Cửa hàng mới mở chỉ có mười mấy cái bàn.
Cá nướng được làm sau bếp, đến khi đưa ra ngoài được bỏ vào một cái bát to, dưới đáy có cả măng, nấm, rau củ, mầm đậu, phía dưới có có lửa nên trong nồi vẫn còn sôi sùng sục.
Rau củ ăn cũng rất ngon miệng.
Cá ở bên trên đều là cá tươi mới bắt trong ngày.
Xương cá rất ít nên ăn cũng bớt việc, mầm đậu giòn giòn tươi mát, phối hợp ăn rất ngon.
Cửa hàng cá nướng này Điền Thụy hoàn toàn không tuyên truyền ra ngoài.
Cửa hàng lại giấu ở trong một con ngõ nhỏ.
Đằng trước cũng chỉ bày mười mấy cái bàn, phải là khách quen là người địa phương mới có thể tìm ra được nơi này.
Như vậy mà một ngày năm mươi con cá cũng không đủ bán.
Rất nhiều người bị báo làm thèm đều muốn đến ăn một miếng, xếp hàng chờ đợi rất lâu, mà trong cửa hàng thật sự không còn chỗ ngồi.
Khách quen liền thương lượng với Điền Thụy, “Nếu không chúng tôi mua về ăn có được?” Chủ yếu là muốn ăn, ăn ở chỗ nào cũng không quan trọng!
Điền Thụy liền đi hỏi công nhân đập nước kia, liệu có thể tăng lượng cung cấp cá khoảng ba, bốn cân được không? Đối phương biểu thị có thể làm được.
Bếp trưởng mặt đen đã giao công thức làm cá nướng cho em trai ruột của mình.
Em trai hắn cũng vỗ ngực đảm bảo với Điền Thụy rằng hắn có thể lảm tốt.
Điền Thụy đặt hàng một loạt nồi men hình chữ nhật.
Sau khi làm xong thì ở dưới để rau củ cùng nước ấm, bên trên để cá rồi đậy nắp lại là có thể giữ ấm trong một thời gian dài.
Hơn nữa khi mang về nhà còn có thể đun lại cho nóng.
Giá cả nồi men đã được tính vào giá của món ăn.
Người mua cá có thể giữ lại nồi men để sử dụng hằng ngày, còn nếu như không thích có thể tích góp ba cái nồi có thể đổi một phần cá nướng.
Bời vậy mà bọn họ lại thuê thêm sáu nhân viên chỉ việc giết cá, một ngày bán ít nhất hai, ba trăm con.
Mọi người mua một phần rồi tụ tập cùng bạn bè tìm một chỗ uống chút rượu, ăn chút đồ ăn liền thấy rất vui vẻ.
Nồi men cũng nhanh chóng trở nên phổ biến trong các căn bếp, mấy người nội trợ nhận ra nồi đó dùng để nấu canh là ngon nhất.
Điền Thụy đặt mua với số lượng lớn nên giá cả rất thấp, bình thường bọn họ muốn mua cũng không thể mua được với cá giá này.
Hơn nữa đặt trong bếp còn rất dễ nhìn.
Ngoại trừ hơi nặng một chút thì không còn khuyết điểm nào khác.
Cửa hàng lẩu của Điền Thụy còn thêm các món há cảo, thịt chiên xù, bánh quẩy, đồ ăn kèm cùng món chính cùng dần dần phong phú hơn.
Há cảo bên ngoài giòn giòn, bên trong là nhân thịt bò cùng hành tây, tỉ lệ vừa phải.
Chỉ cần chấm dấm chua một chút là đã ăn ngon vô cùng.
Còn có người chuyên môn đến mua há cảo mang về, hơn nữa mỗi lần mua là cả một nồi, nói là mang về cho đồng nghiệp cùng phòng ăn.
Há cảo nhà cậu làm ăn còn ngon hơn những cửa hàng khác, lại mang thêm chút cháo nấu sẵn ở nhà ăn cùng là đủ cho một bữa ăn.
Những khách hàng quen trong huyện có chút tuyệt vọng.
Trong huyện của bọn họ có nhiều đồ ăn ngon lắm, có rất nhiều nhà bọn họ còn chưa nếm qua, nhưng cửa hàng lẩu đã vững vàng câu lấy tâm hồn của bọn họ.
Mỗi ngày ở đây đều đưa ra món ăn mới khiến cho bọn họ hận không thể đóng luôn ở chỗ nào.
Ví tiền của bọn họ sao có thể chịu được chứ?
Nhưng mà những khi người đông như mắc cửu, mặc dù ví tiền được bảo vệ nhưng miệng lại chịu thiệt, trong lòng vẫn không vui.
Bọn họ đều hỏi Điền Thụy, tại sao cửa hàng thịt nướng mở hẳn mười chi nhánh, mà lẩu lại chỉ có một.
Lẩu là độc nhất vô nhị trong huyện, người thích ăn lẩu cũng nhiều nên ai cũng hi vọng cậu mở thêm mấy cửa hàng nữa.
Điền Thụy cũng đã đồng ý là sẽ cố gắng tìm địa điểm mới thoát thân được.
Quay về nhà mình, Điền Thụy liền thấy nhóc mèo tam thể nhìn mình kêu mấy tiếng mềm mại, lại còn giống như thường ngày nằm oặt dưới chân cậu, lộ ra cái bụng trắng tuyết cho cậu sờ.
Đôi mắt nó mở to nhìn cậu, ngoan ngoãn kêu: “Meo meo~”
Dù sao cũng là nhóc con Điền Thụy tự tay ôm về, tình cảm vẫn rất sâu đậm.
Có lẽ nhóc con cũng đoán được điều này, nên mỗi lần đến gần cậu đều muốn làm nũng.
Điền Thụy từ chối, “Không thể lại ăn , nếu như nhóc còn ăn tiếp thì sẽ vượt qua mẹ nhóc mất.”
Có lẽ là do thức ăn nhà Điền Thụy ăn ngon, bộ lông ba màu của nhóc con bóng loáng, càng ngày càng xinh đẹp, lúc ôm còn có cảm giác nặng trịch.
Tuy rằng đã lớn nhưng trong lòng Meo Meo vẫn còn coi mình là mèo con, cứ nhìn thấy Điền Thụy là đòi ăn.
Điền Thụy cũng hết cách rồi, xoay người lấy thức ưn chuyên dùng cho mèo nhỏ.
Lúc trước cậu sợ hai đứa nhóc ở trong nhà sẽ cho mèo ăn quá nhiều, ngoại trừ ba bữa, mấy món ăn vặt tự làm này đều được cậu để ở nơi hai đứa không lấy được.
Điền Thụy lấy cá nướng khô, xốp xốp giòn giòn, Meo Meo nhà bọn họ rất thích ăn.
Điền Thụy cầm một con cá khô nhỏ đưa cho Meo Meo.
hai cái chân trước của Meo Meo lập tức ôm lấy, bắt đầu gặm cắn.
Điền Thụy còn có thể nghe được tiếng răng rắc của mèo nhỏ khi ăn cá.
Cậu thương lượng với Meo Meo, “Đã nói trước rồi, một ngày chỉ có thể ăn một con thôi.
Sớm nay đã cho một con, hiện tại lại một con nữa, ngày mai không được ăn nữa nhé.
Mèo ngoan phải ăn cơm mèo nha.”
Nếu như ăn vặt nhiều thì Meo Meo sẽ thành tính kém ăn mất, cậu không thể để cho mèo nhỏ nhà mình tạo thành thói hư tật xấu này.
Mà lúc này lực chú ý của Meo Meo hoàn hoàn bị cá khô nhỏ dưới móng vuốt của mình hấp dẫn, căn bản không thèm nghe Điền Thụy nói gì.
Điền Thụy sờ sờ phần lông bụng mềm mại của nhóc con.
Nhóc con đang ăn ngon lành mà còn không quên phát ra tiếng grừ grừ.
Tuy nói là mèo, nhưng Điền Thụy lại có cảm giác như mình đang nuôi chó.
Mỗi sáng đi ra ngoài, nhóc con đều sẽ đi từ trong ổ ra chào hỏi cậu.
Còn rất dính người, cọ đến mức trên quần của Điền Thụy đều là lông mèo cả.
Cái cây cổ thụ ở trong sân là nơi mèo nhỏ thích nhất.
Lúc nhàn rỗi không có chuyện gì, nhóc con sẽ bò lên lây nằm dài trên đó.
Thỉnh thoảng còn chơi bắt chim.
Chỉ là Meo Meo nhà cậu quá ngốc nghếch, vừa muốn duỗi móng vuốt liền bị chim ta phát hiện, sau đó duỗi cánh bay mất.
Mỗi lần nhìn thấy vẻ thất lạc như vậy của Meo Meo, Điền Thụy đều bị chọc cười.
Điền Thụy muốn trở về ngủ một giấc, mèo nhỏ cũng nhất định víu lấy ống quần cậu muốn Điền Thụy ôm.
Điền Thụy dỗ dành: “Ngoan, vào ổ của nhóc ngủ đi, nếu như Hà Vũ ca ca biết nhóc lên giường sẽ tức giận đấy.”
Meo Meo nhà bọn họ như hiểu tiếng người, rầm rì vài tiếng, sau đó lưu luyến rời đi.
Cậu vừa nằm lên giường liền ngủ mất.
Đến khi tỉnh dậy, Điền Thụy nhìn đồng hồ đã là hai giờ chiều.
Cậu đứng dậy, đến nhà trẻ của Tiểu Trung một chuyến.
Nhóc con vẫn còn đang ngủ gà ngủ gật đây.
Điền Thụy cũng rất quen thuộc với cô giáo ở đó, cậu hỏi tình huống của nhóc nhà mình ở vườn trẻ một chút.
Hôm nay là ngày cuối cùng, từ ngày mai mấy đứa nhỏ sẽ bắt đầu được nghỉ hè.
Chờ đến khi kết thúc hè, Tiểu Trung có thể vào lớp một.
Cô giáo vườn trẻ trả lời: “Sau khi Tiểu Phi rời đi, cậu nhóc liền trở nên không vui.
Cũng không chủ động làm quen với những bạn nhỏ mới.”
Điền Thụy thở dài một hơi.
Tiểu Trung nhà bọn họ ngoan ngoãn đáng yêu nhất.
Từ sau khi Tiểu Phi rời đi, nhóc con chỉ khổ sở mấy ngày rồi lại trở nên bình thường, ăn ăn uống uống giống như trước.
Không ngờ hai người anh này lại sơ ý không phát hiện ra, nhóc con này còn chưa chịu kết giao bạn mới đây.
Cậu định khi vào Hà Vũ về nhà sẽ thảo luận với hắn một chút,
Dù sao cũng đến nghỉ hè rồi, liệu có thể đón Tiểu Phi về đây chơi một tháng được không.
Điền Thụy đến không lâu, Tiểu Trung như có thể cảm nhận được có tầm mắt vẫn luôn dừng lại trên người nhóc nên mở mắt ra nhìn xung quanh.
Thấy hôm nay Điền Thụy tới đón mình, lập tức trở nên vui vẻ, “Thụy ca ca.” Tay nhỏ dùng sức quơ.
Điền Thụy vãy vẫy lại, nhóc con nhanh chóng chạy tới, “Sao anh lại tới đây?”
Hôm nay là ngày cuối cùng đến nhà trẻ, sau khi ngủ trưa xong bọn nhỏ sẽ đợi người trong nhà đến đón.
Điền Thụy trả lời, “Ca ca đến đón em về nhà.”
“Dạ.” Tiểu Trung gật đầu lia lịa.
Điền Thụy ôm lấy nhóc con nói: “Tạm biệt cô giáo đi.”
Hà Trung nghiêm túc chào: “Cô ơi em về ạ.”
Cô giáo cũng chào lại hai người.
Bọn họ quay về nhà.
Có lẽ do đã đi học một thời gian nên Tiểu Trung cảm thấy mình bị ôm đi không tiện, nhỏ giọng nói mấy tiếng để Điền Thụy thả nhóc xuống.
Điền Thụy không thể làm gì khác hơn là cầm tay nhóc hỏi: “Đã ăn cơm trưa?”
“Ăn rồi ạ.” Hà Trung trả lời: “Học kỳ sau em cần phải làm bài tập sao?” Mỗi ngày nhìn thấy chị gái phải làm nhiều bài tập như vậy khiến cho Tiểu Trung có chút sợ hãi.
Nhóc con phát hiện ra học ở nhà trẻ rất tốt.
Điền Thụy nói: “Muốn, cho nên nghỉ hè hai tháng có thể chơi thoải mái.”
Hà Trung cúi đầu nói: “Em nhớ anh trai.”
Từ sau khi Hà Vũ bắt đầu xây nhà đều đi sớm về trễ.
Điền Thụy
Từ khi Hà Vũ làm khoán trình tự sau, liền đi sớm về trễ.
Điền Thụy thì còn có thể nhìn thấy mặt hắn, nhưng hai đứa nhỏ còn cần phải đi học nên khi Hà Vũ về, hai đứa nhỏ đã đi ngủ từ lâu rồi.
Vì vậy vẫn luôn không nhìn thấy hắn.
Điền Thụy nói: “Vậy thì anh dẫn em đi xem một chút nhé.”
Hai mắt Hà Trung lập tức phát sáng.
Sau đó Điền Thụy mang theo nhóc con đến mảnh đất đang xây nhà ở.
Từ rất xa, đã có công nhân nhìn thấy bọn họ.
Bọn họ đã làm đánh xong đất nền, hiện tại cũng đã có quy mô.
Công nhân công trường đều đã từng gặp Điền Thụy.
Một ngày ba bữa ăn rất ngon, tất cả mọi người đều vô cùng cảm tạ Điền Thụy.
Lúc này nhìn thấy cậu đều nói, “Cậu đến tìm ông chủ chúng tôi đúng không?”
Điền Thụy nói: “Không làm phiền mọi người chứ?”
Công nhân nói liên tục: “Không phiền, không phiền!” Nói xong còn dẫn hai người đi tìm người.
Từ xa bọn họ đã nhìn thấy Hà Vũ đội mũ bảo hộ đang đi về hướng này.
Hà Vũ nhìn hai người bọn họ đến, trong ánh mắt cũng có chút bất ngờ, sau đó cúi đầu nói gì đó với người bên cạnh.
Người bên cạnh liền đi về một hướng khác.
Đây là lần đầu tiên Hà Trung nhìn thấy người ta xây nhà, nhóc con nhìn chằm chằm không chớp mắt.
Đặc biệt là khi nhìn thấy mấy cái cần cậu lớn, hai mắt đều sáng lên.
Hà Vũ lại đây ôm lấy em trai, hỏi: “Sao hôm anay lại rảnh rỗi như vậy?”
Điền Thụy cười nói: “Ngày hôm nay là ngày cuối cùng Tiểu Trung học vườn trẻ, nhóc con nói nhớ anh trai.”
Không lâu sau người lúc này mới đi bên cạnh Hà Vũ quay lại, tay cầm theo hai cái mũ bảo hộ.
Hà Vũ nhận lấy, đưa một cái cho Điền Thụy, một cái cho em trai.
Trong mắt Hà trung đầy vẻ sùng bái, “Anh, em có thể ngồi trong xe được không?”
“Có thể.” Hà Vũ đồng ý.
Nghe nói em trai nhớ mình khiến hắn có cảm giác tội lỗi.
Bây giờ em trai muốn vào xe ngồi một chút, hắn làm sao có thể từ chối được.
Vừa lúc hiện nay không cần làm việc, Hà Vũ liền mang theo nhóc con qua ngồi một chút.
Hà Trung rất hưng phấn, ngồi ở bên trong ngực ưỡn thẳng tắp, nhìn qua rất có tinh thần.
Điền Thụy nhìn nhóc con liền không nhịn được khẽ cười.
Bên cạnh Hà Vũ dựa vào bên người Điền Thụy, nghiêng đầu hỏi: “Còn em? Có nhớ anh hay không?” Trong ánh mắt của hắn tràn đầy vẻ chờ mong.
Điền Thụy mạnh miệng: “Không có.”
“Thật sự?” Anh thanh của Hà Vũ hơi nâng lên.
Điền Thụy nghe mà như có một mõng vuốt nhỏ đang không ngừng cào vào lòng mình.
Điền Thụy nói sang chuyện khác: “Anh nhanh xây nhà cho xong xong đi, em không còn cửa hàng nào để mở nữa rồi.”
Khóe miệng Hà Vũ nhẹ nhàng giương lên: “Cho nên ông chủ Điền tới để giám công?” Mỗi một lần Hà Vũ gọi cậu là ông chủ Điền, lỗ tai Điền Thụy đều đỏ bừng.
Lúc này Điền Thụy cũng hi nhẹ một tiếng, “Không hoàn toàn như vậy,” Sau đó cậu nhìn Hà Vũ nói, “Có chút nhớ anh.”
Điền Thụy nói xong, biểu tình Hà Vũ lập tức trở nên rất sung sướng.