Lưu bí thư lên chức, công trạng trong nhiệm kỳ của hắn quá sáng mắt.
Từ một huyện thành nhỏ bé bây giờ đã nổi tiếng sắp đuổi kịp tỉnh thành lớn.
Trước đó Lưu bí thư không muốn đi, mặc dù hắn đã được điều động đi nhiều nơi, nhưng ở thành phố Linh Thủy vẫn là nơi thư thái nhất trong số đó.
Hắn thật sự bỏ ra rất nhiều tâm huyết, các đồng chí ở đây đồng tâm hiệp lực, ngay cả các doanh nghiệp nhà nước lẫn tư nhân đều một lòng hướng đến cái tốt, điều này thật sự quá hiếm có.
Giống như nhà ở mà Hà Vũ xây dựng, nếu như chỉ vì tiền thì hắn có vô số cách để kiểm ra, nhưng mà hắn lại không có làm như vậy, chính vì muốn xây dựng quê hương ngày càng tốt đẹp mà thôi.
Lãnh đạo có lòng, quần chúng nhân dân có ý định, ngay cả các thương nhân đều từ bỏ một phần lợi ích mà giúp đỡ kiến thiết quê hương, thật sự quá quý hiếm!
Lãnh đạo trong tỉnh đã nói với hắn nhiều lần, hiện tại công văn điều chuyển đã sắp xuống, trực tiếp vào bộ máy lãnh đạo trong Tỉnh ủy, nói là một bước lên mây cũng không quá.
Trước khi đi, trong lòng Lưu bí thư giống như có thiên ngôn vạn ngữ, mấy thủ hạ của hắn đều khóc thành một dòng sông khiến cho lãnh đạo như hắn cũng đỏ cả mắt.
Đến lúc rời đi, hắn chỉ mang theo một bao hành lý nhỏ, giống như lúc mới đến đây vậy.
Nhưng hắn đã bảo thư ký ra đồng ruộng lấy một ít đất của thành phố Linh Thủy này bỏ vào trong một cái bình nhỏ.
Mặc dù thành phố Linh Thủy không phải cố hương của hắn, nhưng mà tình cảm còn sâu đậm hơn cố hương.
Hắn ngồi tàu hỏa, từ một canh giờ trước đã sớm xuất phát từ cục thành phố.
Hắn để cho tài xế vòng quanh mất con đường lớn ở trong thành phố một vòng.
Cảnh sắc ở trên đường hắn đã từng nhìn thấy rất nhiều lần rồi, nhưng không biết tại sao trong lòng lại có cảm giác như xem mãi cũng không đủ.
Nhưng cuối cùng cũng phải từ biệt.
Hắn không thích sự chia tay, ngay cả những thuộc hạ cũ cũng không có đi tiễn đưa.
Trong thành phố sẽ nhanh chóng có bí thư mới được điều đến đây, vạn nhất bị hiểu nhầm thành phe cánh của mình thì sẽ gây khó khăn cho công việc của lãnh đạo mới.
Tuy nhiên đến lúc đi trong lòng hắn vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu, không có một người đến đưa tiễn, hóa ra là cái cảm giác này.
Lúc đến ga tàu hắn liền phát hiện Hà Vũ cùng Điền Thụy đã đứng ở đó.
Đây chính là hai kiện tướng đắc lực của hắn, nếu không có hai người bọn họ thì thành phố này sẽ không có ngày hôm nay.
Lưu bí thư khó hiểu, “Các cậu làm gì vậy?”
“Đến tiễn chú ạ.” Điền Thụy cười nói, sau đó đưa cho hắn một cái túi lớn, “Bên trong có nước lẩu đóng gói, bún ốc, miến chua cay, còn có một số đồ nhúng ăn lẩu và đồ khô, mười phiếu miễn xếp hàng ở cửa hàng lẩu.
Bây giờ cửa hàng của cháu cũng đã mở ở tỉnh thành, cái này rất có ích.” Thái độ thân mật không giống như đưa lãnh đạo, mà giống như đã đưa tiễn một người thân vậy.
Mà loại ngữ cảnh này khiến cho Lưu bí thư muốn nói chút gì đó, nhưng lời còn chưa kịp ra khỏi miệng đã biến thành một chữ “Được.”
Hà Vũ nói: “Lưu bí thư, chúc mừng chú từng bước thăng cấp, sau này có việc gì cần đến thì cứ gọi điện thoại cho cháu.”
Khóe mắt Lưu bí thư có chút nóng lên, hắn cố nén nước mắt nặn ra một nụ cười, “Biết rồi, hai người các cậu cũng phải sống tốt đó.” Một lời căn dặn này thật sự như một trưởng bối trong nhà dặn dò với tiểu bối, hai người là người yêu đồng tính, con đường tình yêu khẳng định sẽ gian na hơn người bình thường một ít.
Hà Vũ ôm lấy eo Điền Thụy khẳng định: “Chúng cháu sẽ.”
Điền Thụy: “Chú có thời gian thì nhớ quay về thăm.”
Hà Vũ: “Trong tỉnh cũng cách nơi này không xa, tàu hỏa cũng đã tăng thêm mấy chuyến, muốn trở về liền có thể về.”
Lưu bí thư cười: “Khi nào về thì sẽ kiểm tra công việc của hai cậu đó.”
Điền Thụy dạ một tiếng.
Trong ga tàu vang lên tiếng thông báo tàu hỏa đã đến, Lưu bí thư tạm biệt: “Đi thôi.”
Điền Thụy cùng Hà Vũ hướng về phía hắn vẫy tay tạm biệt.
Lúc Lưu bí thư tới chỉ có một bao hành lý nhỏ, đến lúc rời đi, trong bao hành lý còn thêm một số đặc sản nổi tiếng ở nơi này.
Mãi đến tận khi Lưu bí thư bước vào ga vẫn còn quay đầu lại phất tay với hai người coi như tạm biệt.
Sau đó mới tiến vào thềm ga.
Điền Thụy cùng Hà Vũ biết chuyến đi này của hắn nhất định tiền đồ vô lượng nên cũng không lo lắng quá mức, đưa tiễn xong liền muốn rời đi.
Trên đường trở về, liền nghe thấy có tiếng người kêu lên: “Có cướp.” Một tiếng vừa ra, liền nhìn thấy mấy thân ảnh hăng hái làm việc nghĩa vọt tới, nhanh chóng đè người đàn ông lôi thôi xuống dưới đất.
Từ sau khi huyện Linh Thủy phát triển, an ninh trong thành phố đã được chấn chỉnh mạnh mẽ, trộm cắp đều được ngăn chặn.
Môi trường làm việc ở đây rất tốt, chỉ cần có tay chân đều có thể tìm được việc làm.
Vậy mà có người còn cướp bóc, hơn nữa lại còn ở trạm xe, thật sự là không muốn sống nữa.
Hà Vũ nói: “Phỏng chừng người này phải xui xẻo.” Giám đốc cục cảnh sát mới nhậm chức chính là sĩ quan xuất ngũ, quản lý vô cùng nghiêm khắc.
Thời điểm này là lúc đang chuyển giao nhiệm kỳ giữa Lưu bí thư với người mới đến, đúng vào lúc này lại xảy ra chuyện, không phải là muốn ra uy với cục trưởng mới sao? Khẳng định là không thể xử nhẹ được.
Điền Thụy cùng Hà Vũ rời khỏi ga tàu, cũng không muốn nhìn bên kia.
Một lúc sau liền thấy có cảnh sát lại đây, đều mang người bị hại cũng người thất việc nghĩa hăng hái làm mang về sở.
“Chuyện ra sao?” Cảnh sát dò hỏi.
“Tôi mới từ ngân hàng rút năm trăm đồng để cho con gái đi học, kết quả vừa bước ra khỏi cửa liền bị người đoạt mất.” Người phụ nữ lên tiếng vẫn chưa hồi hồn lại.
Vừa nãy đột nhiên xuất hiện một người, khiến cho bà bị hù chết.
Đây chính là năm trăm đồng đó, số tiền vô cùng lớn.
Những người thấy việc nghĩa hăng hái làm cùng mồm năm miệng mười nói chuyện, viên cảnh sát già vừa nghe liền hiểu tình huống.
Đây chính là một vụ cướp đã được len kế hoạch từ lâu.
Tên tội phạm đã theo dõi ở chỗ này từ lâu, nếu không thì sao vừa mới lấy tiền ra liền bị cướp mất.
Cảnh sát liền đi qua thẩm vấn tội phạm, vừa nhìn liền phát hiện hóa ra là người quen.
Đây chính là tên côn đồ năm đó Điền Thụy cùng Hà Vũ đã đưa vào ngục giam.
Hắn đùa giỡn phụ nữ, bị phán hai mươi năm tù, mà sau đó lật lại vụ án cân nhắc mức phạt có nặng, hơn nữa có một số vụ án oan đã được sửa án hoặc giảm nhẹ hình phạt, tên côn đồ này ngồi tù mấy năm liền được thả ra.
Viên cảnh sát già vô cùng đau lòng, “Sao cậu không thể học được bài học vậy? Trước thì trêu ghẹo phụ nữ, bây giờ lại cướp bóc.” Thành phố Linh Thủy bọn họ chỉ cần chăm chỉ làm việc liền không sợ không có cơm ăn.
Nhìn thấy hắn như vậy quả thực thực sự chính là tự nguyện sa đọa.
Tên côn đồ râu ria xồm xàm, trong tóc tai còn có rận, hai tay bị còng lại, thỉnh thoàng hắn còn đưa tay lên đầu cào cào tóc.
Trên người hắn không biết đã bao lâu rồi chưa tắm rửa, tỏa ra một trận mùi hương khó ngửi, ngay cả viên cảnh sát già cũng không nhịn được mà mở cửa sổ phòng ra, thật sự không thể chịu được mùi hương này.
Tên côn đồ không quan tâm: “Bắt được thì cứ bắt, ông đây đã ngồi từ mấu năm, ngồi thêm mấy năm nữa cũng không sao.
Dù sao trong tù bao ăn bao ở.”
“Cậu!” Viên cảnh sát già này lúc còn trẻ cùng là người ghét ác như thù, bây giờ đã có tuổi, nhìn người trẻ tuổi trước mắt mình cũng không chênh tuổi con mình là mấy, có chút mồm lòng.
Nhìn thấy hắn bất cần đời như vậy liền nói, “Cướp bóc không phải là chuyện ba, năm năm tù đâu.”
Tên côn đồ không để vào tai: “Sao cũng được.” Nói xong liền có chút lên cơn nghiện thuốc lá, muốn hút một điếu.
Viên cảnh sát già cho hắn một điếu.
Tên côn đồ kia nhanh chóng bắt đầu nuốt mây nhả khói.
Viên cảnh sát già lắc đầu đi ra ngoài.
Sau khi tên côn đồ ngồi tù mấy năm ra ngoài, những anh em tốt ngày xưa đều đóng cửa không gặp, anh chị dâu hắn cũng coi hắn như ôn thần.
Trong thành phố phát triển nhanh chóng, từng nhà từng nhà cao tầng vụt lên từ mặt đất, hắn không thể hòa nhập với nơi này, sống với nỗi sợ hãi cùng xa lạ.
Những anh em trước kia cùng nhau đi thu phí bảo kê đã sớm chuyển nghề sang bán mì sốt, càng không có chỗ cho hắn dung thân.
Hắn cũng từng vào tù nên không qua tâm, cướp bóc cũng không phải lần một lần hai.
Chỉ là mấy lần trước số tiền quá nhỏ, đối phương không có báo cảnh sát mà thôi.
Lần này bị bắt cũng coi như xui xẻo…
Tên côn đồ bị xét xử lần hai, tội cướp bóc giữa thanh thiên bạch nhật, số tiền lại lớn, hơn nữa còn thực hiện ở ga tàu gây nên ảnh hưởng nghiêm trọng, bị xử hai mươi năm tù.
Tên côn đồ không quan tâm, thậm chí còn thương lượng xem có thể xử án tù chung thân không.
Vẫn là ỏ trong tù thaoir mái hơn.
Quan tòa không để ý sự khiêu khích của hắn, dựa theo luật pháp kết án.
Tin tức tên côn đồ ra tù đã khiến cho cô gái năm đó kinh động.
Anh chị dâu của tên côn đồ kia là hàng xóm với nhà chồng cô.
Bây giờ cô đã là vợ người ta, còn có đứa con trai ba tháng tuổi, sau khi nghe được tin tức này liền có chút lo lắng.
Chuyện năm đó đã khiến cho rất nhiều người bàn tán, gia đình cô cảm thấy mất mặt nên đã chuyển đi nơi khác.
Không ngờ, vòng đi vòng lại, cuối cùng nhà chồng cô lại là hàng xóm của anh chị dâu tên lưu manh đó.
Cô gái có vô cùng lo lắng, sợ đối phương sẽ trả thù mình.
Mấy ngày nay lúc trông con cũng không thể tập trung được.
Chỉ cần cửa phòng mở ra liền cảm thấy sợ hãi.
Tên lưu mạnh kia đã bị bắt vì tội cướp bóc, nhưng cô lại không biết.
Trong nhà cũng không còn ai, cô gần như sợ chết khiếp.
Buổi tối hôm đó chồng cô trở về, thấy trong nhà vắng tanh, nhà cửa không dọn cơm canh không nấu, không quan tâm đến vợ con mình đã ăn chưa mà bắt đầu quát mắng, “Đồ lười biếng, mỗi ngày chỉ biết ở nhà hưởng phúc, ngay cả cơm cũng không làm thì còn biết làm cái gì.
Sao ông đây lại xui xẻo như vậy, lại tìm cái thứ như mày.” m thanh của hắn lớn vô cùng, con trai cũng bị dọa đến khóc lên.
Cô gái nói: “Bây giờ em đi làm cơm luôn.” Cô không dám cãi lại một chút nào.
Cô không phải chỉ ở nhà không làm gì cả.
Nhà chồng cô bán đậu, mỗi ngày đều phải ngâm đậu, xay đậu, chưng hấp, còn nhiều hơn là chồng cô chỉ đi bán hàng.
Hơn nữa cô còn một đứa con mới ba tháng tuổi cần phải chăm sóc.
Nhưng cô trời sinh nhát gan, không dám cãi lại, nếu không chồng cô sẽ càng thêm tức giận.
Chồng cô biết làm cơm không thể xong luôn được, hùng hùng hổ hổ đi mất.
Tiểu Hoa ở cách vách cũng xấp xỉ tuổi cô, thấy cô đáng thương nên thỉnh thoảng cũng sang giúp cô trông con.
Hai nhà ở gần nhau nên cô cũng nghe được, có chút tức giận thay, “Thực sự là hoa nhài cắm bãi phân trâu.
Chị nói xem, chị xinh đẹp như vậy, lại còn tốt nghiệp trung học, sinh con dưỡng cái cho hắn, lại còn làm trâu làm ngựa.
Hiện nay trên báo cũng nói rồi, phụ nữ có thể nắm giữ nửa bầu trời, nếu như không thể sống tiếp được thì ly hôn.”
Cô gái nghe thấy lời này liền giật mình, “Mẹ chị nói, phụ nữ cần phải có người dựa vào.
Có lẽ đây chính là mệnh của chị, chờ khi nào em kết hôn sẽ biết.”
Tiểu Hoa lại không ủng hộ, nói: “Chị nha.
Dù cho không ly hôn cũng phải trị hắn một chút, không thể mỗi ngày đều hùng hùng hổ hổ như vậy, ai mà chịu nổi?” Cũng chri bắt nạt vợ hắn dễ tính, đổi thành người khác xem, còn không bẻ gãy xương đùi hắn?
Cô gái nghe nhưng không nói lời nào.
Tiểu Hoa thở dài một hơi cũng không nói tiếp.
Một tháng sau cô gái mới biết ten lưu manh kia đã bị bắt vào tù, lần này là hai mươi năm, rốt cục cũng yên tâm.
Cô có chút cao hứng, đi chồng mình nói: “Hôm nay em làm bánh quẩy trứng gà cho anh ăn nhé!”
Chồng cô lại châm chọc khiêu khích: “Nhà chúng ta như vậy sao có thể ăn được bánh quẩy trứng gà, hôm nào cũng chỉ biết ăn, sao mệnh tôi lại khổ như vậy, tìm một người tham lam như cô làm vợ.”
Cô gái không nói lời nào, những lời như vậy cô đã sớm nghe quen, ngoan ngoãn bắc nồi đổ dầu, định làm bánh bột ngô cho hắn ăn.