị đồ ăn?”
Bề ngoài bà ta tươi cười nhưng bên trong lại thầm khinh bỉ cô, Ôn Noãn đáp:
“Không sao đâu ạ, cháu ăn gì cũng được, không cần cầu kì đâu bác.”
Lương Thục Khiết “à” một tiếng, quay sang nói với người hầu:
“Mau dọn dẹp căn phòng trên gác thật sạch sẽ cho Ôn tiểu thư vào ở.”
Sau đó lại nhìn Ôn Noãn, thanh âm tiếc nuối:
“Noãn Noãn, căn phòng đó thì vẫn được giữ nguyên nhưng đồ đạc thì bác lại bỏ đi mất rồi, tại vì bác cũng không biết là cháu có về hay không nữa.”
“Không sao đâu ạ.” Cô vờ như không để ý, trong lòng thực chất dâng lên từng đợt sóng.
Căn nhà này trước đây là nhà của cô nhưng từ sau khi bố mẹ cô qua đời thì gia đinh của Tú Linh ngang nhiên dọn về đây sống, cô bị những lời nói của cô ta làm cho u mê, vì thế nên mới tin tưởng cô ta đến chết.
Ngày hôm nay Ôn Noãn quay trở về nhà, cô muốn giành lại cả căn nhà này nữa.
“Bác, một phần cũng là lỗi của cháu khi không nói rõ với bác, nhưng còn căn nhà này, trước lúc ba của cháu mất vẫn để tên của cháu là người sở hữu đúng không?”
Nói xong, Ôn Noãn điềm nhiên quan sát nét mặt kinh ngạc của bà ta, Lương Thục Khiết nhìn chằm chằm Tú Linh, cô ta nở một nụ cười gượng gạo:
“Noãn Noãn, em nói gì thế? Lúc đó em đã ký tên vào giấy chuyển nhượng quyền sử dụng rồi mà, em không nhớ sao?”
“Tất nhiên là em nhớ, nhưng lúc đó đầu óc của em căn bản không được tỉnh táo, vậy nên không tính chứ nhỉ?”
Tú Linh hơi giận dữ:
“Làm sao có thể?! Em đã ký tên vào rồi, bây giờ em đổi ý nên mới nói thế chứ gì?”
Ôn Noãn bình tĩnh đáp:
“Bác à, bố mẹ của cháu và gia đình bác là hai gia đình thân thiết, cứ coi như cháu đã ký tên thì bác cũng không thể giương mắt làm ngơ nhìn cháu như vậy được đúng không? Thôi thì coi như cháu cho mọi người thuê tạm, mọi người mỗi tháng trả cho cháu hai mươi triệu là được.”
“Hai mươi triệu?” Tú Linh trợn tròn mắt, buột miệng thốt ra:
“Điên sao?!”
Cô nhếch môi cười khẩy:
“Gía đó là quá rẻ rồi, căn nhà này là nhà biệt thự, còn ở giữa khu vực đắt đỏ cơ mà.
Hơn nữa em cũng không có điên, bạn trai của em chị còn dùng được nữa là…”
Sắc mặt Tú Linh vô cùng khó coi, hai cánh môi cắn chặt vào nhau, ánh mắt nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống.
Lương Thục Khiết từ nãy tới giờ cũng cảm nhận được Ôn Noãn đã thay đổi, không còn là đứa con gái ngu ngốc và ngây thơ nữa, tuy nhiên trước mặt cô bà ta vẫn giữ nụ cười hòa nhã trên môi.
“Ôn Noãn, con nói gì vậy? Hai nhà chúng ta thân thiết như thế, sao con lại muốn lấy tiền? Hơn nữa bạn trai của con là ai? Sao Tú Linh lại làm chuyện mờ ám với bạn trai của con được?”
Hai mắt Tú Linh rớm lệ, cô ta bắt đầu tỏ ra mình là nạn nhân.
“Noãn Noãn….nếu chị làm gì khiến em hiểu lầm thì chị thật lòng xin lỗi em, chị không hề làm chuyện gì khuất tất sau lưng em cả.
Em có giận thì giận một mình chị, đừng lấy cớ trút giận lên gia đình chị.”
Cô ta ôm mặt khóc lóc, Lương Thục Khiết cũng phối hợp cùng, bà ta ngồi thụp xuống ôm lấy con gái của mình.
Cảnh tượng đó nếu người ngoài nhìn vào e rằng còn tưởng là cô bắt nạt bọn họ, nào ngờ đúng lúc Đinh Cẩn Lễ về tới, nhìn thấy thế mặt tức thì biến sắc.
“Chuyện gì vậy?” Ông ta lớn tiếng nói, vẻ mặt không che giấu được sự khó chịu.
“Lão gia…”
Lương Thục Khiết vừa đứng lên, bất ngờ lảo đảo chực ngã.
Đinh Cẩn Lễ lo lắng quát lớn:
“Người đâu!”
“Em không sao đâu.”
“Sao lại không?” Ông ta nói, ánh mắt nhìn chằm chằm Ôn Noãn như nhìn kẻ gây tội.
“Anh đừng tức giận, mọi chuyện không như anh nghĩ đâu.
Không phải lỗi của Ôn Noãn.”
Câu nói đó ngược lại khiến cho ông ta khẳng định thêm đây là lỗi của cô.
Đinh Cẩn Lễ không khách khí lên tiếng:
“Ôn Noãn, cháu có cần phải làm tới mức này không? Bác gái bị bệnh tim, nhỡ không may xảy ra chuyện gì thì sao?”
Cô thầm cười lạnh, Lương Thục Khiết chỉ mới suýt ngã mà ông ta đã sốt sắng thế, vậy thì con gái của ông ta, Tú Linh từng hại chết cô thì sao?
Giữa căn nhà của cô, vậy mà Ôn Noãn lại bị coi như kẻ tội đồ.
Đúng thật là nực cười…
Cô bình tĩnh trả lời Đinh Cẩn Lễ:
“Bác, cháu không hề nói gì quá đáng cả.
Đây là nhà của cháu, cháu là chủ nhà, vậy thì phải thu tiền thuê nhà là đúng rồi.
Không phải sao?”
“Cái gì?” Đinh Cẩn Lễ trợn mắt:
“Thu tiền? Cháu đang nói gì vậy?”
Ông ta dường như đang lấy hết tất cả kiên nhẫn để hỏi cô.
“Đây là nhà của bố mẹ cháu, vậy thì cháu phải thu tiền là đúng rồi.”
Lồng ngực ông ta phập phồng vì tức giận, khuôn mặt cũng đỏ phừng phừng.
Ôn Noãn ngược lại rất vui vẻ, nói:
“Bác, cứ quyết định như vậy đi nhé.
Cháu thấy hơi mệt rồi, cháu lên phòng nghỉ đây ạ.”
Dứt lời, cô quay sang nhìn dì Thẩm, lên tiếng:
“Dì Thẩm, dì giúp cháu lên lầu được không?”
“Được chứ thưa tiểu thư…”
Cả Tú Linh, Lương Thục Khiết và Đinh Cẩn Lễ nhìn theo bóng dáng Ôn Noãn, tức tối lắm mà không làm gì được..