Không biết Bạch Khinh Dạ làm cách nào mà sau hôm đó Ôn Noãn không còn thấy sự xuất hiện của Diêu Thanh Ngân nữa.
Cuộc sống của cô trở nên bình lặng, mỗi ngày đến trường rồi về nhà, mỗi khi tan học là Bạch Khinh Dạ lại tới đón cô.
Ôn Noãn sợ ảnh hưởng tới công việc của anh nên nói với anh không cần mất công tới đón nhưng anh nhất quyết không chịu.
Ngày diễn ra cuộc thi chỉ còn một tuần nữa, Ôn Noãn phải gấp rút hoàn thành sản phẩm của mình, vì thế buổi tối cô hay ngủ muộn, Bạch Khinh Dạ không nói nhiều, trực tiếp đem cô trở về phòng.
“Khinh Dạ, anh làm gì thế? Em còn đang làm dở công việc mà…”
Ôn Noãn phản đối nhưng đó chỉ là sự phản kháng yếu ớt, căn bản là chẳng thể làm anh lung lay nổi.
“Mười hai giờ rồi, em cần phải đi ngủ thôi.”
Đồng hồ sinh học của Bạch Khinh Dạ bình thường rất đúng tiêu chuẩn, không được ngủ muộn quá, những việc cần làm trong hôm nay thì phải xong chứ không được để đến ngày mai.
Vậy nên phong cách làm việc của anh trước giờ luôn rất nghiêm túc, khiến cho các nhân viên không bao giờ dám lơ là.
Nhưng Ôn Noãn thì khác, cô gái nhỏ vùng vẫy trong lòng anh, còn phụng phịu không chịu làm cho anh thực ngứa ngáy.
“Khinh Dạ, mau thả em xuống đi, em còn phải làm cho xong nữa mà.”
Ôn Noãn chuyển sang năn nỉ anh, đôi mắt chớp chớp to tròn, đáng yêu vô cùng.
Bạch Khinh Dạ đúng là thả cô ra nhưng là thả xuống giường.
“A…”
“Anh muốn làm gì…ứm…”
Ôn Noãn chưa nói hết câu thì bờ môi anh đào đã bị anh ngậm lấy rồi ngấu nghiến hôn, Bạch Khinh Dạ khéo léo đưa lưỡi vào trong miệng cô lấy hết mật ngọt, Ôn Noãn cảm nhận được vị thuốc lá từ anh, cánh tay nhỏ đặt trên ngực anh phản kháng như muốn đẩy anh ra.
Đồng tử anh dần tối lại, phát hiện thấy cúc áo cô tuột từ khi nào, lộ ra một mảng da thịt trắng ngần cùng khe ngực sâu hút.
Bỗng nhiên, phần ngực cô cảm nhận được một thứ nóng rẫy đang đặt lên, sau đó chậm rãi xoa nắn, Ôn Noãn mở mắt ra, hai hàng mi dài run rẩy khẽ chớp nhẹ, sự hốt hoảng lộ ra nơi đáy mắt không qua được mắt anh, anh khẽ trầm giọng nói:
“Noãn Noãn…”
Thanh âm trầm thấp như tiếng đàn Cello đầy quyến rũ, tác động vào não bộ của Ôn Noãn khiến cô run rẩy.
Cô nhìn vào mắt anh thấy trong đó có một ngọn lửa đang chậm rãi cháy lên.
Ôn Noãn biết điều này là không thể tránh khỏi nhưng mà…cô sợ…
Cô yêu Bạch Khinh Dạ nhưng cô sợ sau khi anh có được mình thì anh sẽ lạnh nhạt với cô.
Bạch Khinh Dạ nhìn dáng vẻ vừa ngượng ngùng e thẹn vừa sợ hãi của cô, lòng thực ngứa ngáy vô cùng, cơ thể cao lớn phút chốc áp sát vào cơ thể mềm mại của cô, giống như ngọn lửa nóng gần với rơm chỉ đợi cô trả lời là sẽ cháy rực lên.
Đôi môi nhỏ khẽ mấp máy:
“Em…vẫn chưa sẵn sàng…”
Nói xong, Ôn Noãn còn không dám nhìn vào mắt anh, Bạch Khinh Dạ thoáng buồn bã, anh đột nhiên đứng dậy sau đó đi vào nhà tắm.
Ôn Noãn nhìn theo bóng dáng anh, lát sau cô nghe thấy bên trong phòng tắm vọng lại tiếng nước chảy rất to.
Bạch Khinh Dạ tắm xong ra bên ngoài quả nhiên không thấy Ôn Noãn đâu nữa, anh đến phòng làm việc định mở cửa còn không ngờ tới là cửa đã bị chốt, khuôn mặt anh phút chốc đen lại.
“Ngô quản gia.” Anh lớn tiếng gọi.
Ngô quản gia bên dưới lầu lật đật chạy lên.
“Thiếu gia, có chuyện gì vậy ạ?”
“Lấy cho tôi chìa khóa của phòng này.”
“Vâng ạ.”
Chưa đầy năm phút sau ông ta đã mang chìa khóa phòng lên cho anh, Bạch Khinh Dạ lập tức tra chìa khóa vào ổ, nhưng đáng tiếc trong phòng lại không hề có một ai cả.
Sắc mặt anh lạnh không thể tả, quay sang nói với Ngô quản gia:
“Mau đi tìm Ôn tiểu thư đi.”
“Vâng ạ.” Ngô quản gia run rẩy chạy đi.
Trong lúc hai người đi tìm cô thì Ôn Noãn đang say giấc nồng trong chăn ấm, lúc Bạch Khinh Dạ phát hiện cô ở dưới nhà kho chứa rượu, sắc mặt anh mới thoáng giãn ra một chút, nhưng rất nhanh liền đen trở lại.
Tại sao cô lại ở dưới này?
Bạch Khinh Dạ bế cô lên, Ôn Noãn bỗng nhiên nức nở rồi đẩy anh ra.
“Làm gì vậy? Đừng động vào tôi.”
“ Noãn Noãn…là tôi đây.”
Anh ngửi thấy mùi rượu trên người cô, lông mày tức khắc chau lại, sau đó lại nhìn thấy vỏ chai rỗng vứt dưới đất, con mèo nhỏ này không biết nghĩ cái gì mà uống hết cả chai rượu thế này, đợi cô tỉnh dậy xem anh có trừng phạt cô không…
Ôn Noãn đang say quắc cần câu làm sao mà nhận ra anh được, cô phụng phịu, còn liên tục lắc đầu:
“Anh là ai? Không được đụng vào tôi, chỉ có Khinh Dạ mới được chạm vào tôi mà thôi.”
Bạch Khinh Dạ đang hơi giận đột nhiên nghe thấy câu nói đó của cô, phút chốc cơn giận biến mất hẳn.
“Ôn Noãn, mở mắt ra xem tôi là ai.” Thanh âm anh dịu đi mấy phần.
Ôn Noãn mở mắt ra nhìn, đồng tử long lanh trong suốt vì men rượu nên ngây ngô nhìn anh, sau đó đột nhiên nở nụ cười, hai tay quàng qua cổ anh ôm lấy.
“Khinh Dạ…” Thanh âm ngọt ngào đến tận xương tủy, còn phối hợp cọ cọ đầu vào hõm cổ anh..