Sự nghiệp của Điền Thụy phát triển không ngừng, nhưng trong lòng cậu dường như lại có như có tâm sự.
Đợi đến khi quay lại đại viện, người khác liền thông báo cậu béo đã trở lại.
Lúc này Điền Thụy mới thở phào nhẹ nhõm.
Cậu vội đi qua nhìn cậu béo.
Cậu béo này cũng là một trong những thành viên đi tìm mỹ thực nhà cậu, lúc trước đã thuê tổng cộng bốn người.
Hắn đi ra ngoài quá lâu.
Những người khác đã sớm trở về mà hẵn vẫn không có tin tức, cũng không biết hắ ở bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
Lần này sau khi hắn quay về, Điền Thụy bị bộ dáng của hắn làm cho kinh sợ.
Tóc tai cậu béo rất dài, đôi môi khô khốc, da dẻ thô ráp, còn bị phơi nắng có chút ửng hồng.
Tóc tai rối như tơ vò, nhìn như cả tháng trời chưa được sửa sang lại, râu ria xồm xàm.
Nhìn hắn không khác gì kẻ lang thang không nhà ở bên ngoài.
Trong phòng bếp của đại viện thường chuẩn bị các loại đồ ăn.
Điền Thụy thấy bộ dáng của hắn như chết đói, ăn hai bát mì lạnh còn chưa đả nghiền, hắn còn uống thêm hai bình nước ô mai mới dừng lại.
Cậu béo tràn đầy cảm khái, “Thiếu chút nữa là tôi không về được nữa rồi!”
Điền Thụy bất ngờ: “Làm sao vậy?”
Khu chăn nuôi cậu béo đi đến kia rất hoang vắng, mà hắn còn muốn đi khắp nơi để tìm mỹ thực.
Đồng hương trước đó đã đồng ý đi cùng hắn bỗng nhiên đổi ý, không đi nữa, hắn có thể trở về đúng là chuyện không dễ dàng gì.
Điền Thụy nhíu mày dặn dò: “Lần sau đừng đi chỗ nguy hiểm như vậy.”
Cậu béo này ỷ vào tuổi tác còn trẻ nên không biết tự lượng sức mình.
Cậu béo trở về nghe nói trong huyện có thêm rất nhiều đồ ăn ngon, cái gì mà món lẩu này, thịt nướng này, đều là những mỹ thực trước kia hắn chưa từng ăn nên rất nóng lòng muốn thử.
Điền Thụy dặn hắn về nhà nghỉ ngơi lấy sức rồi đến ăn sau.
Cậu béo nói, “Phong cảnh ở chỗ chăn nuôi kia thật sự quá tốt, phóng hết tầm mắt mà không nhìn thấy điểm kết thúc, vô cùng bao la rộng lớn.” Hắn đã viết vài bài du ký rồi.
Có mấy bài du ký là do hắn kê vào hộp thuốc lá để viết, vốn muốn đưa cho Điền Thụy xem luôn nhưng đột nhiên lại thấy xấu hổ nên nói sẽ về nhà sửa sang lại rồi đưa cho cậu xem sau.
Hắn còn nói với Điền Thụy đã mang về một người có tay nghề rất khá, làm bánh mỳ nướng và bánh bao nướng.
Bánh bao nướng của bọn họ có nhân bên trong là thịt dê cùng hành tây, đặ vào bếp lò rồi nướng, bên ngoài xốp giòn, bên trong mang theo hương thịt.
Ăn vừa chống đói vừa đã thèm.
Sở dĩ hắn có thể đi xa như vậy, cũng bởi vì có mỹ thực như vậy chống đỡ hắn.
Hơn nữa người làm bành mì nướng cùng bánh bao nướng kia còn có chút danh tiếng ở quê nhà, qua mấy ngày nữa sẽ tới.
Vốn bọn họ định đi về cùng nhau, nhưng mà hắn thực sự không chịu được nên đã trở về sớm.
Cậu béo nghe nói ba người trước đó đã mang lẩu về, cũng tràn đầy hứng thú, “Bây giờ bọn họ ở đâu vậy?”
Điền Thụy trả lời: “Từ sau khi bọn họ đi ra ngoài, cả người giống như là chim chóc trong lồng được thả ra ngoài, không muốn ngốc ở nhà lâu.
Mấy hôm trước ba người đã ra ngoài rồi.
Lần này là đi cùng nhau, ở bên ngoài cũng có thể chăm sóc lẫn nhau!” Nói xong nhìn thấy bộ dáng cậu béo có mấy phần mong đợi, Điền Thụy nói tiếp, “Cậu cứ về nhà nghỉ ngơi trước đi, lần sau sẽ kịp đi với họ.”
Cậu béo ai oán, “Bọn họ thể mà lại lén lút tổ chức thành nhóm, hầy, đáng tiếc chuyến đi lần này của tôi quá dài, nếu không đã có thể đi cùng bọn họ rồi!”
Ăn cơm no, cậu béo có chút mệt mỏi , Điền Thụy liền để cho hắn quay về nhà.
Điền Thụy ở trong phòng ngồi một lát liền nghe nói có người muốn tìm Hà Vũ.
Cậu nhanh chóng đi ra ngoài xem.
Người tới không phải là ai khác, chính là nữ chính Khương Ngọc ở trong nguyên tác.
Lúc này hai mắt cô đỏ ngầy, nhìn qua liền biết cô vừa mới khóc xong.
Lúc trươc Điền Thụy đã từng gặp cô, lúc này cậu có chút ngoài ý muốn “Làm sao vậy?”
Khương Ngọc liền nói: “Có thể Từ Sơn sẽ đến, tôi sợ hắn sẽ gây phiền toái, cho nên đến đây một chuyến.”
Điền Thụy biết người tên Từ Sơn này.
Đây chính là nam chính tiếng tăm lừng lẫy nha.
Thời gian này Điền Thụy không ngừng phát triển sự nghiệp, cậu đều sắp quên hai người kia rồi.
Lúc này nhìn thấy Khương Ngọc mới sực nhớ ra.
Điền Thụy không hiểu: “Làm sao vậy? Hắn bắt nạt cô sao?”
Khương Ngọc nghe Điền Thụy hỏi, vành mắt lại ửng hồng một lần nữa.
Câu hỏi như này cô cũng không tiện trả lời.
Sau khi cô cùng Từ Sơn ở cùng nhau, cũng coi như ân ái ngọt ngào khiến cho không biết bao nhiêu người trong xưởng quốc doanh hâm mộ không thôi.
Từ Sơn tuổi trẻ tài cao đã làm đến chức quản lý nhỏ ở trong nhà máy.
Tất cả mọi người đều khen hắn tiền đồ vô hạn.
Cho dù xưởng quốc doanh muốn thay đổi cơ chế cũng muốn giữ hắn lại.
Nam chính nguyên tác Từ Sơn biết đến Hà Vũ, thế nhưng hắn vẫn luôn không để Hà Vũ vào trong lòng, thậm chí lúc Khương Ngọc muốn tìm việc cho Hà Vũ, hắn còn hơi hơi giúp một tay.
Chỉ là bây giờ Hà Vũ phát triển càng ngày càng tốt.
Trong lòng hắ lại có một loại cảm giác không cân bằng vi diệu.
Lòng ghen tuông của nam nhân rất mạnh, người khác không thể mạnh hơn hắn, đặc biệt là Hà Vũ từng là hôn phu của Khương Ngọc.
Luôn có một loại muốn tranh tài vi diệu.
Hiện tại Hà Vũ tương lai sáng lạn, hắn không chỉ xây nhà lầu ở trong huyện, mà còn là người yêu của Điền Thụy, mà ai trong huyện này chẳng biết Điền Thụy phong quang vô hạn.
Vì vậy trong lòng hắn không khỏi có chút khó chịu không thể hiểu nổi.
Hắn còn thường xuyên tìm Khương Ngọc hỏi xem trong lòng cô có còn Hà Vũ không.
Ban đầu chỉ là mâu thuẫn nhỏ giữa cặp tình nhân, nhưng mà số lần ngày càng thường xuyên hơn.
Có một lần Khương Ngọc không thể chịu nổi đã nói Từ Sơn không bằng Hà Vũ.
lần này thật sự chọc vào điểm mấu chốt.
Từ Sơn vốn đã rất để ý, lần này bị người phụ nữ mình thích nói câu này, hắn lập tức muốn tìm Hà Vũ hỏi một chút.
Sau đó dù cho Khương Ngọc muốn giải thích rằng hai người không có quan hệ gì cả thì hắn cũng không tin.
Khương Ngọc đơn giản kể lại một lần.
Điền Thụy nghe mà khiếp sợ.
Trong nguyên tác, nam chính Từ Sơn chính là loại người thích ăn dấm chua, nhưng bởi vì thân phận của hắn tương đối cao, tính cách lại bá đạo, lúc cậu đọc truyền thì có một cảm giác sảng khoái, nhưng bây giờ nghe nữ chính kể cậu lại có cảm giác không giống như thế.
Thật giống như có một ít cố chấp kỳ quái trong đó.
Bộ dáng của Khương Ngọc lớn lên quả thật khá dễ nhìn, được người yêu thích cũng không có gì lạ.
Điền Thụy nói: “Hắn cũng hơi quá đáng, cô đã nói không phải rồi mà còn không tin? Có bản lĩnh thì trực tiếp tới, bắt nạt người yêu mình thì có bản lãnh gì? Không thì cô chia tay với hắn đi!” Lúc nói câu này, Điền Thụy cũng bị mình làm cho sững sờ.
Nếu như nam chính chính cùng nữ chính chia tay, chẳng phải toàn bộ tình tiết trong truyện đều không tồn tại sao? Nhưng truyện là truyện, xuất hiện trước mặt cậu đều là người sống sờ sờ.
Mặc dù Khương Ngọc có chút luyến ái não, nhưng người cũng không tệ lắm.
Trước đó từ hôn còn muốn tìm việc làm cho Hà Vũ, phần ân tình này bọn họ vẫn luôn để ở trong lòng.
Tại thời điểm đó, được vào làm việc ở xưởng quốc doanh là con đường tốt nhất rồi.
Lúc này Khương Ngọc không trả lời lại.
Dù sao hai người quen biết nhau lâu như vậy, vẫn là có cảm tình!
Không lâu sau, nam chính nguyên tác Từ Sơn tới.
Thấy Điền Thụy đang ở cùng Khương Ngọc, hai người trai tài nữ sắc, đứng chung một chỗ nhìn rất đẹp mắt.
Gần đây tâm tình hắn không tốt, nhìn thấy tình cảnh này trong lòng lập tức dâng lên một cỗ giận giữ.
Hắn buộc miệng nói với Khương Ngọc, “Thảo nảo em lại xin nghỉ, hóa ra là đi tìm nam nhân khác!”
Trong đại viện người tới người lui rất nhiều.
Dù thế nào, hai người cũng có quan hệ bạn trai bạn gái, cái gọi là chuyện xấu trong nahf không thể truyền ra ngoài, không thể nói câu này trước mặt tất cả mọi người được.
Khương Ngọc lập tức khóc lên, nước mắt không ngừng chảy ra.
Điền Thụy ai oán nói giúp, “Trong đầu óc anh chỉ nghĩ được chuyện này sao?”
Từ Sơn thấy Khương Ngọc khóc, trong mắt lóe ra một tia đau lòng.
Nhưng nghe được câu nói này của Điền Thụy nhất thời tức giận không thôi: “Đây là chuyện của tôi với bạn gái tôi.”
Điền Thụy nói: “Nhưng nơi này là địa bàn của tôi!”
Từ Sơn thở hổn hển tức giận, nói với Khương Ngọc, “Trở về nói tiếp!” Sau đó lôi kéo Khương Ngọc đi ra ngoài.
Khương Ngọc thật vất vả lại đây nói chuyện với Điền Thụt một lúc, tâm tình thoải mái hơn một chút, cũng không muốn đi cùng hắn.
Hơn nữa động tác của Từ Sơn quả thật có chút thô lỗ.
Nếu như Điền Thụy không nhìn thấy thì không sao, nhưng chuyện này lại xảy ra ở trước mặt cậu, cậu nhất thời có chút không nhịn được.
Cậu nói với Từ Sơn, “Anh buông tay!”
Nam chính nguyên tác Từ Sơn ngẩn ra, sau đó buông tay.
Khương Ngọc lập tức chạy đến phía sau Điền Thụy.
Từ Sơn hất thời nổi giận, cũng không để ý đến trường hợp: “Làm sao, muốn đánh nhau?”
Đàn ông đều có một ít huyết tính, đặc biệt là trước mặt người mình thích.
Thế nhưng hắn vừa nói như vậy, những người khác trong đại viện liền không nhịn được.
Bọn họ đều là nhân viên của Điền Thụy, biết đãi ngộ của Điền Thụy với bọn họ rất tốt, là ông chủ tốt nhất trong huyện, không có một trong.
Hơn nữa tính tình của Điền Thụy cũng rất tốt.
Người ở đại viện bình thường trò chuyện cùng với cậu cũng không cần quá cần thận.
Lúc này có người bắt nạt đến tận cửa, làm gì có ai lại nhịn được.
Không biết người nào lanh lợi, thấy tình hình không tốt đã sớm chạy đi báo tin cho Hà Vũ.
Lúc hai bên trở nên căng thẳng, Hà Vũ đến.
Tuy rằng nam chính nguyên tác Từ Sơn bộ dáng cũng an tuấn, thế nhưng bất đồng phong cách với Hà Vũ.
Nam chính nguyên tác Từ Sơn mặt chữ quốc, mày rậm mắt to, là loại người đáng tin cậy mà các trưởng bối nhất định sẽ thích.
Thế nhưng Hà Vũ lại thuộc về loại hình tuấn mỹ.
Đặc biệt là sau khi rèn luộn một thời gian ở công trường, mặc đồ bảo hộ lao động vào liền đẹp trai đến mức người khác không dời mắt nổi.
Điền Thụy thấy nhiều người vây xem ở bên cạnh như vậy, không thể làm gì khác hơn đành nói, “Mọi người vào nhà nói chuyện đi.”
Từ Sơn tuy rằng không hài lòng Điền Thụy an bài, nhưng là trước mắt cũng không có biện pháp nào khác, không thể làm gì khác hơn là miễn cưỡng vào.
Mấy người vừa rời đi, trong đại viện bắt đầu quay trở lại công việc của mình.
Trong phòng, Điền Thụy đơn giản kể lại mọi chuyện cho Hà Vũ.
Hà Vũ cười lạnh một tiếng, nói với Từ Sơn: “Con mẹ nó, anh không phải đàn ông?”
Từ Sơn nhất thời nổi giận: “Cậu bảo ai không phải là đàn ông?”
Hà Vũ hừ lạnh một tiếng: “Nếu như anh là đàn ông, anh không nên đổi xử với Khương Ngọc như vậy!” Hà Vũ đối Khương Ngọc không có bất luận ý nghĩ gì, mà Khương Ngọc còn nhỏ tuổi hơn hắn một chút.
Nếu như em gái mình bị người khác bắt nạt như vậy, hắn nhất định phải dạy dỗ một chút, “Nếu như anh bất mãn với tôi, có thể trực tiếp tới tìm tôi!”
Từ Sơn nói: “Đến cùng các người có quan hệ gì?”
Điền Thụy lười tranh chấp với loại người cố chấp bá đạo như này.
Cậu kéo Khương Ngọc đến một căn phòng khác, để cho hai người Hà Vũ ở đây cãi đi cãi lại.
Không lâu sau, hai người liền nghe thấy tiếng động khác thường.
Khương Ngọc còn hơi sốt sắng, mà Điền Thụy lại hoàn toàn không để ý tới: “Không sao!”
Hiện tại trong phòng chỉ có Điền Thụy cùng Khương Ngọc, Điền Thụy hỏi: “Cô thật sự thích Từ Sơn sao?” Thoạt nhìn ngoại trừ bộ dạng không xấu, công tác tốt một chút thì cũng không còn điểm tốt nào khác.
Khương Ngọc cúi đầu không nói lời nào, nửa ngày sau mới lên tiếng: “Tôi cũng không biết.”
Trước đây cô thực sự rất yêu thích, nhưng gần đây xảy ra hai chuyện khiến cho cô khó có thể tiếp thu.
Thứ nhất là sau khi nghỉ việc ở xưởng quốc doanh, Từ Sơn vẫn rầu rĩ không vui, thậm chí có chút tức giận vô cớ.
Tuy rằng sau mỗi lần cãi nhau thì đều nhanh chóng xin lỗi cô, nhưng trong lòng con gái vẫn rất mẫn cảm, kiểu gì cũng cảm thấy không mấy dễ chịu.
Một chuyenj khác là Từ Sơn nhiều lần nhắc đến Hà Vũ.
Loại hành động này khiến cho Khương Ngọc cảm thấy rất lúng túng, bởi vì dù nói thế nào thì hai người cũng có mấy phần quan hệ.
Nhưng từ xưa đến này cô đều không một mình liên lạc với Hà Vũ, nhiều lần bị nhắc đến khiến cho cô có cảm giác nhân phẩm của mình bị nghi ngờ.
Điền Thụy nói: “Không thích thì có thể đổi một người khác, dù sao hai người cũng chưa kết hôn mà!”
Khương Ngọc đáp lại: “Nhưng ba mẹ tôi đều biết rồi!” Kỳ thực không chỉ ba mẹ cô biết, mà bạn bè thân thích cũng đều biết cả.
Trong huyện này, chỉ cần xác định quan hệ yêu đương thì mọi người đã sớm ngầm thừa nhận sớm muộn gì cũng là người một nhà, vào lúc này lại tách ra thì rất khó giải thích.
Điền Thụy không cảm thấy gì: “Vậy thì có gì đâu, dù sao chia tay còn hơn là ly hôn!”
Khương Ngọc suy tư.
Một lúc sau bên kia lại truyền đến âm thanh va vào vật nặng, hai người bọn họ vội vã ra ngoài thì thấy Hà Vũ đã đánh Từ Sơn đến nỗi khóe miệng đều chảy máu.
Điền Thụy nhanh chóng qua đó ngăn cản mới coi như tách được hai người ra.
Hà Vũ không bị thương ở đâu, ngược lại, Từ Sơn nhìn còn cao to hơn Hà Vũ mà trên thực tế chỉ biết mấy trò mèo, trên phương diện đánh nhau thì còn lâu mới lợi hai bằng Hà Vũ.
Từ Sơn vốn rất để ý đến Hà Vũ, bây giờ lại mất mặt trước Khương Ngọc cùng Điền Thụy, hắn đỏ mắt tiếp tục xông tới Hà Vũ.
Kết quả, còn chưa tới gần người đã bị hà Vũ nhấc chân đạp một cái, tư thế kia càng khiến cho người ta không đành lòng nhìn thẳng.
Cuối cùng vẫn là Khương Ngọc tiến lại đỡ Từ Sơn dậy, chủ động xin lỗi, “Gây thêm phiền toái cho hai người rồi!” Nói xong còn muốn đỡ Từ Sơn rời đi.
Kết quả Từ Sơn không biết phải trái, đẩy Khương Ngọc qua một bên, một mình lảo đảo rời đi.
Khương Ngọc vô cùng lúng túng.
Điền Thụy tại bên cạnh nhìn thấy, nói: “Cũng chỉ là một người đàn ông mà thôi, nếu như muốn đi thì cứ để cho hắn đi.
Tôi có thể giới thiệu người tốt hơn cho cô!”
Điền Thụy thật sự cảm thấy tính cách của Từ Sơn không ổn định, dù có kết hôn rồi cũng chỉ gây phiền phức.
Hơn nữa lúc hắn không thoải mái lại còn muốn phát tiết đến trên người khác.
Quả nhiên những lời nói lúc yêu đương chỉ là lời nói xuông, hiện tại đã lộ nguyên hình.
Trước kia những lời nói hành động bá đạo cùng ăn dấm đó còn khiến người cảm thấy ngọt ngào, nhưng mà nếu xảy ra trong thời gian dài chỉ khiến đối phương khó chịu.
Điền Thụy mở cửa hàng nên quen biết cũng rộng rãi.
Cậu nói với Khương Ngọc, “Nếu không tôi giới thiệu cho cô một người đọc sách, hào hoa phong nhã.” Cậu rất kính nể người đọc sách, ít nhất là cảm giác ưu việt, tính cách ổn định hơn Từ Sơn nhiều.
Khương Ngọc nói cám ơn, không đáp lại cậu.
Chờ sau khi hai người rời đi, Hà Vũ nói: “Em có bị thương không? Nếu như sau này hắn còn tìm đến gây phiền toái, em cứ cho người thông báo cho anh!”
Điền Thụy cảm khái: “Thật đáng thương, sao lại tìm một người như vậy làm bạn trai chứ!”
Hà Vũ thở dài một hơi, nửa ngày sau mới nói: “Tốt xấu gì cũng đã nói với cô ta rồi, nếu như cô ta không nghe thì cũng đành chịu, dù sao đều là lựa chọn của bản thân.”
Hai ngày sau Khương Ngọc truyền tin đến báo cô đã chia tay với nam chính nguyên tác Từ Sơn, hơn nữa cũng đã hoàn toàn nghỉ việc ở xưởng quốc doanh.
Quyết định này khiến cho tất cả người trong nhà đều xôn xao.
Điền Thụy hỏi Khương Ngọc có cần trợ giúp không thì Khương Ngọc lại từ chối.
Cô muốn tự mình mở một quán nhỏ bán món kho.
Điền Thụy có mấy phần bội phục Khương Ngọc.
không ngờ cô có thể làm ra quyết định như vậy, vô cùng nằm ngoài sự liệu của cậu.
Cậu vẫn luôn cho rằng Khương Ngọc cùng Từ Sơn vẫn luôn ở chùng nhau đây.
Dù cho tương lai thế nào, ít nhất Khương Ngọc đã có hành động, chứng minh cô ván có thể rời khỏi Từ Sơn, sẽ không dễ dàng bị hai chữ tình yêu buộc chặt.
Tối hôm đó Điền Thụy định kể chuyện này cho Hà Vũ nghe, kêt quả lúc Hà Vũ về nhà, trên mặt còn đeo một cái kính mắt có dây vàng, lập tức khiến cho Điền Thụy quên luôn điều mình định nói.
Sau khi Hà Vũ đeo kính có thêm mấy phần cảm giác nhã nhặn bại hoại.
Điền Thụy cũng bị sắc đẹp của hắn làm cho thần hồn điên đảo, nói: “Sao anh lại có bộ dáng này?”
Hà Vũ không trả lời, hỏi lại: “Em thích không?”
Điền Thụy gật gật đầu.
Hà Vũ vừa lòng: “Vậy sau này anh sẽ đeo nó!” Từ sau khi nghe Điền Thụy nói sùng bái người đọc sách, Hà Vũ liền về bố trí lại thư phòng nhà mình một chút.
Hắn còn giả vờ giả vịt cho người đến cửa hàng kính mắt mua một cái gọng kính đắt nhất ở đó, mặt trên không lắp kính, hành động này xác thực tăng thêm rất nhiều lạc thú cho cuộc sống sinh hoạt hài hòa..