Edit & Beta: Hoa Cúc
“Lôi Nghị, Lôi tiên sinh?” Thấy Lôi Nghị không nói lời nào, chỉ nhìn mình chằm chằm, Tô Hàm lại gọi một tiếng.
Lần này, Lôi Nghị cuối cùng cũng hoàn hồn, cố gắng xem nhẹ sự khác thường dưới thân, Lôi Nghị làm như không có chuyện gì mở miệng “Tôi tới là muốn nói với cậu, sáng sớm ngày mai tôi sẽ đi ra ngoài, cậu muốn ăn gì thì bảo A đi làm là được.”
Nói xong dường như không có việc gì rời đi.
Chẳng qua, bí mật anh cho là không bị phát hiện, sớm đã bị Tô Hàm nhận ra.
Đóng cửa lại, Tô Hàm thổi phù một tiếng ghé trên giường cười khanh khách không ngừng.
Thật là chơi quá vui… Ha ha ha… Không nghĩ tới một người đàn ông lãnh tĩnh như vậy cũng sẽ có lúc xuất hiện biểu tình thế này.
Cái vẻ mặt không có chuyện, cố gắng ẩn nhẫn… Cùng với hạ thân kia dựng lều cao cao…
Thật sự nghĩ là mình không phát hiện ra? Cậu không phải người chưa từng trải qua chuyện đó.
Cười đủ Tô Hàm sờ sờ mặt mình, nhỏ giọng cảm thán “Tuổi trẻ thật tốt, nhìn xem vừa tắm thoải mái xong da thịt phấn nộn…”
Nhưng người đàn ông kia có phải cấm dục lâu lắm rồi không, chỉ nhìn thấy một người đàn ông khác ăn mặc tùy tiện không chỉnh tề đã có phản ứng. Không phải anh thích mình đấy chứ?
Tô Hàm nghĩ nghĩ lập tức phản bác ý niệm trong đầu, thân phận Lôi Nghị như vậy tuấn nam mỹ nữ dạng gì chẳng thấy, sao lại thích một người đàn ông còn mang theo con nhỏ như mình.
Cười đủ cảm thán xong, Tô Hàm mới đứng dậy ngồi lên giường, lấy từ không gian xoay một viên thú hạch cấp và một viên đá năng lượng trong suốt chưa sử dụng.
“Làm chính sự vẫn quan trọng hơn.” Nói xong cậu nhắm mắt chuyển hóa năng lượng.
Có thể bởi vì đã chuyển hóa thú hạch cấp một thành công nhiều lần, nên Tô Hàm chuyển hóa thú hạch cấp chỉ cần dùng hai lần là thành công, hơn thất bại có một lần.
Trong thời gian không đến một giờ, Tô Hàm đã chuyển hóa thành công một viên tinh thạch cấp thấp, hơn nữa số lượng thất bại là viên, chỉ dùng đến viên thú hạch cấp .
“Quả nhiên năng lượng bên trong thú hạch cấp nhiều hơn gấp đôi thú hạch cấp nha.” Nhìn tinh thạch trong tay, Tô Hàm như có điều gì suy nghĩ.
“Cái này, tính thêm viên trước đó, tổng cộng mình có viên tinh thạch cấp thấp, tới gần cánh cửa mua nhà ở thêm một bước rồi.” Tô Hàm cười tủm tỉm nói xong, thật cẩn thận bỏ tinh thạch vào không gian xoay. Sau đó, tắt đèn, ôm bé Tô Triêu đi ngủ.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Lôi Nghị đúng là đã đi ra ngoài, thật đáng tiếc, mình còn muốn nhìn lại vẻ mặt của anh xem tối hôm qua có mộng xuân với mình không.
Sau khi gọi A nói muốn một phần cháo như ngày hôm qua, một phần trứng ốp la và một ly sữa, Tô Hàm an vị trên bàn cơm, chậm rãi hưởng thụ.
Ăn được một nửa, thì thấy bé Tô Triêu nằm trong xe đẩy nháy nháy mắt, ngậm ngón tay đáng yêu của mình, Tô Hàm đột nhiên nghĩ, có vẻ từ khi Tô Triêu sinh ra mình luôn cho bé ăn hạt dinh dưỡng. Có nên cho bé uống một ít sữa không nhỉ?
Tô Hàm nghĩ, hỏi quản gia một cái muỗng nhỏ, sau đó ôm bé Tô Triêu từ trong xe đẩy lên đùi, dùng muỗng nhỏ lấy một chút sữa, chậm rãi đưa tới bên miệng bé.
Lúc mới bắt đầu, bé Tô Triêu dường như không biết đồ vật gì lành lạnh đặt ở trước miệng mình, qua một lát bé mới thăm dò vươn đầu lưỡi khéo léo ra liếm một chút, liếm thấy ngon ngọt thì lập tức uống sạch sữa trong thìa.
Thấy bé Tô Triêu dường như rất thích, Tô Hàm lại lấy thêm một chút, mãi đến khi cho bé uống năm sáu thìa mới dừng tay.
Bỏ muỗng nhỏ sang một bên, Tô Hàm lấy khăn cẩn thận giúp bé Tô Triêu lau sạch sữa xung quanh khóe miệng “Con trai, ăn no không?”
Đáng tiếc, bé Tô Triêu vừa mới trăng tròn không có cách nào trả lời vấn đề của ba mình, nhưng bé đã dùng hành động để biểu thị, chỉ thấy bé mở mắt to nhìn chằm chằm ly chứa sữa, miết miệng dáng vẻ còn rất muốn uống.
Nhưng sợ bé Tô Triêu uống nhiều sữa sẽ đau bụng, Tô Hàm không cho bé uống nữa, bé đợi hồi lâu không thấy ba đút cho mình uống cái đồ vật gì đó rất ngon kia vì thế bé Tô Triêu nổi giận.
Và rồi——
Tô Hàm lần thứ hai xui xẻo lại bị điện giật.
Tuy dị năng của bé Tô Triêu còn rất yếu, không tạo thành thương tổn thực tế với Tô Hàm nhưng kiểu tóc cậu mới chỉnh lý không lâu trước đó bị con của cậu giật thành gai nhím.
Khi Lôi Dực cầm chìa khóa bước vào, đúng lúc nhìn thấy Tô Hàm đỉnh đầu gai nhím, ngưng mắt nhìn con mình không còn lời nào để nói.
“Phốc ——” Lôi Dực cười một tiếng, mới chỉ Tô Hàm “Cậu đây là…”
“… Bị điện, à bị sét đánh.” Nhìn chằm chằm con trai, Tô Hàm sâu kín nhận lời Lôi Dực.
“Phốc ——” nghe Tô Hàm nói lại nhìn biểu tình của cậu lúc này cùng với dáng vẻ chật vật kia, Lôi Dực lại một lần không phúc hậu nở nụ cười.
Tàn bạo liếc Lôi Dực đang cười không ngừng một cái, Tô Hàm nghĩ thầm đây là báo ứng sao, tối hôm qua mình vừa giễu cợt Lôi Nghị bây giờ thì ngược lại bị em trai anh giễu cợt.
Mãi đến khi nhìn thấy mặt Tô Hàm có xu thế biến đen, Lôi Dực mới ngừng cười mở miệng “Cậu như thế này là do con cậu làm?”
“Ừ.” Tô Hàm gật đầu, bình tĩnh mở miệng, “Dường như nó có dị năng biến dị hệ lôi.”
“Thật sao?” Lôi Dực ra vẻ kinh ngạc, “Vậy không phải giống anh hai tôi rồi sao.”
“Ừ.” Tô Hàm nghe vậy lần thứ hai gật đầu.
Nhìn Tô Hàm không có ý nói tiếp, Lôi Dực không khỏi nóng vội, chẳng lẽ lúc này cậu không nên nói là sao lại trùng hợp như thế linh tinh… sau đó tôi mới có thể tiếp lời chứ.
“Một mình cậu tới?” Không nhìn thấy Lôi Trung bình thường đi theo bên cạnh Lôi Dực, Tô Hàm mở miệng hỏi.
“Ừ, anh ấy có việc, không theo tới.” Lôi Dực nói xong nhận bé Tô Triêu từ trong lòng Tô Hàm, mới một ngày không gặp thật ra cũng có chút nhớ.
Nhìn Lôi Dực ôm bé Tô Triêu đi, Tô Hàm lại một lần nữa cầm lấy chiếc đũa tao nhã tiếp tục ăn cơm, nếu như bỏ qua đám tóc lộn xộn trên đỉnh đầu.
Sau khi ăn xong, Tô Triêu đứng lên bình tĩnh đến phòng ngủ, nửa giờ sau cậu đi ra, tóc đã khôi phục nguyên dạng.
“Bận xong chưa?” Nhìn Tô Hàm từ phòng ngủ đi ra khôi phục lại dáng vẻ hoàn mỹ, Lôi Dực hỏi, “Nếu bận xong chúng ta đi thôi.”
“Đợi một lát, tôi phải lấy người máy đặt hàng hôm qua nữa.” Nghĩ nghĩ Tô Hàm nói.
“Không sao, khi người máy đưa tới nhà, để Tiểu A nhận giúp là được.” Lôi Dực vừa đùa với bé con trong lòng vừa trả lời.
Tô Hàm “Tiểu A?”
Lôi Dực “Chính là quản gia người máy A của nhà anh hai.”
“Vậy bé Tô Triêu thì làm thế nào, không thể mang bé đi theo.” Nhìn Tô Triêu trong ngực Lôi Dực, Tô Hàm hỏi.
“Có thể để Tiểu A trông nom một chút, chỉ số thông minh của nó cao hơn nhiều so với chỉ số thông minh của người máy bảo mẫu trẻ em đó.” Lôi Dực không thèm để ý nói.
Tô Hàm nghe vậy cười cười, chính xác hai ngày này ở chung, nếu không phải trước đó Lôi Nghị nói cậu còn nhìn không ra Tiểu A là người máy, nhiều lắm cũng chỉ cho rằng là mặt than thôi.
Để bé Tô Triêu lại cho Tiểu A, Lôi Dực dẫn Tô Hàm đến Hiệp Hội tinh sư.
Ban đầu Tô Hàm cho rằng mình sẽ thấy các kiến trúc như trong truyền thuyết, một nơi giống như Hiệp Hội ma pháp hay tinh linh gì đó thường gặp trong tiểu thuyết, nhưng không nghĩ tới, vẻ ngoài của Hiệp Hội tinh sư và một số cơ quan chính phủ trước tận thế rất giống nhau. Chẳng qua hình dáng kiến trúc đẹp hơn, bên trong lại lắp đặt các thiết bị cao cấp.
Dẫn Tô Hàm vào Lôi Dực trực tiếp đưa cậu tới văn phòng lớn nhất Hiệp Hội tinh sư.
“Cậu nói muốn giới thiệu tôi với thầy của cậu, sẽ không phải chính là hội trưởng Hiệp Hội tinh sư đấy chứ?” Nhìn cửa phòng làm việc, có mấy cái chữ rất lớn ‘văn phòng hội trưởng Hiệp Hội’, Tô Hàm có vẻ giật mình.
Địa vị thế này, có phải quá lớn rồi không?
“Đúng vậy.” Lôi Dực cười gật đầu, quay đầu lại nói, kết quả nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Tô Hàm.
“Không phải cậu lo lắng thầy không thu cậu chứ?” Lôi Dực thấy thế hỏi, không đợi Tô Hàm trả lời đã nói thêm, “Yên tâm, thầy của tôi rất dễ nói chuyện hơn nữa rất yêu người tài, tư chất của cậu lại tốt thầy chắc chắn sẽ nhận cậu.”
Nghe Lôi Dực nói Tô Hàm cả kinh, thì ra hội trưởng Hiệp Hội tinh sư là thầy của Lôi Dực?
Bên này Tô Hàm còn chưa giật mình xong, đã bị Lôi Dực cứng rắn kéo vào phòng hội trưởng, căn bản không cho cậu thời gian phản ứng.
Tô Hàm vừa tiến vào phòng hội trưởng, chợt nghe thấy âm thanh ôn hòa truyền đến “Tiểu Dực, đã trở về Thành Trung Tâm rồi sao?”
Theo âm thanh đó Tô Hàm ngẩng đầu nhìn, lọt vào trong tầm mắt là một gương mặt tinh tế nhưng rất ôn hòa.
Người đó mặc một thân áo dài màu xanh nhạt, tóc cũng dài được buộc bằng một sợi dây đơn giản phía sau tai, trang phục cổ điển, khí chất tao nhã khiến người ta có cảm giác như nhà nho đến từ thời cổ đại.
Nhưng so với các nhà nho cổ đại người này có nhiều một phần cơ trí, cảm giác trầm ổn, vừa nhìn đã biết khí chất này tích lũy qua rất nhiều năm, lắng đọng lại mà có, khiến người khác vừa thấy đã có tâm hướng tới. Đây là người đàn ông xuất sắc nhất mà mình từng gặp được, Tô Hàm nghĩ trong lòng.
Hơn nữa không biết xảy ra chuyện gì, đột nhiên tự đáy lòng Tô Hàm sinh ra một cảm giác rất trẻ con đối với người người đàn ông này, rất muốn… muốn đến gần người đó một chút.
Dường như cảm giác được có người đang nhìn mình, đáy mắt ông hiện lên một tia cười, không biết có phải ảo giác hay không, Tô Hàm thấy được một loại tình cảm tên là ‘từ ái’ ở nơi đó.
“Tiểu Hàm?”
Đang nghi hoặc vì cảm xúc ở đáy mắt người đàn ông, Tô Hàm đột nhiên cảm thấy tay áo mình bị Lôi Dực kéo một cái.
Sau khi kịp phản ứng mới phát hiện, mình bất tri bất giác đi đến trước mặt người đàn ông kia.
Oanh ——
Tô Hàm đỏ mặt, hành vi vừa rồi chắc chắn rất mất mặt nhỉ, nhìn chằm chằm người ta không nói, còn không rên một tiếng lại gần người ta như vậy.
Nhìn Tô Hàm đỏ mặt người đàn ông nở nụ cười, dùng âm điệu đặc biệt dịu dàng nói “Con là Tô Hàm mà Tiểu Dực nói phải không, người mười tám tuổi đã có lực tinh thần rất cao.”