"Ai báo cảnh sát vậy?"
Mấy cảnh sát mặc đồng phục lao tới cầu hang.
"Tôi, tôi báo !"
Quản lý đại sảnh chạy tới.
Một cảnh sát nhìn thấy Hứa Nhị cầm đao, lập tức giơ dùi cui điện lên đập cho Hứa Nhị một cái, nói:
"Mau để hung khí xuống, nếu không tôi không khách khí!"
Hứa Nhị trong lòng thâm kêu không ổn, cảnh sát chưa phân rõ trắng đen, đã đập hắn một gậy rồi.
"Đồng chí cảnh sát, tôi là người bị hại!"
Hứa Nhị vội vàng giải thích.
"Nhiều lời vô ích? Người bị hại mà cầm khảm đao? Ngồi xổm xuống đấtm nếu tôi không khách khí!"
Nói xong lại đập cho Hứa Nhị một gậy.
"Đồng chí cảnh sát, đám người này đánh chúng tôi!"
Mập mạp mặt mũi bầm dập từ trên mặt đất bò dậy nói.
"Đúng vậy, ngài xem tôi không đứng lên nổi!"
Thắng Tử vội vàng nói. Đám người bọn họ khéo đưa khéo đẩy, giả bộ làm người bị hại trước mặt cảnh sát.
"Ai phải ai không phải chúng tôi tự có đánh giá, các người nhiều chuyện làm gì!"
Cảnh sát kia không nhịn được nói. Hiện giờ đã là nửa đêm rồi mà còn ra ngoài đánh lộn, hại bọn họ bị đội trưởng dựng dậy.
"Này, cậu đang làm gì vậy?"
Cảnh sát kia xoay người nhìn tôi đang đứng bên cạnh hỏi.
"Tôi và hắn đi cùng nhau."
Tôi chỉ vào Hứa Nhị nói .
"A? Vậy thì cậu cũng đi theo chúng tôi luôn!"
Cảnh sát kia nói .
"Thật ngại quá, tôi còn có việc."
Tôi nói.
"Cậu!"
Cảnh sát kia đang muốn phát hỏa, thì thấy đội trưởng đã đi tới, hơn nữa...
"Chung ca, lại gặp anh rồi!"
Tôi nhìn Chung Dương phất phất tây nói.
"Lưu Lỗi, sao cậu lại ở chỗ này?"
Chung Dương nhìn thấy tôi, cười nói.
"Vừa nãy xung đột với mấy người Đại Hưng bang, mập mạp này đùa gỡn các bạn gái của em, nên bị anh của cô ấy đánh!"
Tôi chỉ và mập mạp đang nằm trên mặt đất, nói. Nguồn truyện: Truyện FULL
Hứa Tuyết Quân nghe thấy tôi nói ba chữ các bạn gái thì tim đập thình thịch, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, mập mạp đúng là đùa giỡn nàng, nhưng tôi nói từ các bạn gái, thì hình như có bao gồm cả nàng?
Kỳ thực tôi cũng không chú ý, chỉ thấy mập mạp này nhìn thấy gái là chảy nước miếng, nên thuận miệng nói như vậy.
Cảnh sát lúc nãy nghe thấy vậy thì hiểu chuyện gì xảy ra, hơn nữa tôi lại còn quen biết với đội trưởng của họ, lập tức chuyển thái độ với chúng tôi ngại ngùng nhìn Hứa Nhị nói:
"Lúc này là do tôi chưa hiểu rõ tình huống, cậu bỏ qua cho nha!"
"Không có gì, không có gì!"
Hứa Nhị tính cách ngay khoát tay nói.
Cảnh sát kia thấy chúng tôi dường như không muốn nói chuyện của hắn trước mặt Chung Dương, thì cũng hiểu ý, đi tới bên người mập mạp, đá một cước vào cái mông của hắn, nói:
"Đứng lên cho tôi, đừng có ngồi đây giả bộ, theo tôi trở về đồn!"
Nhìn Chung Dương đem bọn mập mạp đi, sau đó chúng tôi cũng rời khỏi nhà hàng. Quản lý đại sảnh luôn miệng nói xin lỗi, hơn nữa còn tặng thẻ VIP, tôi tiện tay đưa cho Đỗ Tiểu Uy.
Thế nhưng tôi nằm mơ cũng không nghĩ tới, một lần va chạm nhỏ này, lại là mầm họa dẫn tới chuyện Đại Hưng bang bị diệt vong!
Trước tiên chúng tôi đưa Hứa Tuyết Quân vì trường học, còn Hứa Nhị bởi vì ... chuyện này đã xử lý xong, nên trở về Tân Giang. Tôi suy nghĩ một chút, nhìn Hứa Nhị nói:
"Hứa đại ca, anh có muốn ở lại thành phố không?"
Hứa Nhị sửng sốt đáp:
"Có chứ, nơi đây phồn hoa hơn ở Tân Giang!"
Tôi thấy Hứa Nhị nói như vậy có chút dở khóc dở cười, tôi vốn muốn giữ Hứa Nhị ở bên người. Bên người tôi chỉ có Đỗ Tiểu Uy, ngoài ra không còn ai khác có thể tin tưởng, nhưng Hứa Nhị vẫn chưa hiểu vấn đề, tôi đành nói thẳng:
"Hứa đại ca, anh ở lại đây lái xe cho tôi được không?"
"A? Tôi ở lại?" Hứa Nhị có chút không hiểu nói:
"Vậy thì gia đình tôi ở Tân Giang thì làm sao bây giờ, tôi biết Lưu lão đệ là người có tình có nghĩa, thế nhưng Đỉnh tổng ở Tân Giang cũng tốt, nên không thể bỏ hết công việc được!"
"Ha hả!"
Tôi cười nói:
"Kỳ thực Đinh Bảo Tam là thủ hạ của tôi, tôi là lãnh đạo trực tiếp của hắn, anh lái xe cho tôi hay là về giúp hắn?"
Hứa Nhị đúng là người quá ngay thẳng rồi.
"Như vậy ư, như vậy thì được, ở đây tôi cũng có thể quan tâm tới em gái, nhưng mà chị dâu cậu ở bên kia..."
Hứa Nhị cũng đỏ mặt nói!
"Cái này dễ thôi, ngày mai anh thu xếp mua vé, tôi trả tiền, về đón chị dâu lên đây ở trong khu nhà này!"
Tôi nói.
"Dùng tiền của cậu sao được, để chúng tôi tự lo đi!"
Hứa Nhị vội vã cự tuyệt nói.
"Vậy sao được, phòng này tôi cho anh mượn, sau này khi nào không theo tôi nữa thì trả lại tôi cũng được!"
Tôi khoát tay áo nói.
"Lưu tổng..."
Hứa Nhị tuy rằng ngay thẳng, nhưng cũng biết tôi nói như vậy chẳng khác nào đem phòng ở cho hắn! Lấy tính cách của hắn, thì sẽ kiên quyết không phản bội tôi mà đi theo người khác.
"Đừng gọi tôi là Lưu tổng nữa, cứ gọi tên tôi được rồi!"
Tôi nói.
"Như vậy sao được, hóa ra, cậu là ông chủ của tôi!"
Hứa Nhị nói.
"Tôi lấy mệnh lệnh của ông chủ, ra lệnh cho anh, sau này gọi tôi là Lưu Lỗi!"
Tôi nói.
"A... tuân lệnh" Hứa Nhị cũng cười.
Tôi trở Hứa Nhị về khách sạn, sau đó cùng chúng nữ trở về biệt thự của mình.
Không đợi về đến nhà, điện thoại di động của tôi đã vang lên, hóa ra người gọi tới là Chung Dương.
"Alo, Chung ca, có chuyện gì gì không?"
Tôi hỏi.
"Lưu Lỗi, cậu lập công lớn rồi, đúng là chó ngáp phải rồi. Chúng tôi khi bắt được tên mập mạp trở về, trên người hắn khám xét được một túi thuốc phiện, ước chừng kg, mà trong người tên Thắng tử kia cũng có dấu thuốc lắc, lần này phá được một đại án rồi!"
Chung Dương vui vẻ nói.
"Vậy chúc mừng anh, mà cái tên mập mạp kia tương đối nhát chết, trong lúc thẩm vấn các anh cứ nhằm vào hắn, chắc chắn là hắn có gì phun lấy!"
Tôi nhắc nhở. Hừ, mập mạp chết bầm, lúc này xem mày còn kiêu ngạo nữa không, dám đùa giỡn lão bà của tao, tao thấy mày xuống địa ngục là được rồi.
"Anh biết rồi, hôm nào mời chú đi ăn!"
Chung Dương nói xong cúp điện thoại.
"Có chuyện gì vậy, lão công?"
Triệu Nhan Nghiên thấy tôi trộm cười, tò mò hỏi.
"Ha hả, đương nhiên là gặp chuyện không may rồi, Tư Đồ gia xem ra có phiền toái, phòng chừng vị hôn phu của hai em xong đời rồi!"
Tôi nhìn Lưu Duyệt và Vu Đình nói.