Lam Kỳ biết mấy năm này tập đoàn nhà họ Thiệu phát triển rất tốt, trừ bỏ bà nội nhà họ Thiệu còn ở đây, những người còn lại đều chuyển đến khu vực thành thị, chỗ ở hiện tại của bọn họ cô cũng biết, nhưng không có đi qua, cho nên cô đến nơi này thử xem vận khí, không ngờ anh thực sự còn trở về ở chỗ này.
Căn phòng bày biện cũng như trước đây, bắt mắt nhất vẫn là giá sách này, thật là nặng nề.
Nhìn một chút đều là sách nói về khoa học kỹ thuật, vừa thấy cô liền nhíu mày.
Thiệu ngốc từ nhỏ đã không giống với mấy đứa bé trong tiểu khu, không gây họa, không đánh lộn, không chơi đùa, thích một mình lẳng lặng đọc sách, hơn nữa còn là loại sách ngay cả người lớn cũng khó lý giải, tuyệt đối là một ngoại tộc trong đám con nít.
Theo tính toán thì cô và Thiệu Tử Vũ chênh lệch bảy tuổi, anh lên trung học còn cô vẫn ở tiểu học, theo lý thuyết, hai người vốn là không có gì xung đột.
Có trách thì trách cô còn có một người chị tính tình quật cường luôn yêu cầu hoàn mỹ, chị gái già là người xinh đẹp, thành tích học hành rất tốt, là tấm gương được cả tiểu khu công nhận, là đứa nhỏ đem lại thể diện cho người lớn.
Nhà họ Lam chỉ có hai chị em không có con trai, thời đại trước luôn bị người chê trách, cho nên chị hai đã nổ lực làm được đến tốt nhất, khiến cho ba mẹ kiêu ngạo, nhưng là vô luận chị gái già của cô cố gắng thế nào, mọi hào quang đều bị Thiệu Tử Vũ chiếm lấy, chị gái già liều mạng đọc sách suốt đêm, nhưng hàng năm vẫn là xếp ở vị trí thứ hai.
"Đứa nhỏ Tử Vũ này thật nhu thuận, còn nhỏ mà lại yêu thích học hành, sau này lớn lên khẳng định có tiền đồ.”
"Xem các con mấy đứa nhóc này, tương lai một đám đi nhặt đồ bỏ kiếm sống, làm cho Tử Vũ chô cười các con.”"
"Tử Vũ năm nay lại thi đầu toàn bộ cấp thứ nhất, thật là lợi hại."
Mỗi lần Lam Kỳ nghe được người lớn trong tiểu khu nói như vậy liền liếc mắt nhìn trừng, lâu dần những lời này liền chui vào trong đầu, bắt đầu là lưu ý nhớ, cuối cùng biến thành ghi thù.
Khi còn bé Lam Kỳ rất đẹp, da trắng nõn như tuyết, mắt đen nhánh xinh đẹp, lông mi dày mỏng dài, như búp bê, rất được người yêu thích, hơn nữa gia cảnh nhà họ Lam không tệ, cô giống như là một công chúa, mỗi ngày một đống lớn bét trai bé gái vây quanh cô, dần dà, cá tính liền có chút nghịch ngợm, điêu ngoa.
Lúc trước quan hệ cùng Thiệu Tử Vũ là nước giếng không phạm nước sông, gặp mặt cũng không chào hỏi, nhưng là đột nhiên có một ngày, cô quyết định khi dễ anh, hơn nữa muốn liều mạng khi dễ anh, bởi vì anh thoạt nhìn chính là người dễ khi dễ, còn có chính là giúp chị gái già nhà mình trút giận.
Cô xé sách của anh, lấy đi thứ đồ anh thích, cướp tiền tiêu vặt của anh, lừa người lớn nói anh khi dễ cô, còn uy hiếp anh mỗi ngày làm phương tiện giao thông miễn phí đưa cô đi học, lúc kỳ thi đến anh không thể đến trường, bài tập ác liệt nhiều không đếm xuể, anh cũng không biết phản kháng.
Mỗi lần cô ở trên lưng anh lảo đảo cô nghĩ, quả nhiên là cổ con mọt sáchanh rõ ràng là lớn hơn cô, cao hơn cô, còn bị cô khi dễ, thật là vô dụng......
Sự thật chứng minh người lớn là có dự kiến trước, anh quả thật có tiền đồ.
"Thiệt là, hiện tại để cho mình khi dễ ai đó!"
Lam Kỳ buồn bực, sau trung học cở sở cô và anh đã không học chung trường, làm hại cô tìm không được cái cảm giác khi dễ người, sau lại, cô thi đậu vào trường trung học phổ thông nơi anh học, mà anh lại đã sớn đi trường quân đội, thật nhiều năm không thấy, hôm nay cô tới hơn phân nửa là vì chuyện của chị hai, cũng có một phần nguyên nhân là ngứa tay, hiện tai phát hiện không dễ đùa giỡn, Thiệu ngốc thật sự đã thay đổi rất nhiều.
Ánh mắt của cô rơi vào quyển abum trên bàn học, tiện tay mở ra bên trong tất cả đều là những bóng dáng màu ôliu, có ảnh của Thiệu ngốc cũng có ảnh của anh và các chiến hữu..... Vô luận là đơn độc hay trong tập thể, bóng dáng của anh đều là hấp dẫn người nhất..... Cô thừa nhận trước kia ở trường học Thiệu ngốc rất được hoan nghênh, mặc dù có hơi gầy nhưng ngũ quan vô cùng thanh tú sạch sẽ, hơn nữa thành tích rất tốt, tính tình được, cũng có nữ sinh thầm thích, nhưng mà không thể đột biến gene thành như vậy a.
Cô tuyệt đối có lý do hoài nghi, những năm này anh không phải đi than gia quân đội mà là đi Hàn Quốc phẫu thuật chỉnh hình, bằng không thật không có cách giải thích nào khác.
Trong hình Thiệu ngốc chỉ có ánh mắt là còn mang máng giống với bộ dáng lúc thiếu niên, còn lại những thứ khác đều thay đổi, ngũ quan càng thêm khôi ngô lịch sự, một đôi mắt xếch nhỏ dài quả thật rất mê người, vóc người cũng trở nên cao lớn rắn chắc, cảm giác thực.....nam tính, trong đầu Lam Kỳ chợt nghĩ đến hai từ này.
Thiệu Tử Vũ đứng ở cạnh cửa, vừa vào phòng liền nhìn thấy bộ dáng ngẩn người của cô khi nhìn ảnh chụp của anh, trong lòng đột nhiên tốt lên.
"Còn có thể đi"
Sau lưng đột nhiên có âm thanh phát ra dọa Lam Kỳ nhảy dựng lên, quay đầu lại chỉ thấy ánh mắt của Thiệu Tử Vũ cười như không cười, một thân quân trang cảm giác cao ngất đẹp trai không nói nên lời.
"Ưmh, bình thường cùng trước kia không sai biệt lắm."
Giọng điệu Làm Kỳ đột nhiên có chút cà lăm, môi hồng nhuận khẽ liếm một chút, người này đi bộ không có tiếng động.
Ánh mắt Thiệu Tử Vũ từ quyển abum đảo qua trên người Lam Kỳ, cất bước đi đến trước mặt cô.
"Ừ"
Anh đưa đồ trong tay lên, anh nhớ cô nhóc thích ăn nhất cái này.
"Dưa hấu" Lúc này đầu Lam Kỳ đang chết máy, khi còn bé cô cực kỳ thích ăn dưa hấu , vừa đến Hạ Thiên tiền tiêu vặtt của anh hơn phân nửa đều bị cô giành được mua dưa hấu, mỗi lần tan học, cô đều chơi xấu ở lì quán nhỏ ven đường không chịu đi, nhìn chằm chằm dưa hấu bị cắt thành từng miếng nhỏ bỏ vào bụng, cho đến khi ăn đủ, anh trả tiền, cô mới ngoan ngoãn để cho anh cõng về nhà.
Lam Kỳ mất tự nhiên nhận lấy dưa hấu, cắn một cái, kỳ quái hôm nay dưa hấu này mùi vị là lạ, Lam Kỳ ăn vào miệng không biết mùi vị.
"Tìm tôi có việc?" Thiệu Tử Vũ hỏi.
"Vì chuyện của chị hai già nhà tôi cùng anh cả của anh."
Lam Kỳ không biết anh là thật không biết hay là đang giả bộ hồ đồ.
"?"
Thiệu Tử Vũ híp mắt, anh nhớ rõ ràng cô là một cô nhóc không tim không phổi, khi còn bé cùng ai cũng có thể vô tư, cũng không thấy cô để ý quá người nào.
"Chị hai già nhà tôi không lo thì lo ai."
Lam Kỳ trừng mắt, khi còn bé cô không nghe lời chị gái già nói, cũng không có nghĩa là tình cảm giữa các cô không tốt.
"Chẳng lẽ anh không lo cho anh cả của anh?"
"Tôi tin tưởng anh cả sẽ không có việc gì."
"Nhưng mấy ngày rồi cũng không tìm thấy người.” Có khi cô cũng không dám nghĩ.
"Không tìm được chính là tin tức tốt nhất."
"Tôi không tin, ai, tôi tính đi xem, anh đi hay không?"
Đây chính là trọng điểm Lam Kỳ muốn nói đến, chị gái già sảy ra chuyện cô không tự mình đi đến chỗ đó một chuyến là không yên lòng, nhưng mà một người đi lại có chút sợ, chỗ đó rất chếch, Thiệu ngốc không phải là quân nhân sao, mang theo anh hẳn là có chỗ cần dùng.
"Cô muốn đi?” Ánh mắt Thiệu Tử Vũ hơi sâu một chút.
"Ừ"
Lam Kỳ kiên định gật đầu, chị gái già là người thân của cô, cô tin tưởng trên đời này không ai có thể so với cô ra sức tìm hơn.
"Đừng đi, đi cũng không giúp được việc gì."
"Thôi đi, làm sao anh biết tôi đi là vô dụng."
Lam Kỳ khó chịu đem dưa hấu ném vào trong thùng rác, cô quyết định chuyện gì liền sẽ thực hiện, cho dù anh không đi cùng với cô, cô cũng một người tự mình đi.
"Nghe lời."
"Anh quản tôi."
Lam Kỳ khó chịu đi đến bên cửa sổ, khi còn bé cô nhưng là nói một không hai, địa vị tuyệt đối ưu việt, anh cho tới bây giờ cũng không nói với cô chữ "không", cảm giác thực nhục, thực mất mặt.
Thiệu Tử Vũ ngăn ở trước mặt cô.
"Chó ngoan không chắn đường."
Lam Kỳ ôm cánh tay trừng mắt nhìn anh, mấy năm này tính tình của cô sửa lại không ít, rất ít ở trước mặt người khác nổi giận, nhưng bây giờ trong ngực có một cơn tức đi từ từ bành trướng, áp cũng không áp được.
Thấy cô giận đến gương mặt đỏ bừng, Thiệu Tử Vũ thu lại dịu dàng trên mặt, cô nhóc này tính tình thật khó chịu một chút cũng không thay đổi.
"Con sông Hồ Điệp kia, địa thế phức tạp, rừng núi rậm rạp, hơn nữa các loại hang động đá vôi lớn nhỏ có rất nhiều, ngay cả người địa phương đi cũng có thể bị lạc đường, một cô gái như cô đi quá nguy hiểm.”
Nghe được lời anh nói phản ứng đầu tiên của Lam Kỳ chính là cãi lại, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, đem lời vừa tới miệng nuốt trở về, cô chưa bao giờ thấy qua bộ dáng Thiệu ngốc nghiêm túc như vậy.
"Ngoan, nghe lời, chuyện này giao cho tôi.” Thiệu Tử Vũ lại bỏ thêm một câu, chỗ đó địa thế phức tạp, anh không muốn cô có một chút nguy hiểm, tất cả vấn đề khó khăn anh đều đã giúp cô giải quyết . . .
Ầm. . Âm thanh dịu dàng mang theo giọng điệu cưng chìu làm cho Lam Kỳ hồ đồ.
Đôi mắt đẹp đẽ mê muội nhìn người đàn ông bên cửa sổ, một câu nói đơn giản từ miệng anh nói ra, nói không nên lời làm cho trong lòng cô ngứa ngáy.
"Ai muốn nghe lời anh nói."
Sau khi hoàn hồn, Lam Kỳ càng thêm khó chịu.
Lông mày Thiệu Tử Vũ nhíu lại một chút, vừa muốn nói gì ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.