Linh về nhà trong tâm trạng vô cùng tồi tệ.
Ném túi xách lên chiếc ghế sofa trong phòng khách, nó nằm phịch một cái xuống ghế, thở dài não nề.
Vừa lúc Trấn Vũ đi qua, thấy em gái mình ủ rũ, anh liền lại gần hỏi han: Sâu con, có chuyện gì mà trông tâm trạng thế kia?Nhắc đến là em lại bực, bực muốn chết luôn được ấy.Từ từ, làm gì nóng thế, kể anh nghe xem nào.
Nếu làm được gì thì anh sẽ giúp.Anh, cái ông lão Thành chết tiệt trưởng khoa ấy, hôm nay, lúc bệnh nhân đang gặp nguy kịch phải phẫu thuật gấp mới có thể sống xót thì ko hiểu ông già ấy đi đâu mà y tá gọi cũng ko bắt máy, bần cùng lắm em mới phải đưa bệnh nhân vào phòng phẫu thuật rồi tự tay mình phẫu thuật.
Phẫu thuật xong rồi thì chẳng hiểu ông ta từ đâu chui ra mắng em tới tấp, bảo là cái gì mà nếu là bệnh nhân khác thì không sao còn đây là chủ tịch của Khương Hàn nhỡ có điều gì xảy ra thì ko chỉ cô bị đuổi việc mà tôi cũng bị liên hụy.
Lấy đâu ra cái kiểu phân biệt đối xử với bệnh nhân thế chứ.
Em còn chưa nói gì ông ta thì thôi, chưa gì ông ta đã chửi bới em rồi.
Bực mình.
Xong rồi sao? Em cho ông ta trưởng hay là thế nào?Còn thế nào nữa, phải cố mà nhịn chứ làm sao.
Vì nhịn nên giờ em mới muốn đánh người đây này.
Sâu con bình tĩnh, đừng có mà động thủ với anh, em mà làm anh bị gì thì em sẽ bị bọn con gái cả đất nước này ghét đến tận xương tủy đấy.
Xin lỗi anh, nhưng biết làm thế nào bây giờ, em chỉ muốn đánh anh thôi. Thế là hai anh em cứ rượt đuổi nhau như đứa trẻ con tinh nghịch…. Hôm sau………-Xin hỏi, hôm qua ai là người phẫu thuật cho chủ tịch Khương? Mời người đó lên phòng giám đốc bệnh viện.
Bác sĩ Thành, giám đốc cho gọi ông.
người cùng lên phòng giám đốc, tâm trạng ai nấy đều lo lắng, ko biết sẽ có điều gì xảy ra với mình.- Hai người ngồi đi.
Tôi làm giám đốc bệnh viện này cũng hơn năm rồi nhưng chưa bao giờ thấy vị bác sĩ nào nghĩ cho bệnh nhân như thế.
Hôm qua, khi chủ tịch Khương nguy kịch, tôi rất khâm phục cô bé này đã bất chấp việc có thể ko đc làm bác sĩ trong ngành y mà đã phẫu thuật khi chưa là bác sĩ chính thức.
Vì điều này, tôi sẽ cho cô bé này làm bác sĩ chính thức ngay từ ngày mai.Giám đốc, ông đã quá khen cháu rồi.
Cháu chỉ làm những việc mình nên làm thôi nhưng dù sao cũng cảm ơn ông.
Còn cậu Thành, tôi sẽ cắt lương tháng của cậu vì tội trong giờ làm việc mà tự ý ra ngoài ko có phép.
Vậy thôi, người về đi, tan ca rồi.vâng, chào giám đốc.
Linh sung sướng vô cùng: “ Yeahhhhh, kì thử việc này cuối cùng cũng hết, từ giờ có thể tự do, ko cần nhẫn nhịn ông già chết tiệt đó r`, ha ha ha ha.” Bỗng nhiên, bàn tay của nó bị bàn tay to lớn khác kéo đi.
Xuống quán café bệnh viện, bàn tay to lớn ấy tự buông xuống:Linh, vào đi, lâu quá rồi không gặp, chúng ta cũng nên tâm sự chút chứ.Nó ngồi xuống cái bàn gần cửa sổ, bắt chéo chân nói:-Có gì thì nói đi, Khương Hàn băng.Dạo này em sống thế nào? Tốt chứ? Rất tốt, ko có anh tôi vẫn ăn, vẫn ngủ rất khỏe.Còn anh thì ko tốt lắm.
Dù chia tay em nhưng anh vẫn rất yêu em, Linh à.
Anh đã bao lần cố dặn lòng mình nên để em tự do, nên để em có cuộc sống riêng của mình nhưng anh ko làm được.
Em có biết không?Ko, tôi ko biết gì hết.
Em có còn yêu anh ko? Trước đây, em đã từng yêu anh chưa vậy Linh? Anh thực sự muốn biết, muốn thứ tình yêu mà anh cho em là ko uổng phí.
Hãy trả lời anh thật lòng đi.Trước đây, tôi đã yêu anh, yêu anh trước khi anh yêu tôi.
Nhưng giờ thì ko.
Tôi ko chịu được cái yêu của anh.
Anh nói anh yêu tôi nhưng lại có thể chia tay tôi bởi vì tôi ko nhắn tin, ko gọi cho anh.
Lúc đó tôi lo cho anh mà anh lại nói tôi tàn nhẫn.
Tôi chẳng hiểu nổi.Anh xin lỗi.
Có lẽ tiếp đây anh sẽ nói những lời đối với em sẽ ko dễ nghe nhưng xin em hãy nghe thật kỹ.
Chúng ta có thể bắt đầu lại ko? Anh tự tin rằng sẽ làm em yêu anh.Tùy anh.Nói xong, nó đứng dậy bỏ về.
Nó bỏ chạy ra một cái hồ lớn, ngồi khóc tu tu như đứa bé bị mẹ bỏ rơi.
Giờ nó cảm thấy hối hận vì những gì mình đã nói, thực sự trong thâm tâm, nó còn yêu anh, yêu anh rất nhiều là đằng khác.
Nhiều lúc nó chỉ muốn bấm số gọi cho anh để kể lể mọi thứ nó gặp phải, nhưng cũng phải khó khăn lắm mới kìm được đôi tay đã quen này.
Trời mưa, một cơn mưa lại ko hề báo trước.
Trong khi mọi người đang chạy toán loạn tìm chỗ trú, những cặp đôi đang che mưa cho nhau vô cùng lãng mạn thì lại có người thẫn thờ, ngồi lỳ trong làn mưa giăng dày đặc.
Một cái ôm từ đằng sau lưng nó khiến nó cảm thấy ấm áp lạ kì và chủ nhân của cái ôm này lại là Hứa Gia Vĩ( người bị nó đổ cốc café lên áo).Sao cô lại dầm mưa lạnh thế này? Chẳng phải anh cũng thế sao?Tôi cũng vì cô thôi.Vĩ, chúng ta hẹn hò đi._ giọng nói của Linh lạnh lùng dần cất lên.Gia Vĩ ngạc nhiên, nắm lấy bờ vai của nó xoay lại đối diện với mình: Cô nói cái gì?-Chúng ta… hãy yêu nhau đi.Tại sao? Chẳng phải năm trước cô đã từ chối tôi rồi sao? Sao giờ lại nói yêu nhau là thế nào?-Anh ko đồng ý? Ko, tôi đồng ý.
Tôi sẽ cố gắng để em luôn hạnh phúc… bên tôi.Gia Vĩ đặt nụ hôn lên đôi môi đang run lên vì lạnh của nó, truyền cho nó hơi ấm.
Nụ hôn ấy nhẹ nhàng, dịu dàng như nụ hôn nào đó nó từng có trong quá khứ.