Vương Thư đem chiếc lò nướng đặt ở trên bờ cát, thuần thục đem than củi bỏ vào, sau đó đặt lưới sắt lên, nhưng đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, chạy tới thùng xe tìm kiếm một hồi, tìm xong lại ngẩn ngơ đứng ở cạnh xe.
Tôi buồn bực nhìn Vương Thư, hỏi:
"Cô làm sao vậy? Cô đang tìm cái gì?"
"Hmm, đúng rồi!"
Vương Thư vừa nghe tôi đặt câu hỏi vội vàng xoay đầu lại, trong ánh mắt mang theo sự chờ đợi nhìn tôi hỏi:
"Anh có hút thuốc lá không?"
"Hút thuốc lá? Tôi không hút thuốc lá! Cô vội vàng tìm cho tôi thuốc lá hay sao?"
Tôi kỳ quái hỏi.
"Ai nha, không phải là tìm thuốc, mà là hỏi anh xem có bật lửa không, tôi mang theo diêm rồi!"
Vương Thư gấp đến độ dậm một chân nói.
"Thật ngại quá, tôi không hút thuốc, nên không mang theo bật lửa."
Tôi lắc đầu nói.
"Ai! Xem ra vẫn phải quay lại một chuyến!"
Vương Thư ủ rũ nói:
"Anh ở chỗ này chờ tôi, tôi lái xe trở về mua hộp diêm!"
"Ha hả, không cần phải trở về đâu, để tôi nghĩ cách!"
Tôi nghĩ tới khi xưa tôi cùng Trần Vi Nhi ở trong đảo hoang, nhưng hiện nay tôi có dị năng hỏa hệ, cần gì phải làm như vậy!
"Anh có biện pháp? Anh có cách gì, chẳng lẽ lại giống như cổ nhân dùng đá đánh lửa?"
Vương Thư kỳ quái hỏi.
"Vậy cũng chưa chắc là không thể!"
Tôi cười cười, sau đó đứng dậy nghĩ cách làm sao cho Vương Thư không nghi ngờ tôi có thể tìm ra lửa! Bỗng nhiên tôi vỗ ót, chuyện đơn giản như vậy mà tôi cũng phải dùng tới dị năng, trên xe chẳng có bộ phận đánh lửa là gì!
Tôi tìm một tờ giấy gói hàng, sau đó nhảy lên xe của Vương Thư.
"Anh muốn làm gì?"
Vương Thư thấy tôi bỗng nhiên nhảy lên xe, cho là tôi muốn về mua diêm, lập tức cả kinh kêu lên:
"Anh muốn đi về hay sao? Anh đừng đi, ở nơi này tối như vậy, tôi sợ!"
"A..."
Tôi cười một tiếng nói:
"Cô cho rằng tôi ngốc như cô hay sao, trong xe có dụng cụ đánh lửa, cần gì phải dùng diêm"
Vừa nói tôi đem tờ giấy cắm vào động cơ, tuy động cơ nóng, nhưng chờ mãi vẫn không có chút lửa nào. Nguồn truyện: Truyện FULL
Tôi gấp gáp, đang muốn dùng một chút dị năng nhưng khi ngẩng đầu lên, thì thấy Vương Thư đang dùng ánh mắt khẩn trương nhìn tôi.
"Vương Thư, cô mau đem cái lò nướng qua đây, nhanh đi!"
Tôi nghĩ ra một lý do đuổi Vương Thư ra xa một chút.
Chờ Vương Thư vừa đi, tôi lập tức dùng dị năng, chỉ thấy tờ giấy kia đã bốc cháy đùng đùng.
Tôi thấy Vương Thư vẫn chưa đem được chiếc lò qua, vội vàng nhảy xuống xe, đem tờ giấy đang cháy ném vào đống than củi.
Một lát sau, than củi chậm rãi cháy. Vương Thư kinh ngạc nhìn tôi nói:
"Không nghĩ tới anh lại biết nhiều như vậy, Hmm, tôi sẽ học, lần sau không cần phải mang theo diêm nữa!"
Trong lòng tôi nói, cô không mang theo diêm trừ khi mang tôi đi cùng mới có lửa!
Nhưng mà ngoài miệng tôi lại nói:
"Đúng vậy, nhưng mà đây chỉ là phương pháp bất đắc dĩ, lần sau mang diêm thì tốt hơn!"
"Không sao. Tôi sẽ không mang, muốn mang thì anh đi mà mang!"
Vương Thư hưng phấn bắt đầu đem đồ ăn đặt trên lưới sắt.
Nghe ý tứ của nàng, lần sau ra ngoài cũng định mang theo tôi thì phải, tôi cũng không mang, dùng dị năng là được ròi.
Tôi bắt đầu giúp đỡ Vương Thư đem đặt thịt, sò biển, cá... lên lưới sắt, Vương Thư cao hứng cầm gia vị bôi loạn hết cả lên.
Ngọn lửa cháy kèm theo thanh âm tí tách, khói xanh bay lên, chỉ một thời gian sau, hương thơm đã ngào ngạt...
Vương Thư đem tất cả số tôm đặt lên trên lưới sắt nướng. Một lát sau cầm một con đưa cho tôi, nói:
"Con này nướng chín rồi, anh nếm thử xem mùi vị ra sao!"
Tôi nhận lấy con tôm lớn, bóc vỏ, thừa dịp nó còn nóng, bỏ luôn vào trong miệng, thịt tôm xốp ròn đúng là vô cùng ngon!
Tôi cầm trong tay nửa con còn lại, đưa tới trước mặt Vương Thư, nói:
"Há mồm! Mùi vị thật sự rất ngon, cô cũng nếm thử đi!"
Vương Thư nhìn con tôm trước mặt, cảm giác mặt mình nóng rân lên, một cảm giác khác thường từ trong lòng tràn ra. Đây là loại tình cảm gì, rất kỳ diệu, rất kích động, cũng rất thư thái.
Đây là lần đầu tiên Vương Thư ở chung một chỗ với một người con trai, tâm trạng lúc này giống như một con nai đi loạn. Lúc này trời tối, ánh lửa bập bùng nghĩ thầm, chắc là tôi không nhìn ra được.
Vương Thư trấn định tâm tình mình, há miệng ra, tôi đặt nửa con tôm vào trong miệng nàng, thực sự là rất ngon, Vương Thư nghĩ thầm.
Lúc này, phần lớn thức ăn trên lưới sắt đã chín, tôi và Vương Thư chắc là do đói bụng, nên mang xuống ăn lấy ăn để.
Lúc mới bắt đầu ăn Vương Thư còn rất thục nữ, nhưng mà sau đó dùng cả hai tay giành ăn với tôi.
Những đồ ăn này cũng rất ngon, nhưng tại sao lại không ngon bằng nửa con tôm do hắn đút cho? Vương Thư thầm suy nghĩ . Khi ngẩng đầu lên, Vương Thư đột nhiên cảm giác được giờ phút này rất ấm áp, rất ngọt ngào, phảng phất những phiền não như biến mất, chỉ muốn dừng lại mãi ở khoảng thời gian này.
Tôi ném cái vỏ con sò biển xuống, chợt thấy Vương Thư đang nhìn tôi kinh ngạc ngẩn người, cho nên nói:
"Vương Thư, cô làm sao vậy?"
"Ách... A, không có gì, tôi còn đang nhìn anh ăn với tốc độ rất nhanh!"
Vương Thư có chút bối rối nói.
Do trời tối, tôi cũng không quan sát được sắc mặt nàng, chỉ giải thích:
"Đều là do đi cùng cô một ngày, đã đói gần chết, nên mới ăn nhanh như vậy!"
"Nga, vậy thì ăn nhiều một chút, thức ăn còn có rất nhiều đấy!"
Vương Thư nói xong, lại đặt thêm thức ăn lên lưới sắt.