Edit & Beta: Hoa Cúc
Bên kia có người muốn điều tra về Tô Hàm, bên này cũng có người muốn điều tra quá khứ của Tô Hàm.
“Lôi tiên sinh.” Về đến nhà, dỗ bé Tô Triêu đi ngủ, Tô Hàm nhìn Lôi Nghị, biểu tình nịnh nọt.
Lôi Nghị thấy thế hỏi “Có việc?”
“Cái kia…” Nắm tay đặt ở bên miệng ho khan một tiếng, Tô Hàm hít mắt cười cười, “Có một chút việc, muốn làm phiền Lôi tiên sinh.”
Lôi Nghị nhíu mày “Cậu có thể gọi tôi là Lôi Nghị.”
“À?” Tô Hàm dừng một chút nói, “Như vậy hình như không tốt lắm.” Dù sao lấy tuổi của anh đã có thể làm ba của tôi rồi.
“Gọi là Lôi Nghị.” Lôi Nghị lại một lần nữa cường điệu.
“Vậy được rồi.” Tô Hàm nhún vai, “Tôi có chuyện…”
“Cậu nói đi.” Lôi Nghị nói xong, quay đầu đưa danh sách đồ ăn cho A đứng phía sau, để nó đi làm.
Nghe Lôi Nghị nói, Tô Hàm mới ngồi thẳng thân thể “Tôi muốn nhờ anh giúp tôi điều tra quá khứ của tôi.”
Lôi Nghị nghe vậy ngẩng đầu nhìn cậu một cái “Quá khứ của cậu?”
Bởi vì nguyên nhân khác nhau, anh đã điều tra không ít người, nhưng Tô Hàm là người đầu tiên chủ động yêu cầu điều tra chính mình.
“Ừ.” Tô Hàm gật đầu “Anh cũng biết tôi mất trí nhớ, hoàn toàn không biết gì về chuyện trước kia, nếu chẳng may gặp lại chuyện như hôm nay ở công ty bách hóa …”
“Cậu rất để ý đến họ?” Không biết xảy ra chuyện gì, nội tâm Lôi Nghị có chút không thoải mái.
“Cũng không phải.” Tô Hàm cắn môi, tìm từ giải thích “Chỉ là nếu tôi biết rõ quá khứ, gặp lại những chuyện như thế tối thiểu cũng biết ứng phó thế nào.”
Cho dù có để ý, cũng vì mấy cái tát kia mà tan thành mây khói, về sau chỉ cần bọn họ không đụng tới cậu, cậu cũng không làm gì bọn họ. Dù sao người hại chết cậu, không phải hai người kia, mấy cái tát đó coi như báo thù cho ‘Tô Hàm’.
Chẳng qua cậu không chọc bọn họ, nhưng bọn họ muốn gây chuyện với cậu thì đừng trách cậu, cậu không hi vọng lấy oán trả ơn, Tô Hàm cậu, cho tới bây giờ có thù phải báo, có ơn trả ơn.
Sở dĩ muốn điều tra về quá khứ là muốn xác nhận xem bé Tô Triêu cuối cùng có phải con của Lâm Tuấn hay không, hai là muốn điều tra xem thân thế của cậu đến cùng có phải chỉ đơn giản là một cô nhi.
“Được rồi.” Lôi Nghị hơi nâng tay, “Nhưng tôi thay cậu điều tra, có phải đại biểu cho tôi đã trả ơn cậu xong rồi?”
“Ách…” Tô Hàm nghe vậy trừng mắt nhìn Lôi Nghị, nét mặt tươi cười như hoa nói “Lôi Tiên…” Nói được một nửa lại thấy mặt Lôi Nghị có xu thế biến đen, Tô Hàm nhanh chóng thức thời sửa miệng.
“Lôi Nghị, thật ra anh đã sớm có ý điều tra tôi phải không, dù sao tôi ‘cố ý’ tiếp cận em trai của anh mà, tôi để cho anh điều tra, chẳng qua anh chỉ cần sao lại một lần của bản gốc thôi, đối với anh mà nói hoàn toàn chỉ bằng cái nhấc tay, cho nên đừng dùng những gì anh đã hứa hẹn với tôi chứ?” Tô Hàm cười thật cẩn thận nhìn Lôi Nghị, con ngươi xinh đẹp đầy chờ mong.
Nếu đổi lại một người khác, vớ vẩn lằng nhằng hoa ngôn xảo ngữ như vậy, Lôi Nghị đã sớm bắn một ánh mắt lạnh, nhưng đối mặt với Tô Hàm không hiểu sao lòng Lôi Nghị chẳng những không thấy phiền toái, ngược lại cảm thấy con ngươi Tô Hàm chớp chớp rất đáng yêu. Phía sau vô hình nhiều thêm một cái đuôi, không ngừng lay động lay động, dụ hoặc anh đi sờ đầu cậu.
Cuối cùng anh cũng động tay sờ soạng, người Lôi gia từ trước tới nay không bao giờ để mình chịu thiệt.
Cảm giác bàn tay to làm loạn trên đầu mình, Tô Hàm mị mắt, rất muốn ném tay Lôi Nghị từ trên đầu ra sau đó cho một cái tát, dám xem cậu là sủng vật.
Nhưng vì bây giờ có việc cầu người ta, cho nên Tô Hàm ép mình bày ra khuôn mặt mặt cười, ngẩng đầu nhìn Lôi Nghị “Được không.”
Lôi Nghị rõ ràng biết hành vi bán manh lấy lòng của Tô Hàm, nhưng vẫn gật đầu, cong khóe miệng nói “Được.”
Nghe Lôi Nghị đồng ý, Tô Hàm nhanh chóng bỏ bàn tay trên đầu mình xuống, đứng dậy dịch đến một chỗ cách xa Lôi Nghị, một lần nữa ngồi xuống, sau đó nói với Lôi Nghị “Cám ơn anh, Lôi tiên sinh.”
Lôi Nghị bị ‘dùng xong rồi ném’, rất mất mát nhìn bàn tay bị phất ra của mình, cảm giác vừa rồi … dường như rất tốt.
Nhìn Lôi Nghị ngồi đó ngẩn ra? Tô Hàm không khỏi hung hăng khinh bỉ trong lòng, sau đó làm bộ làm tịch nói “Thật đói nha Lôi Nghị, cơm khi nào mới được ăn.”
Nghe câu hỏi của Tô Hàm, Lôi Nghị lấy lại tinh thần, thản nhiên mở miệng “Mấy phút nữa là có thể ăn.”
Trên bàn cơm, Tô Hàm cầm một chén cháo, vẻ mặt tán thưởng “Cháo ăn thật ngon thật, một chút cũng không giống người máy làm.”
Chẳng những gạo rất mềm hơn nữa thịt viên bên trong cũng rất tươi rất ngon, không biết là thịt loại dị thú nào.
Nhìn vẻ mặt Tô Hàm như mèo con thỏa mãn, Lôi Nghị khó có được một lần tươi cười “A không phải người máy bình thường, con chip bên trong nó sở hữu tất cả các chương trình cao cấp nhất, hơn nữa vì có trí tuệ nên nấu cơm cũng không cứng nhắc như những người máy khác, không biết đổi món.”
Đặt chén cháo ăn hết xuống, Tô Hàm liếm liếm môi “Anh thật biết hưởng thụ, A chắc chắn không rẻ nhỉ.”
Nhìn môi Tô Hàm mới liếm xong, màu sắc sáng bóng, đáy mắt Lôi Nghị tối sầm, mở miệng trả lời vấn đề “A là quà sinh nhật cha tôi tặng, giá cả tôi cũng không rõ lắm, nhưng hiện nay A là người máy tiên tiến nhất, bởi vì nguyên liệu chế tạo nó khan hiếm, ngày đó chỉ chế tạo được hai mươi người máy giống như nó.”
Wow, Tô Hàm nghe xong ở trong lòng kinh hô, chẳng những đứng đầu hơn nữa số lượng còn có hạn, giá cả chắc chắn không theo lẽ thường, Tô Hàm cũng không dám đoán nữa.
Nhìn ánh mắt tán thưởng của Tô Hàm, Lôi Nghị cười nhạt mở miệng “Nếu muốn ăn gì, thì để nó đi làm.”
“Ừ.” Tô Hàm gật đầu, cười nói “Vậy tôi không khách sáo.”
Có lợi không chiếm thì là đứa ngốc, nhưng hai anh em nhà này đối với mình tốt như vậy ngược lại làm cho mình không biết nên báo đáp như thế nào.
Cơm nước xong, Tô Hàm trở lại phòng A sắp xếp cho mình, nằm trên chiếc giường lớn màu xanh da trời, thoải mái thẳng hít mắt lại.
Thật là mềm mại nha, hơn nữa không biết Lôi Nghị mua cho mình hay do A đưa đến đây, căn phòng này trang hoàng không lạnh lùng giống như bên ngoài, nó khiến người ta có cảm giác rất thoải mái.
Tóm lại, lần đầu tiên khi Tô Hàm nhìn thấy đã thích căn phòng ngủ này, nhưng đáng tiếc mình ở lại nơi này không lâu.
Nằm trên giường lăn vài vòng, Tô Hàm đột nhiên thấy, ngoại trừ cánh cửa mình vừa bước vào phòng lại có một cánh cửa khác nữa, tò mò xuống giường mở ra xem, bên trong là một phòng tắm còn có buồng vệ sinh. Hơn nữa bồn tắm siêu lớn, bàn bên cạnh bày rất nhiều loại sữa tắm mùi thơm khác nhau.
Lôi Nghị là một người đàn ông, trong nhà có nhiều sữa tắm như vậy để làm gì, hơn nữa phần lớn sữa tắm đều có mùi hoa cỏ, chẳng lẽ ở mặt ngoài là một người đàn ông chững chạc, trên thực tế cũng thích ngâm mình trong bồn tắm?
Trong đầu tưởng tượng cảnh Lôi Nghị lõa thể lộ ra tám khối cơ bụng, sau đó ngâm mình trong bồn tắm lớn đầy bong bóng, Tô Hàm đột nhiên bật cười lớn.
Thật ra Tô Hàm không biết căn phòng cậu ở là do bà nội Lôi Nghị bố trí cho Lôi Nghị, không những trang hoàng theo phong cách lịch sự tao nhã mà phòng trong phòng tắm còn có đủ các loại sữa tắm, thậm chí ngay cả bôi trơn cũng rất nhiều, những chủng loại nam dùng được nữ cũng dùng được. Về phần vì sao bà nội Lôi Nghị lại giúp anh chuẩn bị một căn phòng ngủ như vậy, thì mục đích đương nhiên là thỏa mãn mong muốn rồi.
Nhưng bây giờ Tô Hàm cũng không liên quan đến cái đó, cậu đang bận ngâm mình trong bong bóng.
Không sai, Lôi Nghị có thích hay không cậu không biết, nhưng bản thân Tô Hàm rất thích ngâm mình trong bồn tắm, vì sợ bị người khác nói mình không có khí khái đàn ông, nên bình thường cậu tắm rửa rất nhanh, trước tận thế khi mua nhà ở cũng không có bồn tắm lớn.
Bây giờ điều kiện tốt như vậy, Tô Hàm đương nhiên không bỏ qua rồi, vặn đầy nước vào bồn tắm lớn, lát sau đã đầy bồn, hơn nữa ngay cả độ ấm cũng điều chỉnh xong. Lấy một trai sữa tắm vị hoa quế ở bên cạnh rót vào trong nước, Tô Hàm vừa thoát quần áo xong đang muốn bước vào trong nước, chợt nghe tiếng khóc của bé Tô Triêu.
Nghĩ nghĩ, Tô Hàm cũng bế luôn Tô Triêu vào trong nước, cả hai cùng tắm. Bé Tô Triêu rất thích nước, vào trong bồn tắm thì vui vẻ cực kỳ, hoạt động không ngừng, khi hai người tắm rửa xong đã qua hơn một giờ đồng hồ.
Cũng may nước được kiểm soát tự động, luôn ấm ở một nhiệt độ nhất định, bồn tắm lớn tự mang theo hệ thống điều chỉnh nước lại một lần nữa về nhiệt độ thích hợp, cho nên hai ba con cũng không bị lạnh hay cảm mạo.
Tháo nước đi, lau khô bồn tắm lớn, từ không gian xoay lấy ra một cái áo tắm mặc vào, Tô Hàm lại lấy một cái yếm mặc cho bé Tô Triêu.
Sau đó ôm bé Tô Triêu ra khỏi phòng tắm, đêm nay chuẩn bị thử chuyển hóa thú hạch cấp .
Nhưng cậu vừa đặt Tô Triêu trên giường nhỏ, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa, mở cửa thấy Lôi Nghị đứng ở ngoài.
“Có chuyện gì không?” Tô Hàm lễ phép hỏi.
Lúc này Lôi Nghị không có thời gian trả lời vấn đề của cậu, bởi vì toàn bộ tâm trí của anh đang đặt trên người Tô Hàm.
Bởi vì mới tắm xong, tóc Tô Hàm vẫn còn ướt, mềm mềm dán vào khuôn mặt, trên trán còn có một chút nước nhỏ giọt, trên người cũng tùy ý mặc một cái áo tắm.
Vì lát nữa sẽ đi ngủ nên Tô Hàm chỉ đơn giản buộc lại đai, da thịt lộ ra bên ngoài một mảng lớn, xương quai xanh tinh xảo, ngay cả hai viên anh đào đáng yêu cũng như ẩn như hiện.
Bên dưới lại càng hấp dẫn, cặp đùi xinh đẹp vừa tắm xong trắng nõn mềm mịn, mười ngón chân xinh xắn khóe léo, ngay cả dép lê cũng không đi, bàn chân trần dẫm trên mặt đất, hơn nữa thân thể tản ra mùi sữa tắm, một bức tranh sống về mỹ nhân đi tắm.
Nhìn Tô Hàm lộ ra sự hấp dẫn mà không tự biết, Lôi Nghị xấu hổ phát hiện mình cứng.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ※ Tiểu kịch trường ※
Nhìn đũng quần Lôi Nghị, dựng lên một cái lều, Tô Hàm mặt đỏ tai hồng, cực kỳ mất tự nhiên mắng “Anh vô sỉ, không tiết tháo, không có mặt mũi()!!!”
() 无三观: Vô tam quan/không ba xem. Mình chém theo nghĩa mình hiểu ai biết rõ thì cmt giúp mình nhé.
Lôi Nghị “… anh không có tiết tháo hay không có mặt mũi, đợi lát nữa em sẽ biết…”
Sau đó…
Muốn biết be be, nhắn lại be be