Chương : Tình địch (): Em như vậy anh sẽ xấu hổ
Chuyển ngữ: Puny
Trước kia Cố Ninh cũng không biết, đây mới là điều cô không muốn nhìn thấy trong lòng nhất.
Lúc vừa mới rơi vào, Cố Ninh còn suy nghĩ, không phải chứ? Hiện trường quay phim quy mô lớn?
Nhưng còn có chút vui mừng, vì ảo ảnh xuất hiện không phải là ma quỷ gì, có thể tập trung suy nghĩ tìm đường thoát. Nhưng bây giờ chính Sở Hiên cũng đi theo vào, nhìn thấy được, Cố Ninh đã đập đầu vào tường không biết bao nhiêu lần trong lòng.
Thật mất thể diện.
Những ảo ảnh kia hoạt sắc sinh hương, trông rất sống động, biết chuyển động, còn đặc biệt là D.
Trong đầu Cố Ninh chợt lóe lên một suy nghĩ, sau đó mới thầm hối hận, vừa nãy tại sao miệng lại nói cho anh biết hai người cùng rơi vào Kim cang dẫn hồn trận nhanh như vậy chứ? Bây giờ sửa lại có kịp không?
Cố Ninh nghiêm nghị, "Cảnh vật xung quanh là ảo giác. Tôi cũng là ảo giác của anh. Nói một cách đơn giản, thì bây giờ anh đang hôn mê, chỗ này là giấc mơ của anh."
Sở Hiên nở nụ cười, "Ý của em là bây giờ anh đang nằm mơ? Trong giấc mơ của anh, đâu đâu cũng đang diễn phim kɦıêυ ɖâʍ?"
Vẻ mặt của Cố Ninh rất bình tĩnh, không chút do dự dội nước bẩn lên người Sở Hiên, "Chuyện này có gì mà kỳ lạ. Ép mỹ nữ, mở hậu cung, giấc mơ của đàn ông các anh, không phải đều là đạo hạnh này sao?"
Ý cười trong mắt của Sở Hiên càng nhiều hơn, "Ninh Ninh, em đúng là không hiểu anh. Giấc mơ của anh, chưa từng như thế này."
Một giây tiếp theo, đột nhiên đưa tay ôm eo Cố Ninh, một tay còn lại bảo vệ sau đầu cô, Cố Ninh chấn động, không hiểu xảy ra chuyện gì, khoảng không dưới chân của hai người đột nhiên biến thành một nền đất vững chắc, cả người bị anh đè trên mặt đất.
Sở Hiên chống phía trên Cố Ninh, "Nói cho em biết, đây mới là giấc mơ của anh."
Một nụ rồi lại một nụ hôn rơi xuống, ở khắp mọi nơi, quấn lấy Cố Ninh, rất nhanh liền chuyển từ dịu dàng sang nóng rực, khiến cho người ta không thở nổi. Bàn tay bảo vệ sau đầu cô dời xuống, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng vuốt ve rái tai, gò má, cần cổ của Cố Ninh, lưu luyến vuốt ve.
"Giấc mơ này thật là đẹp." Môi của Sở Hiên rời đi một chút, yết hầu lên xuống, giọng nói có chút khàn khàn.
Cố Ninh không cần gương, cũng biết mặt mình đỏ bừng bừng, hơi vùng vẫy, "Sở Hiên..."
"Dù sao cũng chỉ là giấc mơ thôi, có sao đâu?" Sở Hiên vùi đầu bên tai Cố Ninh, khẽ cắn một cái, "Vả lại em được tạo ra trong giấc mơ của anh, cả người đều là của anh, đương nhiên anh có thể muốn như thế nào, thì làm như thế đó."
Cố Ninh, "..."
Cái này có lẽ được gọi là tự gây nghiệt không thể sống sao?
Cố Ninh cố gắng tránh môi của anh, dưới sự trêu chọc của anh, đầu óc của Cố Ninh không thể suy nghĩ được gì, nhưng bây giờ đã đến lúc phải sử dụng lại não rồi.
Trước mắt Cố Ninh là vô số ảo ảnh lơ lửng xa xa gần gần, có nơi thì ít, có nơi thì chen chúc một đống.
Vừa nãy lúc còn lơ lửng trên không, Cố Ninh đã thử, cho dù có khua tay múa chân giống như bơi lội, thì cũng không tiến về phía trước được, nhưng bây giờ thì khác.
Cố Ninh đẩy Sở Hiên ra, "Sở Hiên, hình như tôi biết tìm cửa sinh như thế nào rồi!"
Sở Hiên hơi chống tay lên, tách ra một chút, mắt nhìn xuống Cố Ninh trong mắt đều là sự bất lực, "Em trong giấc mơ là giả, có thể yên lặng cho anh, đừng nói nhảm nhiều như vậy được không?"
"Mau mau mau," Cố Ninh kích động chật vật ngồi dậy, "Tôi sợ dẫn hồn hương cháy hết, sinh hồn rời cơ thể mà không tìm được cơ thể, thì sẽ mắc kẹt ở đây không đi được."
Mặt Sở Hiên đầy vẻ buồn bực, ngồi bất động.
"Cho dù không đi được, thì cũng là anh không đi được. Em là do anh tạo ra, gấp đi ra ngoài như vậy làm gì?"
"Tôi là người do anh tạo ra, đương nhiên phải cố gắng giúp anh tìm cửa sinh, để cho anh thoát ra." Cố Ninh vùng dậy. Dứt khoát bò dậy, bước một bước lên không trung, nhắm mắt lại, thầm nghĩ trong lòng: Chỗ này có bậc thang chỗ này có bậc thang.
Nơi mà chân của Cố Ninh giẫm xuống, quả thật đã biến thành bậc thang, Cố Ninh bước lên.
Đi dọc theo những bậc thang do mình tạo nên, Cố Ninh bước lên không trung, đi thẳng tới nơi nhiều ảo ảnh nhất. Nơi đó có tầng tầng lớp lớp bóng người chồng lên nhau, cực kỳ chi tiết, hình ảnh sống động như thật, khiến cho người ta mặt đỏ tim nhảy.
Chỉ có Sở Hiên mặt thối ngồi phía sau là thật, còn lại tất cả đều là ảo giác, ảo ảnh. Cố Ninh thầm mặc niệm trong lòng. Đẩy những bóng hình kia đi.
Những ảo ảnh này không phải là hư ảnh, mà là lập thể, kết cấu giống như thạch vậy, theo động tác đẩy nhẹ của Cố Ninh mà lắc lư từ từ, nhưng lại chuyện ta ta làm, không chịu sự quấy nhiễu của Cố Ninh.
Cố Ninh chọn đi ở những chỗ nhiều ảo ảnh nhất, tiến về phía trước rất khó khăn.
Sở Hiên cũng đứng dậy đi dọc theo bậc thang đuổi theo, nhìn thấy bóng lưng thận trọng của Cố Ninh thì hỏi, "Những thứ cản đường này, nếu như phá đi thì sẽ như thế nào?"
"Đây là một cái bẫy khác của trận địa này." Cố Ninh hành động cẩn thận, "Người bình thường nhìn thấy thứ bản thân không muốn thấy nhất, thì phản ứng đầu tiên đều là tấn công. Một khi những cái thạch rau câu này bị phá, thì sẽ một biến thành mười, mười biến thành trăm, sau khi khắp nơi đều là những thứ này, thì sẽ càng không tìm được cửa sinh ở đâu."
"Thứ bản thân không muốn thấy?" Sở Hiên tràn đầy hứng thú.
Cố Ninh hận không thể cắn đứt lưỡi của mình. Nhất định là vừa nãy bị anh hôn đến ngu.
Cố Ninh không nói nữa, cắm đầu tiến về phía trước.
"Ninh Ninh, em có thể đừng đụng chỗ đó không? Em như vậy anh sẽ xấu hổ." Sở Hiên nhắc nhở bằng giọng điệu chân thành.
Cố Ninh chợt nhận ra, bản thân cô vừa nãy đã phân tâm, ảo ảnh lại dày đặc trở lại, lúc đẩy ảo ảnh ra, thì hoàn toàn không để ý mình đã đụng vào chỗ nào của Sở Hiên ảo ảnh, nhất thời giống như bị bỏng mà rụt tay về, mặt nóng bừng bừng.
Sở Hiên cười liếc cô một cái, bản thân tiến lên hai bước, giúp cô dọn đường.
Giữa trùng trùng ảo ảnh, cuối cùng cũng xuất hiện một tia sáng xanh mờ nhạt, Cố Ninh reo hò một tiếng, chuẩn bị bước vào.
"Chờ đã." Sở Hiên giữ tay lại, kéo cô về.
Anh có lẽ là không yên tâm. Nhưng bản thân Cố Ninh lại khá chắc chắn. Hình dáng của cửa sinh môn này giống hệt cái ông nội nói. Còn chưa nghĩ xong, thì Sở Hiên đã kéo cô vào lòng, đôi môi ấm áp lại đặt lên.
"Còn nán lại tiếp... thì một lát nữa... dẫn hồn hương... sẽ tắt..." Cố Ninh đấu tranh nói, nói không rõ ràng.
Sở Hiên quyến luyến không thôi buông cô ra, "Cùng nhau." Nắm tay cô bước vào.
Khi Cố Ninh mở mắt ra, thì Sở Hiên đã tỉnh dậy, trông coi ở bên cạnh.
Dẫn hồn hương đã cháy hơn một nửa, việc đầu tiên mà Cố Ninh làm, chính là đứng dậy lao tới dập tắt dẫn hồn hương còn sót lại.
"Anh vừa mới tới một nơi kỳ lạ." Sở Hiên mở miệng trước.
Cố Ninh không nhìn anh, lấy hết dẫn hồn hương ra, bẻ, rồi thuận miệng đáp, "Ồ, anh nằm mơ? Tôi vừa mới ngất đi, nhưng không mơ gì cả. Nhìn xem, chính là thứ này đã khiến cho chúng ta choáng váng."
Sở Hiên ừm một tiếng, không nghe ra được âm điệu.
Chỉ cần liều chết không thừa nhận, thì có lẽ Sở Hiên sẽ không nhớ rõ đoạn hôn tới hôn lui, đè tới đè lui kia, nhất là đoạn phim kɦıêυ ɖâʍ mất mặt đó rốt cuộc là mơ hay là thật?
"Bọn Tiểu Sơn vẫn còn ở bên ngoài sao? Để cho bọn họ vào đi. Chỗ này an toàn rồi." Cố Ninh đi một vòng với vẻ mặt nghiêm túc, rất có phong thái của một đại sư, đọc câu bùa phá mấy đồng tiền trong góc tường, rồi thu lại, xoay người lấy lá bùa trong túi của mình bọc đồng tiền lại.
Sở Hiên đứng dậy, đi tới cửa, đưa tay nắm lấy tay nắm cửa, nhưng đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía Cố Ninh, trong mắt mang theo ý cười.
"Ninh Ninh, sau khi em ngất đi không hề nằm mơ, lúc tỉnh lại đột nhiên thấy anh xuất hiện ở đây, mà không có chút ngạc nhiên gì sao?"
Tay đang lục trong túi của Cố Ninh đông cứng lại.
Chuyện Tiểu Sơn gọi điện thoại kêu anh tới này, anh vừa mới nói cho Cố Ninh trong ảo cảnh dẫn hồn trận nghe.
Nếu như vừa nãy Cố Ninh không ở trong ảo cảnh cùng với anh, thì nhìn thấy anh đột nhiên xuất hiện ở đây, nhất định sẽ có chút ngạc nhiên, ít nhất sẽ hỏi "Sao anh lại ở đây".
Cố Ninh không hỏi, là bởi vì câu "Sao anh lại ở đây", vừa nãy đã hỏi trong ảo cảnh rồi.
Cố Ninh muốn chết.
Sở Hiên thưởng thức nét mặt đặc sắc của Cố Ninh một lúc, rồi lại mỉm cười chém thêm hai nhát nữa, "Anh cũng không biết là kiến thức về 'phương pháp' của em lại phong phú đến vậy. Nhưng mà trí tưởng tượng của em về một số bộ phận của anh hình như là ... không chính xác lắm, sau này có cơ hội, anh có thể giúp em sửa." Nói xong còn cười với Cố Ninh, mở cửa đi gọi Tiểu Sơn.
Anh dường như cái gì cũng biết...
Cố Ninh khóc không ra nước mắt, nghĩ thầm, nhét cô vào trong cái túi lớn này, rồi kéo dây khóa luôn đi.
Lúc Tiểu Sơn và Nguyên Nguyên dìu Văn Văn đi vào, Cố Ninh đã khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh của một người bắt yêu chuyên nghiệp, nhưng ánh mắt lại không dám nhìn vào mặt Sở Hiên.
Cố Ninh bóc lá bùa của Văn Văn, đánh thức cô ấy, đưa cho cô ấy xem năm đồng xu được bọc trong lá bùa.
"Là em bày trận?"
Văn Văn mặt không biểu cảm, gật đầu một cái.
"Bố trí thật tốt, cũng rất chuyên nghiệp đấy, ngay cả tôi cũng rơi vào." Cố Ninh khen cô ấy, "Trận này của em tên gì?
Văn Văn cắn môi không lên tiếng.
"Ngay cả trận này tên gì cũng không biết, thì bày ra như thế nào?" Cố Ninh thở dài, "Em đừng bao che người khác."
"Các người đừng làm khó cô ấy, tôi sẽ đi ra." Một giọng nói vang lên bên tai Cố Ninh.
Đôi lời tâm tình của editor: Bạo quá bạo quá. =))) Như đã thông báo từ trước, bắt đầu từ chương sau mình sẽ set pass nhé, bắt đầu bằng câu hỏi siêu siêu dễ.