năm sau:Nhanh chân lên, chúng ta phải phẫu thuật cho bệnh nhân ngay lập tức.
Right now.
Nhưng lúc này, bác sĩ Thành không có ở đây thì ai sẽ phẫu thuật cho bệnh nhân? Chúng ta không thể tùy tiện phẫu thuật được.
Vậy đã ai liên lạc với bác sĩ Thành chưa? Bệnh nhân đang như thế này mà ông ta đang ở nơi quái quỷ nào rồi.
Bác sĩ Linh, y tá Hòa đã liên lạc với bác sĩ Thành nhưng ông ấy không nghe máy.
Chết tiệt.
Đã đến nước này rồi thì mọi người hãy nghe theo sự chỉ dẫn của tôi.
Tôi sẽ phụ trách ca phẫu thuật này, chị Hương, anh Sử hãy giúp em.
Còn giờ thì hãy đặt ngay bệnh nhân vào phòng phẫu thuật đi._ Sau lời chỉ thị đó, một dàn y tá đã nhanh chân đưa bệnh nhân đang trong cơn nguy kịch vào phòng.………….-Linh, em có biết mình đang làm gì không? Em mới đang trong thời gian thử việc, chưa từng phụ trách ca mổ nào, liệu có quá nguy hiểm ko?-Chị Hương, chị đừng lo.
Cùng lắm thì là đuổi việc nhưng so với công việc của em, mạng người quan trọng hơn.
Thôi, nhanh đi, bệnh nhân đang nguy kịch.
/> Đèn phòng cấp cứu được bật sáng, tiếng, tiếng, tiếng,… đã trôi qua nhưng chiếc đèn kia vẫn đang sáng.
Người thân của bệnh nhân, đang vô cùng lo lắng, người ý đã đi đi đi lại đến trăm lần rồi.
Và chiếc đèn ấy vụt tắt.
Linh mở cửa phòng phẫu thuật bước ra ngoài, đập vào mắt nó bây giờ là bóng dáng điển trai, cao ráo, quen thuộc ngày ấy nhưng trông anh có vẻ chín chắn hơn, lạnh lùng hơn trước.
Người ấy không ai khác chính là Khương Hàn Băng. Hàn băng cũng bất ngờ không kém, anh không thể tin được cô gái nhút nhát, ngây thơ ngày ấy giờ đã trở thành một người bác sĩ mang đầy trọng trách trên vai.
Cô gái ấy giờ trở nên đẹp hơn, đôi mắt anh tràm vẫn luôn hút hồn người đối diện, khuôn mặt ấy giờ có vẻ trông rạng rỡ hơn trước.
Hai người cứ đứng nhìn nhau đầy ngỡ ngàng, rồi một tiếng nói đã phá tan cái bầu không khi chơi vơi ấy: Kiều Ngọc Linh, cô gan to lớn mật quá rồi đấy.
Sao cô dám tự ý phẫu thuật cho bệnh nhân hả?Cô không biết bác sĩ thử việc không được phụ trách một ca mổ nào sao? Nếu là bệnh nhân khác thì không sao, còn đằng này thì khác, bệnh nhân cô vừa lấy làm vật thí nghiệm chính là chủ tịch của Khương Hàn.
Nếu như ông ý có mệnh hệ gì thì cô không chỉ bị đuổi việc mà còn bị tước quyền làm bác sĩ trong ngành y này, còn tôi cũng không kém phần liên hụy đâu.
Từ lần sau hãy nghĩ kỹ trước khi hành động hiểu chưa con nhóc nhãi nhép._ Ông bác sĩ Thành đay nghiến Linh trong từ câu nói.Linh uất ức lắm đấy, muốn cãi lại lắm đấy, muốn chửi thẳng vào mặt cái ông bác sĩ Thành hám tiền kia lắm nhưng cũng cố mà chịu đựng.
Tay nó siết chặt lại thành nắm đấm, chỉ muốn đấm cho ông ta một quả cho bõ tức.Hàn Băng đứng ngay cạnh đấy, nhìn thái độ của nó với ông bác sĩ kia mà cũng tức giận thay.
Anh không ngờ giờ nó lại chịu đựng giỏi như thế, phải là trước kia thì ông già kia đã bị nó mắng té tát, đánh cho bầm rập rồi.
Hàn Băng liền tiến lại chỗ nó:Xin hỏi,ông là ai vậy?Tôi là ai thì liên quan gì đến cậu.
Tránh ra đi, đừng có xía vào chuyện của tôi.Tôi cũng chẳng muốn xía vào chuyện của ông nhưng thấy ông mắng cô bác sĩ xinh đẹp nặng lời thế này tôi không kìm lòng được mà phải xía vào.Tôi mắng cô ta thì liên quan gì tới cậu.
Trẻ con thì nên về nhà đi, đừng có rảnh rỗi đi lo chuyện bao đồng.Nhưng lúc nãy tôi thấy ông coi thường bệnh nhân của mình.
Chỉ cần tôi cho phái tán đoạn video tôi vừa quay cảnh ông là ông bác sĩ chỉ đi chữa bệnh cho những người có máu mặt thì ông sẽ ko còn chỗ sống.
Ông có muốn tôi cho ông xem ko? -Đồ nhãi ranh.Để lại câu nói không mấy dễ chịu, ông già ấy bỏ đi với cái bản mặt tức tối.
-Bệnh nhân đã ổn định, chỉ cần đợi đến khi thuốc tê hết tác dụng thì sẽ tỉnh lại.
Chào!Nói xong Linh cũng bỏ đi, để lại Hàn Băng đứng ngẩn tò te.
“ Mình giúp cô ấy vậy mà không có nổi lời cảm ơn, cô ấy vẫn giận mình sao? Linh ơi là Linh, sao em có thể tỏ ra không quen biết và lạnh lùng với anh như thế? Em thật vô tâm, chẳng lẽ em ko muốn biết trong năm qua anh sống thế nào sao?”