Lý Tân đang lái xe cũng thấy tâm trạng Hứa Lập không được tốt.
- Sao thế? Công việc không thuận lợi?
- Ôi, ông nghĩ xem tôi là một bí thư cấp huyện đột nhiên điều tới làm chủ nhiệm văn phòng đại diện tỉnh tại Bắc Kinh, người bên dưới có thể phục sao? Hôm nay do phó chủ tịch thường trực tự đưa tôi tới nhưng những người này trên bữa tiệc vừa nói chuyện vừa mang theo dao kiếm. Bây giờ phó chủ tịch tỉnh đã đi thì mai không biết những người này còn gây khó dễ gì cho tôi nữa.
Hứa Lập cười khổ nói.
- Được rồi, có gì khó cơ chứ, nếu làm tiếp được thì làm thêm vài năm, nếu không muốn làm thì ông bỏ chức tước đi. Với số tiền hiện có của ông đừng nói là ở tỉnh Cát Lâm mà ngay cả đến Bắc Kinh cũng được quan chức cấp trung ương tiếp đón.
- Ôi, đâu phải nói lui là lui được ngay. Bạn bè kết giao mấy năm qua đều kỳ vọng vào tôi, có người lại hy vọng nhờ tôi mà phát triển, tôi sớm thành một mắt xích quan trọng trong hệ thống. Nếu tôi đột nhiên rút lui không biết sẽ hại bao người nữa cho nên tôi chỉ có thể tiếp tục tiến về phía trước, lúc nào mệt quá không thể đi nổi thì mới lui.
Hứa Lập thở dài nói.
- Vậy ông nếu đã muốn làm tiếp thì cũng có gì đâu chứ. Ở yw thì tôi không thể giúp gì nhưng ở Bắc Kinh này thì tôi ít ra cũng có ít bạn rượu thịt, còn có cả tên Hạng Long nữa chứ, cam đoan không làm ông thất vọng.
Hứa Lập gật đầu nói:
- Yên tâm đi, sau này nhất định sẽ tìm các ông giúp.
Xe rất nhanh đến nhà Lý Tân, đỗ xe xong hai người vào phòng khách. Vương Huệ đang ngồi ở ghế thấy Hứa Lập liền đứng dậy đón.
- Hứa ca tới à.
- Ồ, con nuôi của anh đâu? Chẳng lẽ ngủ sớm như vậy sao?
Hứa Lập không thấy Vương Huệ bế con làm hắn có chút khó hiểu. Thằng bé này là cục vàng trong mắt Lý Tân và Vương Huệ, bình thường khi nói chuyện trên mạng chỉ cần nó rời khỏi mắt bố mẹ một phút là vợ chồng Lý Tân đã lo lắng.
- Em bảo Tiểu Tĩnh bế đi chơi rồi. Anh ngồi nghỉ một lát rồi ăn cơm.
- Tiểu Tĩnh? Là Lữ Tĩnh ư?
Hứa Lập không nghĩ hôm nay Lữ Tĩnh cũng ở nhà Lý Tân. Từ nửa năm trước hắn giúp Lữ Tĩnh việc ông bố bị tai nạn giao thông ra rồi bị Phạm Kiệt cảnh cáo, hắn liền không chủ động liên lạc với Lữ Tĩnh nữa. Mà Lữ Tĩnh cũng không đi tìm hắn, nửa năm qua hai người không có liên lạc gì.
- Chính là Tiểu Tĩnh đó. Bọn em phải nói mãi thì Tiểu Tĩnh mới nhận lời chăm cho thằng bé nhà em, có Tiểu Tĩnh chăm sóc bọn em cũng yên tâm.
Vương Huệ cười nói.
- Em ra bế thằng bé vào cho anh xem.
Vương Huệ vào nhà không lâu liền ôm đứa bé ra, mà Lữ Tĩnh cũng đi theo sau cô.
Khi Lữ Tĩnh thấy Hứa Lập, mắt cô sáng lên nhưng lập tức lại cúi đầu. Vừa nãy Vương Huệ chỉ nói có bạn tới muốn xem Tiểu Bảo chứ không nói là Hứa Lập tới. Lữ Tĩnh lo cho Tiểu Bảo nên mới ra cùng. Bây giờ thấy Hứa Lập, tâm trạng của cô trở nên phức tạp.
Nửa năm trước Hứa Lập đột nhiên cáo từ rời đi và không có liên lạc gì, cô không lâu sau đó lên Bắc Kinh giúp Vương Huệ chăm Tiểu Bảo để đáp lại ân tình mà vợ chồng bọn họ đã giúp mình. Mà trong thời gian này Lữ Tĩnh cũng bóng gió hỏi thăm thân phận của Hứa Lập, cô vậy mới biết hắn chẳng những là bí thư thị ủy Vọng Giang mà còn là phó bí thư thị ủy Tùng Giang, bảo sao vụ việc của bố mình lại giải quyết một cách thuận lợi như vậy, ngay cả phó chủ tịch huyện cũng tự mình tới bệnh viện trả tiền viện phí và xin lỗi gia đình mình.
Sau khi biết thân phận của Hứa Lập, chút ảo tưởng trong lòng Lữ Tĩnh thoáng cái tan biến. Mình chỉ là một y tá bình thường, thân phận của mình khác xa so với một vị pbtut Tùng Giang, mình căn bản không xứng với người ta. Sau đó cô lại nghe vợ chồng Lý Tân nói chuyện với nhau là Hứa Lập đã có bạn gái, tới cuối năm trước Lý Tân và Vương Huệ còn bay tới Giang Ninh tham gia hôn lễ của Hứa Lập. Đến lúc này Lữ Tĩnh coi như hoàn toàn tuyệt vọng, tình cảm cô dành cho Hứa Lập chỉ có thể chôn sâu vào trong lòng.
Cô vốn nghĩ hai người cả đời sẽ không có cơ hội gặp nhau nhưng không ngờ hôm nay Hứa Lập đột nhiên lên Bắc Kinh, mình cũng bất ngờ gặp lại hắn.
Hứa Lập đứng lên bình tĩnh chào Lữ Tĩnh, sau đó bế lấy Tiểu Bảo trong tay Vương Huệ, chỉ vào mũi nhỏ, mắt nhỏ của đứa bé mà nói với Lý Tân.
- Béo, Tiểu Bảo đúng là giống hệt ông, chẳng qua vợ chồng ông phải chú ý đừng để nó lớn lên béo như con lợn giống ông.
Lý Tân và Vương Huệ không phát hiện ra giữa Hứa Lập và Lữ Tĩnh có gì không đúng, Lý Tân nghe Hứa Lập nói vậy lập tức ngẩng đầu lên.
- Béo có gì không tốt chứ? Béo mới có cảm giác an toàn. Không tin ông hỏi Tiểu Huệ xem, người như tôi đông ấm, hè mát thì đi đâu tìm được chứ?
- Ăn nói linh tinh.
Vương Huệ véo mạnh Lý Tân và cười mắng.
- Đó là em đen đủi mới lấy anh.
Lý Tân lại rất nghiêm túc nói.
- Là anh tích đức tám đời mới cưới em.
Nhìn hai vợ chồng trêu chọc nhau, Hứa Lập không nhịn được lén nhìn Lữ Tĩnh đứng đó. Hắn thầm nghĩ không biết mình đã tích đức bao đời mới có thể lấy Lữ Tĩnh nhưng đời này mình không có cái phúc đó.
Không ngờ Lữ Tĩnh cũng vừa vặn ngẩng đầu lên nhìn trộm Hứa Lập. Ánh mắt hai người chạm vào nhau rồi vội vàng chuyển đi chỗ khác như kẻ trộm bị bắt quả tang. Hứa Lập còn đỡ một chút vì mặt dày, chỉ có tim hắn đập nhanh đôi chút. Nhưng mặt Lữ Tĩnh lại đỏ bừng lên.
Hai người từ đó luôn cố ý tránh nhau ra nhưng thi thoảng lại lén nhìn đối phương, nếu trùng hợp nhìn nhau thì lại như hai nam châm cùng cực văng mạnh ra xa. Nói tóm lại bữa ăn này Hứa Lập vừa thấy mệt nhưng cũng thấy ngọt ngào.
Ăn tối xong Hứa Lập và Lý Tân, Vương Huệ ngồi nói chuyện một lúc, về phần Lữ Tĩnh lại chơi với Tiểu Bảo. Trong cuộc nói chuyện giữa Hứa Lập và Lý Tân, Lữ Tĩnh nghe ra Hứa Lập đã được điều lên Bắc Kinh công tác, vậy sau này chẳng phải mình sẽ gặp hắn nhiều hơn ư? Lữ Tĩnh lúc này không rõ tâm trạng của mình là gì, là vui mừng, lo lắng hay là gì? Ngay cả cô cũng không thể xác định.
Mọi người ngồi nói chuyện đến h, Tiểu Bảo chơi mệt há miệng ngáp dài, Hứa Lập cũng đứng lên cáo từ. Lý Tân ném chìa khóa xe Audi của mình cho Hứa Lập để hắn làm phương tiện đi lại. Bao giờ Thôi Lâm tới trả xe lại Lý Tân cũng không muộn.