Tôi thấy Vương Thư chơi đùa rất vui vẻ, dường như cảm thấy mình cũng trở lại thời kỳ tuổi thơ, cùng Vương Thư chơi trò ném cát, một cơn gió thổi qua, tôi cầm một nắm cát ướt, ném tới người Vương Thư, nàng ai nha một tiếng, cầm cát ném lại.
Tôi đương nhiên không cam chịu yếu thế, lập tức ném lại, kết quả là biến thành trận đại chiến, trên người ai cũng dính đầy cát...
Rốt cục Vương Thư thể lực không chống đỡ được nữa, thở hổn hển "Khanh khách" cười ngồi ở trên cát, lúc ngồi xuống còn không ngừng vẫy tay nói:
"Không được... Mệt chết tôi, ngưng chiến, trước tiên ngưng chiến... Ai nha, ai như anh vậy, người ta đã nói ngưng chiến rồi mà!"
"Ha ha!"
Tôi phủi cát trên người, cũng ngồi ở bên cạnh Vương Thư nói:
"Vậy là cô nhận thua rồi!"
"Dừng, anh là con trai, thắng tôi là chuyện đương nhiên!"
Vương Thư khinh thường nói.
"Không thế như vậy!"
Tôi bỗng nhiên quay đầu đi, nhìn Vương Thư hồi lâu nói:
"Vương Thư, cô có cảm thấy hai chúng ta bây giờ cần phải làm gì hya sao?
"Làm... Làm cái gì..."
Vương Thư nghe xong khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ lên. Có chút nhăn nhó nói:
"Tôi... Chúng ta... chuyện trong nhà tôi còn chưa giải quyết... Tôi không có có tâm tư nghĩ đến chuyện khác..."
"Khụ!" Tôi thiếu chút nữa sặc chết, dường như Vương Thư hiểu lầm ý của tôi, đầu óc con gái thực là nhạy cảm!
"Tôi xin, Vương đại tiểu thư, cô không nghĩ tới là phải đi ăn cơm hay sao, chẳng nhẽ cô muốn đói chết? Hay là đã luyện tuyệt thế thần công tới mức không cần ăn uống?"
Tôi cố nén cười nói.
"A? !"
Vương Thư nghe xong lời của tôi mặt lại càng trở nên đỏ hơn, như một tên trộm nhìn tôi một cái, phát hiện sắc mặt tôi vẫn như bình thường, mới yên lòng nói:
"Hóa ra là anh nói đi ăn cơm, đương nhiên là phải đi ăn rồi, lúc nãy đùa làm tôi cũng đói, đi, anh muốn ăn gfi?"
"Tôi là người mới tới, cũng đâu biết nơi nào có món ngon! Giờ thì tôi không dám ăn lung tung, hôm qua người bạn của tôi ăn Cá Tam Văn, hôm nay phải ngồi trong WC, may mà thể chất của tôi tốt, không thì cũng xong rồi!"
Tôi khoát tay áo nói:
"Cô quen nơi này, muốn đi ăn gì thì đi ăn cái đó!"
"Vậy cũng tốt, vậy thì tôi làm chủ!"
Vương Thư nói xong, đứng dậy, cát ở trên người nàng chảy xuống. Một cơn gió nhẹ thổi qua, thổi tung vạt áo của nàng lên, từ góc độ của tôi, có thể nhìn thấy áo con của nàng...
"Nhìn cái gì đấy! Sắc lang!
" Vương Thư đang phủi cát trên người, nhất thời nhìn thấy ánh mắt mê đắm của tôi, vội vàng kéo áo cáu giận nói.
"Cô có mặc áo ngực rồi, không nhìn thấy gì bên trong cả!"
Tôi cũng thuận thế đứng dậy, nhưng lại nói thêm với Vương Thư một câu. Nguồn:
"Anh còn muốn thấy bên trong hay sao!"
Vương Thư vươn tay như con cua cái, cắp tôi một cái.
Mặc dù tôi không đau, nhưng vẫn làm bộ nhíu mày. Vương Thư nhìn thấy bộ dạng thống khổ của tôi. Mới hài lòng thu tay, đắc ý nói:
"Đây chính là kết quả cho việc nhìn loạn!"
"Lần sau tôi không nhìn loạn nữa, nhưng mà sẽ thẳng thắn nhìn!"
Tôi nói.
" Lưu Lỗi, anh đừng có được voi đòi tiên, trên máy bay thì giả vờ chính trực, mới được thời gian không bao lâu đã lòi đuôi chuột rồi!"
Vương Thư nghiêng qua nhìn tôi một cái nói, nhưng hiển nhiên nàng không tức giận.
"Tôi chỉ quen cô mới thành sắc lang, chứ bình thường tôi không như vậy."
Tôi nói.
"May mà tôi có đề phòng!"
Vương Thư mở cửa xe, ngồi ở trên vị trí lái.
Hoàng hôn đã phủ xuống, bờ biển chẳng những ít người, mà xe qua lại cũng ít, Vương Thư lái xe tương đối nhanh, nhưng mà cũng không có gì nguy hiểm.
Chỉ chốc lát sau, Vương Thư đã xe dừng xe trước một siêu thị. Tôi có chút kỳ quái, không phải nói là đi ăn cơm sao? Tại sao lại tới chỗ này, nhưng tôi vẫn theo nàng vào trong siêu thị.
Vương Thư đẩy mua đồ xe trong siêu thị, mua một đống cá, tôm, sò biển, còn có một chút thịt bò, rồi mua thêm một ít tương.... Sau đó chuyển tới khu gia vị, mua rất nhiều thứ.
Cô nàng này không phải là định đích thân làm đầu bếp, mang lại cho tôi một bữa tiệc lớn đấy chứ?.
"Lát nữa anh sẽ biết!"
Vương Thư dường như nhìn thấu tâm sự trong lòng tôi, khẽ mỉm cười nói.
Nếu Vương Thư đã nói như vậy, thì tôi cũng không hỏi nhiều, chỉ là lúc tính tiền, tôi đem thẻ ra trả.
Vương Thư nhìn tôi nhíu nhíu mày làm mặt quỷ, hiển nhiên nàng phê bình, nhưng trong lòng lại rất vui vẻ.
"Đã nói là tôi mời cơm, sao lại giành trả tiền."
Ra khỏi siêu thị, Vương Thư mới làm như tức giận nhìn tôi nói.
"A? Hóa ra cô mời tôi đi ăm cơm, vậy mà tôi tưởng cô mua nguyên liệu về nấu ăn!"
Tôi ra vẻ như không biết nói.
"Đúng là phục anh rồi, ngay cả cái cớ này cũng nghĩ ra được!"
Vương Thư cười nói.
"Cô mời khách, tôi tính tiền, đều chung một đạo lý cả."
Tôi cầm túi nhựa đưa cho Vương Thư, Vương Thư mở ngăn phía sau của xe, đặt những thứ này vào trong đó.
Lên xe, Vương Thư lại đi về hướng lúc đã đi tới.
"Tại sao lại quay lại?"
Tôi hỏi.
"Ha hả, đến lúc đó anh sẽ biết!"
Vương Thư nở nụ cười nói.
Xe quả nhiên chạy trở về bờ biển lúc nãy, Vương Thư dừng xe lại, mở đèn, sau đó tìm một nơi ngồi xuống.
Vương Thư xuống xe, mở thùng phía sau xe, nhìn tôi hô:
"Lưu Lỗi! Mau tới đây hỗ trợ!"
Tôi vội vàng đi tới, Vương Thư lấy những nguyên liệu nấu ăn đã mua ra. Vương Thư cúi đầu, móc từ trong thùng ra một cái nồi nướng và một hộp than củi!
Tôi lập tức hiểu, hóa ra Vương Thư muốn mời tôi ăn đồ nướng trên bờ biển!