Phó Nguyệt nhìn Cam Linh Nhạn đang há hốc mồm, cô ả nói tiếp.
- Bây giờ cần chính là xem trong tỉnh có hạ quyết tâm này hay không mà thôi. Nếu như trong tỉnh thật sự muốn giúp đỡ Hứa Lập, nếu như Hứa Lập thật sự có thực lực lớn như vậy thì dù đổi toàn bộ nhân viên văn phòng đại diện Bắc Kinh cũng không phải không thể thực hiện. Chẳng qua tôi nghĩ không đến cuối cùng thì tỉnh sẽ không làm vậy bởi vì nó có ảnh hưởng quá lớn, hơn nữa điều hết chúng ta đi cũng tạo thành gánh nặng nhất định cho Hứa Lập. Vì thế trong thời gian này mọi người cần cẩn thận một chút, làm tốt công việc trong tay mình là được, cũng đừng nên tham dự vào cuộc đấu đá giữa Hứa Lập và Anh Phàm. Chờ khi thấy rõ tình hình rồi quyết định gia nhập phe nào cũng không muộn.
Mấy người nghe xong thoáng suy nghĩ và gật đầu.
Hứa Lập nằm ngủ một lát tới khi tỉnh dậy thì trời đã tối. Hôm nay hắn vừa tới văn phòng Bắc Kinh mà không có một người nào để nói chuyện cả, đặc biệt thái độ đám nhân viên đối với hắn cũng không được tốt làm Hứa Lập rất buồn bực. Hắn ở phòng cũng chẳng có việc gì làm cả vì thế càng cảm thấy cô đơn hơn.
Hứa Lập mặc quần áo đi ra khỏi phòng, hắn chuẩn bị đi tìm Lý Tân và Hạng Long uống rượu giải sầu. Hắn vừa ra ngoài thì nhân viên phục vụ ở quầy lễ tân thấy liền tươi cười nói:
- Chủ nhiệm Hứa, phòng ăn đang chuẩn bị bữa tối, ngài không ăn ở đây ư? Phó tỷ mới vừa nãy còn bảo tôi lát lên gọi ngài xuống dùng cơm.
Hứa Lập đến văn phòng Bắc Kinh hơn nửa ngày mà đây là lần đầu có người cười tươi với mình như vậy, hắn không khỏi thấy thân thiết. Mặc dù chỉ là một nhân viên phục vụ nhưng cũng nói rõ chức chủ nhiệm của mình cũng có chút quyền thế nhất định. Lãnh đạo bên trên có lẽ vì các loại nguyên nhân mà bài xích mình nhưng nhân viên công tác bình thường bên dưới thì ai đến làm chủ nhiệm cũng không khác nhau là mấy. Bọn họ chỉ biết là có lẽ đổi một chủ nhiệm, mình được tân chủ nhiệm coi trọng thì có thể một bước lên trời.
Hứa Lập cũng không vội đi ra ngoài mà dừng lại trước quầy lễ tân, hắn cười nói:
- Tôi ra ngoài tìm mấy người bạn, cô là nhân viên phục vụ ở tầng này? Cô tên gì?
- Tôi là Điền Tuyết.
Điền Tuyết cười đáp càng làm lộ rõ hai núm đồng tiền đáng yêu của cô.
- Tôi là nhân viên lễ tân ở tầng .
- Nhà cô ở đây? Công tác ở đây lâu chưa?
- Nhà tôi ở Xuân Thành Cát Lâm, tôi công tác ở đây được bốn năm rồi, Phó tỷ rất chiếu cố chúng tôi.
Điền Tuyết đáp.
- Ừ, lát cô nói với chủ nhiệm Phó một tiếng bảo tôi ra ngoài, không ăn cơm ở đây.
Do gặp lần đầu nên Hứa Lập không tiện hỏi nhiều nếu không sẽ khiến đối phương hiểu mình là kẻ háo sắc.
Hứa Lập xoay người ra thang máy, Điền Tuyết nhìn theo Hứa Lập một lúc lâu. Đến tận khi có người vỗ thì cô ả mới tỉnh lại.
- A, Phó tỷ.
- Nhìn gì vậy cô bé, không phải thấy người trong tim đó chứ?
Phó Nguyệt luôn thân thiết với các nhân viên phục vụ trong khách sạn, dù sao ả cũng từng làm ở vị trí này nên biết các cô gái đồng hương phải xa quê lên Bắc Kinh làm việc cũng không dễ dàng gì.
- Không phải.
Điền Tuyết đỏ mặt nói:
- Là, là chủ nhiệm Hứa vừa đi xong, chủ nhiệm Hứa nói tối không ăn cơm ở khách sạn.
Phó Nguyệt nhìn vẻ khẩn trương của Điền Tuyết, cô không nhịn được trêu:
- Có phải là coi trọng chủ nhiệm Hứa không thế? Hì hì, hắn còn trẻ có tài, em phải nắm chắc đó.
- Phó tỷ …
- Được rồi, không trêu em nữa, tôi đi trước đây.
Nói xong Phó Nguyệt cũng xoay người rời đi. Chẳng qua vừa đi Phó Nguyệt lại không nhịn được nói Hứa Lập vừa tới Bắc Kinh mà đã ra ngoài, xem ra hắn cũng có bạn ở trên này. Chỉ là không biết bạn hắn là ai, có thể giúp hắn trong việc tranh giành quyền lực tại văn phòng Bắc Kinh này hay không mà thôi.
Hứa Lập làm chủ nhiệm văn phòng Bắc Kinh đương nhiên được bố trí xe, cũng có một lái xe riêng. Chẳng qua Hứa Lập không gọi lái xe, đối với Hứa Lập mà nói thì hắn tin tưởng nhất chính là Thôi Lâm, còn về phần lái xe hiện có của văn phòng Bắc Kinh thì ai biết có phải là người của Anh Phàm hay Phó Nguyệt không? Nếu mọi hành vi của mình đều bị đối phương biết thì mình còn bí mật gì đáng nói chứ? Hứa Lập định vài ngày nữa sẽ điều Thôi Lâm lên Bắc Kinh làm lái xe cho mình. Về phần vợ đối phương thì cũng bảo tới đây rồi để Phó Nguyệt bố trí công việc cho cô ả tại khách sạn. Như vậy có lẽ cô ả còn nghe ngóng chút tin tức cho mình.
Hứa Lập ra ngoài bắt taxi chạy thẳng tới nhà Lý Tân. Đã hơn nửa năm Hứa Lập chưa gặp vợ chồng Lý Tân, Vương Huệ. Hắn cũng không biết con nuôi của mình đã lớn thế nào rồi. Nghĩ tới con nuôi, Hứa Lập khó tránh khỏi nhớ đến con mình tại nước Anh. Kế Xuân Mai mang theo con mình tới Anh đã được hai năm, mặc dù mỗi lần mình gọi điện đều thấy cô nói sống rất vui nhưng Hứa Lập vẫn hiểu một người mẹ độc thân nuôi con thì khó khăn như thế nào.
Nhưng mình có thể làm gì chứ, bây giờ mình đã kết hôn với Phạm Ngọc Hoa, sau này mình không thể cho Kế Xuân Mai một danh phận, chỉ có thể có lỗi với mẹ con cô mà thôi. Chẳng qua bây giờ mình lên Bắc Kinh nhận chức thì về sau cũng có nhiều cơ hội ra nước ngoài hơn, ít nhất mình ra nước ngoài cũng không cần báo cáo nhiều cấp, chỉ cần lấy lý do đi khảo sát, liên lạc hạng mục là có thể đi bất cứ lúc nào. Nhưng tất cả cũng phải đợi mình xử lý xong việc ở văn phòng Bắc Kinh thì mới tính tiếp được.
Xe taxi rất nhanh chạy tới tiểu khu nhà Lý Tân. Đây là tiểu khu sang trọng nổi tiếng ở Bắc Kinh, người từ ngoài vào nếu không được chủ nhà trong tiểu khu đồng ý sẽ không được vào, xe taxi càng không được vào. Mà nhà Lý Tân lại ở vị trí trung tâm tiểu khu, cách cổng đến vài Km, Hứa Lập xuống xe gọi điện cho Lý Tân bảo hắn ra đón mình.
Nghe Hứa Lập bảo tới thăm mình, Lý Tân rất cao hứng. Không đầy phút sau hắn đã tự mình lái xe ra cửa đón Hứa Lập. Bảo vệ cửa thấy Lý Tân tự ra đón khách không khỏi thầm than vị Lý tổng giàu có như vậy mà lại có người thân nghèo, ngay cả xe cũng không mua được mà phải đi taxi tới đây.
Hứa Lập lên xe, Lý Tân có chút hưng phấn kêu lên.
- Túc tử, lần này ông lên Bắc Kinh làm việc phải không? Vậy là huynh đệ chúng ta có nhiều thời gian ngồi với nhau rồi.
Chuyện Hứa Lập lên Bắc Kinh nhận chức hắn đã nói với đám người Lý Tân, Hạng Long. Mà đám huynh đệ nghe nói Hứa Lập cuối cùng cũng sẽ lên Bắc Kinh nhận chức đương nhiên là vui vẻ rồi, sau này huynh đệ sẽ có nhiều thời gian ở cạnh nhau.
Hứa Lập ngồi dựa ra sau ghế nói.
- Tôi tới Bắc Kinh lần này còn phải nhờ các ông giúp, các ông dù sao cũng có quan hệ ở trên này nhiều hơn tôi.