“Khinh Dạ…”
Đôi môi cô mềm mại chạm vào làn da anh, Bạch Khinh Dạ nghiến răng chịu đựng lửa nóng trong người.
Hai tay giữ chặt bả vai cô:
“Ai cho em uống rượu hả?”
Sóng mắt cô lúng liếng lay động, thân hình như không xương dựa sát vào người anh, Ôn Noãn bĩu đôi môi nhỏ xinh, nói:
“Tại vì em muốn…”
Bạch Khinh Dạ nghe xong, ánh mắt tức thì lạnh hẳn đi.
“Ôn Noãn, em đang muốn chọc tức tôi có phải không?”
Ôn Noãn không những không sợ dáng vẻ anh lúc tức giận mà còn bật cười khúc khích, ngón tay nhỏ mân mê khuôn cằm đĩnh đạc của anh nghịch ngợm:
“Rượu…em muốn uống rượu…”
Vẻ mặt anh đen xì, thanh âm trầm hẳn đi:
“Còn dám đòi uống rượu tiếp?”
Ôn Noãn ôm cổ anh, nức na nức nở làm loạn lên:
“”Em muốn uống rượu! Mau đưa rượu cho em…”
Bạch Khinh Dạ không nỡ mạnh tay với cô, anh bế thốc cô lên, Ôn Noãn như con sam dính sát vào người anh, đã thế còn ở trên người anh làm loạn.
Anh hít sâu một hơi, yết hầu chuyển động lên xuống, giây lát sau bờ môi Ôn Noãn chạm vào một thứ mềm mềm ấm nóng, một dòng nước mát lành chảy xuống cổ họng khô khốc của cô, Ôn Noãn hé miệng nghênh đón nó, hai cánh tay mảnh khảnh ôm cổ anh càng chặt.
Thứ trong miệng cô vừa trơn trượt lại vừa ấm nóng, hơn nữa cứ sục sạo trong miệng cô không ngừng, Ôn Noãn nhăn mày khó chịu liền cắn cho thứ đó một cái.
Bạch Khinh Dạ bị đau, bèn rời khỏi môi cô:
“Em dám cắn tôi?”
Ôn Noãn nở nụ cười ngây thơ:
“Hi…”
Anh muốn giận cũng không giận nổi, lần đầu tiên Bạch Khinh Dạ chịu bất lực như thế, không ngờ tửu lượng của cô lại uống hết cả một chai rượu Wishky, đã thế lại còn đòi uống tiếp nữa…
Bạch Khinh Dạ trầm giọng mắng cô:
“Ai cho em xuống dưới này uống rượu vậy hả Ôn Noãn?”
Ôn Noãn nửa tỉnh nửa say trả lời:
“Sao em lại không được uống chứ? Chẳng phải anh cũng uống còn gì?”
“Tôi uống lúc nào?”
“Lúc anh cùng với cả…ấy đó…”
Bạch Khinh Dạ không hiểu cô đang nói gì, rốt cuộc là cô đang nghĩ cái gì vậy?
“Ôn Noãn, em nói rõ ràng cho tôi nghe, rốt cuộc là tôi uống rượu lúc nào?”
Anh giữ lấy cằm nhỏ của cô, sức lực không mạnh nên không làm cô đau, Ôn Noãn lại không chịu nói, còn đánh vào ngực anh:
“Tại sao anh uống rượu được mà em thì lại không? Lại còn tình tình tứ tứ…”
Lông mày của Bạch Khinh Dạ sắp sửa chau thành một đường rồi, anh thở dài một tiếng, chuyển sang dịu dàng dỗ dành cô.
“Ôn Noãn, em nói cho tôi nghe, tôi uống rượu bao giờ.
”
Cô phồng má rồi hất tay anh ra, đồng thời quay mặt đi.
Hai gò má bị men say làm cho đỏ bừng như hai trái đào chín…Bạch Khinh Dạ vốn muốn tha cho cô rồi nhưng cô lại không ngoan, còn dám uống trộm rượu của anh nữa.
“Nếu em mà không nói thì đừng trách tôi ra tay không khoan nhượng.
”
Bạch Khinh Dạ đặt tay bên eo cô, đúng vào bên mạn sườn nơi nhạy cảm của cô, Ôn Noãn giật nảy người, hốt hoảng bắt lấy cánh tay anh.
“Đừng mà…”
Người cô tức khắc mềm nhũn cả ra, không còn chút sức lực nào.
Ôn Noãn không chịu nổi đành phải nói ra:
“Hôm trước anh đã uống rượu cùng một cô gái ở nhà hàng Kim Tuyết đúng không?”
Anh nhớ lại, hình như đúng là có…nhưng sao cô lại biết chuyện này?
Đó chỉ là một đối tác của công ty, cô ta mặt dày quấn lấy anh không buông, cho đến khi Bạch Khinh Dạ lạnh lùng nói với cô ta thì cô ta mới dứt tâm, có điều lúc đó Ôn Noãn đã bỏ về mất rồi nên không nhìn thấy cảnh tượng lúc đó.
Ôn Noãn chỉ tình cờ nhìn thấy mà thôi, cô không hề có ý định theo dõi anh, hơn nữa người mà giúp cô biết chuyện này không ai khác chính là thư ký Lâm.
Ôn Noãn phát hiện ra thỏi son môi trên xe của anh, thư ký Lâm lúng túng nói dối là của một đối tác, anh ta đưa cô đến nhà hàng, không ngờ Ôn Noãn lại nhìn thấy cô ta đang khoác tay anh cùng uống rượu.
“Anh cùng với cô ta thân mật thế, anh thích cô ta rồi đúng không?”
Cô bỗng nhiên bật khóc.
Bạch Khinh Dạ ngây người giây lát, rồi ôm cô dỗ dành:
“Đồ ngốc, tôi đâu có thích cô ta…”
“Em khóc như thế, có phải là ghen rồi hay không?”
Ôn Noãn không chần chừ thừa nhận:
“Đúng là em ghen rồi đấy…anh không được gần gũi với bất kỳ cô gái nào khác ngoài em.
”
Bình thường cô sẽ không dám nói như thế nhưng nay Ôn Noãn vốn đang say nên đâu có biết cái gì, vậy nên thoải mái nói ra những gì trong lòng…
Cô chỉ là một cô nhóc hai mươi tuổi, hai chân còn không đi được, còn Bạch Khinh Dạ lại là người đàn ông hoàn hảo mà mọi cô gái đều ao ước, Ôn Noãn sợ sau này nếu như anh không còn thích cô nữa, vậy thì cô chỉ có một mình mà thôi.
Bạch Khinh Dạ hôn lên vầng trán cô một cái, bên môi nở một nụ cười thỏa mãn.
Cảm giác Ôn Noãn ghen vì anh còn hơn cả khi ký được hợp đồng triệu đô…
“Noãn Noãn, ngoài em ra, tôi sẽ không bao giờ thích một ai khác.
”.