Một ngày nữa lại đến với sự bận rộn của công việc, người đi đi lại lại trên phố nhộn nhịp, những đứa trẻ đang chạy vội vã đến trường cho kịp giờ học, các bà các cô bán dạo thi nhau mời hàng để nhanh chóng bán xong số đồ của mình.
Mọi thứ dường như đều diễn ra nhất nhanh nhưng với con sâu con Kiều Ngọc Linh lại khác, nó rất điềm tĩnh, ngồi trước bàn trang điểm tút lại nhan sắc.
Hôm nay là ngày hẹn hò đầu tiên của nó và Gia Vĩ.
Hai người đến một quán café mang tên “Kẹo Dẻo” cùng nhau làm bánh, cùng nhau thưởng thức sản phẩm mình làm và cùng nhau chụp ảnh dán lên tường như bao đôi tình nhân khác.
Nhưng những điều này ko hề làm nó vui.Linh, buổi hẹn đầu tiên của chúng ta, em thấy thế nào?Cũng không tệ.Vậy em có vui ko?Rất vui.Gia Vĩ đứng khựng lại, cười nụ cười đau khổ.Em vui cơ à? Nhưng anh thấy em chẳng vui chút nào hết.
Em hãy nhìn vào mắt anh, nói thật cho anh cảm nhận của em đi-Cảm giác của tôi quan trọng với anh? Phải.Vậy được, cả ngày hôm nay tôi ko hề cảm thấy vui vẻ gì cả.
những gì anh làm cũng giống hệt với những gì Hàn Băng đã làm cho tôi.
Tôi cần người cho tôi thứ mới chứ ko phải là lặp lại nó.
Anh cũng giống hàn Băng mà thôi.
“ Chát” một cái bạt tai được đáp xuống mặt của Linh, cái tát đau rát tới từng mạch máu.
Nó ôm mặt, giọng nói bỗng trở nên giá lạnh:Anh dám đánh tôi?Tôi và Hàn Băng là người khác nhau, đừng có mà so sánh tôi giống hắn._ Gia Vĩ lắc mạnh bờ vai mỏng manh của nó, trên làn da nơi vai ấy hằn lên những dấu tay đỏ nhưng nó ko hề kêu rên gì.- Linh, em nên nhớ giờ em là bạn gái của tôi, của một mình Hứa Gia Vĩ này, tôi ko cho phép em nhắc tới người con trai trước mặt tôi.Nếu tôi thích nhắc thì sao? Anh có thể làm gì được tôi? Tôi sẽ làm cho em phải đau khổ, đau tới khi nào em chết thì thôi.
-Hình như anh hơi coi thường tôi quá rồi đấy.
Làm ơn bỏ cái tay bẩn thỉu của anh ra khỏi vai tôi.
Từ nay tôi và anh ko là cái gì của nhau hết.Bỏ ngoài tai những gì Linh nó, hắn vẫn bóp mạnh vào vai nó.
Giới hạn của nó đã chẳng còn, nó liền đá chân, tặng cho hắn cú vật của Judo, trước khi đi nó còn khuyến mãi cho hắn cái tát, trả thù hắn vụ lúc nãy.
Xong xuôi, nó cầm túi xách, tự tin bỏ đi mà ko hề quay đầu lại. “Cái loại con trai như Gia Vĩ thật chẳng đáng mặt nam tử hán, đáng nhẽ ra mình ko nên hẹn hò với hắn.
Đúng là lúc giận quá sẽ mất khôn, so với Hàn Băng, hắn ta còn chẳng bằng cái móng tay.”_ ý nghĩ của Linh.