Trúc Mã Nhà Tôi Ghét Huyền Học

chương 40

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Văn Văn đẩy anh ta ra phía sau, mặt đầy bi thương, “Mặc dù chúng tôi là một người một yêu, nhưng mà tôi thích anh ấy, anh ấy cũng thích tôi, các người dựa vào cái gì mà muốn chia rẽ chúng tôi?”

“Nhưng mà có thể nói vị bên cạnh cô tránh một chút được không, có anh ta ở đây, thật sự làm cho người ta khó chịu, ta chóng mặt.”

Cố Ninh biết người khác không nghe được, quay đầu nói với Sở Hiên, “Anh có thể tránh một chút không?”

Sở Hiên cũng không hỏi nhiều, ngoan ngoãn đứng dậy đi ra ngoài.

“Đừng núp nữa, ngươi đi ra đi.” Cố Ninh nói.

Lời còn chưa dứt, thì một người từ từ xuất hiện trên giường của Văn Văn.

Là một thanh niên, có mái tóc màu nâu nhạt mềm mại, đôi mắt xanh nhạt trong như nước, nước da trắng bợt đến không có một chút huyết sắc, mặc một chiếc áo phông màu hồng nude. Chỉ là bản lĩnh hiện hình chưa tới nơi tới chốn, cơ thể không giống như thực thể, mang theo chút hư hư ảo ảo.

Cố Ninh bất lực, “Đã bảo ngươi đi ra, đã nói là đừng núp nữa, để cho ta có thể thấy là được, nhưng ngươi lại hiện hình ra, lãng phí yêu lực thì không nói, mà còn hù dọa trẻ em.”

Mặt của Tiểu Sơn trắng bệch như dự đoán. Trên giường đột nhiên xuất hiện một người mờ mờ ảo ảo, thì bất kỳ người bình thường nào cũng sẽ có chút không chịu nổi.

Rèn luyện thêm hai lần nữa là được. Nhưng Cố Ninh lại lo lắng cho Nguyên Nguyên hơn.

Mặt của Nguyên Nguyên ngược lại không hề trắng. Chẳng những không trắng, mà còn đỏ bừng, hai mắt sáng lên, “Đây chính là yêu sao? Yêu trong truyền thuyết? Loại yêu mà chị Ninh Ninh bắt được mỗi ngày?”

Tại sao giọng điệu lại phấn khích như vậy chứ?

“Đám yêu đó, đều trông đẹp trai như vậy sao? Chị Ninh Ninh, chị đúng là không tiếc ra tay!”

Mặt của Tiểu Sơn lúc này không trắng, thì lại đen.

“Đương nhiên không phải tất cả đều đẹp trai như vậy, giống như con người vậy, có đủ kiểu dáng vẻ, cũng có không ít trong số đó không phải là hình người, nhưng đây thì đặc biệt đẹp mắt hơn một chút.” Cố Ninh thấy mặt của Tiểu Sơn đang giống như đáy nồi, thì vội vàng làm rõ.

“Các người là người bắt yêu sao? Đạo sĩ? Hòa thượng?” Văn Văn ở bên cạnh nghe thấy bọn họ nói, thì cái miệng nhỏ chu lên, sắp khóc.

Cố Ninh yên lặng nhìn cô ấy: Cô đã từng nhìn thấy nữ hòa thượng sao? Còn nữa mấy tu sĩ trừ tà của Thiên chúa giáo không xứng đáng có tên họ sao?

Văn Văn kích động, “Các người muốn bắt anh ấy sao? Anh ấy không phải người xấu, cũng chưa từng hại người, nhất định phải bắt anh ấy sao?”

“Nếu anh ta không hại người, thì tại sao em lại thiếu tinh khí như vậy?”

“Anh ấy hút tinh khí của tôi, là bởi vì tôi muốn anh ấy hiện hình, yêu lực không đủ không thể hiện hình. Đều là tôi tự nguyện.” Văn Văn chặn giữa Cố Ninh và chàng trai trẻ tuổi kia.

Chàng trai kia nhẹ nhàng đẩy Văn Văn, “Đừng nghe cô ấy nói bậy, đều là lỗi của ta, nếu không phải là ta ở bên Văn Văn, thì sẽ không liên quan đến cô ấy, các người bắt ta cũng được, đừng làm phiền cô ấy.”

Văn Văn đẩy anh ta ra phía sau, mặt đầy bi thương, “Mặc dù chúng tôi là một người một yêu, nhưng mà tôi thích anh ấy, anh ấy cũng thích tôi, các người dựa vào cái gì mà muốn chia rẽ chúng tôi?”

Hai người bọn họ đang trình diễn sao?

Cố Ninh không nói nên lời, “Em gái à, đã là năm rồi, em cho rằng em là Hứa Tiên [] còn tôi là Pháp Hải [] sao?”

[] Đây là nhân vật trong Bạch Xà truyện (白蛇傳), hay còn gọi là Hứa Tiên và Bạch Nương Tử (許仙與白娘子), là một trong bốn truyền thuyết dân gian lớn của Trung Quốc.

Cố Ninh hỏi vị trên giường, “Ngươi tên gì? Thuộc loại gì? Tu luyện tới trình độ gì? Đã đăng ký chưa?”

“Loại gì?” Chàng trai bị một đống câu hỏi của Cố Ninh ập tới làm cho mờ mịt.

Văn Văn thấy Cố Ninh dường như cũng không có ý định trực tiếp bắt yêu, nên hơi thả lỏng người, “Tôi đều gọi anh ấy là Tiểu Phấn, bởi vì anh ấy có vẻ rất thích mặc đồ màu hồng.”

Tiểu Phấn … Cố Ninh thầm than thở, có ai đặt một cái tên như vậy cho con trai sao?

Cố Ninh thay đổi câu hỏi, “Ngươi thành tinh bao lâu rồi?” Cố Ninh có kinh nghiệm phong phú, tiểu yêu này trông giống như chỉ là một người mới vừa thành tinh.

“Có lẽ ba bốn tuần gì đó?” Tiểu Phấn cau mày suy nghĩ một lúc, “Lúc bắt đầu ta còn mơ mơ màng màng, thường xuyên ngủ say, không nhớ rõ.”

“Cho nên ngươi không hiểu gì hết, mỗi ngày đều dựa vào hút tinh khí của cô ấy để duy trì?”

“Phải, một nửa ngày ta dùng để ngủ, một nửa thời gian còn lại thì ở cạnh Văn Văn. Không dám đi ra ngoài, sợ có…” Nhìn lén Cố Ninh, “… Hòa thượng đạo sĩ bắt ta.”

Kể từ khi tiểu yêu này thành tinh thì vẫn luôn trốn trong căn phòng nhỏ này, chưa bao giờ ra ngoài?

“Vậy ngươi làm sao biết bày Kim cang dẫn hồn trận?” Cố Ninh truy hỏi.

“Ta tìm thấy bản sao của một cuốn sách cổ trên Internet, tìm ở trên đó. Bởi vì Văn Văn và ta đã xem rất nhiều bộ phim người yêu yêu nhau…”

Văn Văn nói tiếp, “… Trong mỗi bộ phim đều có hòa thượng đạo sĩ đến bắt yêu, cho nên chúng tôi đã nghĩ ra biện pháp này.”

Hai người xem phim gì vậy chứ. Cố Ninh hơi nhức đầu.

Cố Ninh cũng ngồi xuống giường, “Tình huống của hai người cũng không hiếm lạ gì. Người có nhân giới, yêu có yêu giới, người và yêu nếu như thật sự muốn ở bên nhau thì dĩ nhiên có thể, nhưng mà thủ tục lại có chút phiền phức, bên chúng tôi không có tổ chức liên quan, hai người cần phải nộp đơn xin ở Bắc Câu Lô Châu của yêu giới, có thể xin đặt dấu ấn trên người Tiểu Phấn, được ở lại đây, cũng có thể xin đưa Văn Văn qua, nhưng mà nói chung, yêu muốn ở lại đây là vô cùng khó khăn, hàng năm số người được ở lại cũng không nhiều, vẫn là Văn Văn đi qua thì dễ dàng hơn.”

“Chỉ là Tiểu Phấn mới vừa thành tinh, ngay cả thân phận hợp pháp cũng không có, trước tiên phải trở về yêu giới ghi tên đăng ký thì mới có thể nộp đơn xin.”

Cố Ninh thở dài, “Những thứ này đều là lẽ thường, ra cửa tùy tiện túm một con yêu nào đó hỏi một chút thì sẽ biết, ngươi ở trong căn phòng này mấy tuần rồi?”

Cố Ninh đưa cho bọn họ một tấm danh thiếp, “Các người nghĩ xong, lúc nào định đi, thì gọi điện thoại cho ta, ta sẽ đưa các người đến yêu giới. Còn nữa, yêu có phương pháp tu luyện tiếp thu linh khí riêng, ta quay về tìm sách giao hỏa tốc cho ngươi, đừng hút tinh khí của cô ấy nữa, ngươi sắp hút chết cô ấy rồi.”

Hai người bạn nhỏ gật đầu như giã tỏi. Hai đứa nhỏ ngốc nghếch này cái gì cũng chẳng hiểu.

Cố Ninh đột nhiên nghĩ tới Hạ Bạch, “Ta có biết một đại yêu, cũng hiểu rõ mọi chuyện, ngươi có thể hỏi hắn, nhưng không biết hắn có sẵn lòng dạy ngươi hay không, chờ ta hỏi hắn trước rồi hãy nói.”

Cố Ninh đứng dậy, ra hiệu cho Tiểu Sơn và Nguyên Nguyên đi, hai đứa nhỏ chỉ nghe thôi cũng đã ngốc rồi.

“Đúng rồi, Văn Văn, cậu ta vẫn luôn mặc quần áo màu hồng không phải là bởi vì cậu ta thích. Em còn không biết cậu ta là thành tinh gì sao? Cậu ta không nói cho em sao?”

Văn Văn ngơ ngác lắc đầu, “Cây? Hoa?”

Được rồi. Ngay cả người mình thích là gì cũng không biết.

Trên mặt Tiểu Phấn lộ ra một chút ngượng ngùng, “Anh không nói cho em biết, là bởi vì anh sợ nếu anh nói ra, thì em sẽ không chịu ôm anh ngủ mỗi ngày nữa.”

Văn Văn sửng sốt một chút, nhìn về phía giường của mình, bên cạnh cái gối có một máy tính xách tay, được bọc trong một lớp vỏ bảo vệ màu hồng nude.

Tiểu Phấn nhìn theo ánh mắt của cô ấy, lấy hết can đảm, “Văn Văn, thật ra anh đã muốn nói từ rất lâu rồi, có thể đổi cho anh một cái bọc màu khác được không? Còn nữa, anh cũng không muốn để mấy oppa Hàn Quốc ở màn hình bảo vệ với dán mấy chú thỏ nhỏ trên người.”

Mấy ngày tiếp theo, Tiểu Sơn và Nguyên Nguyên đều đuổi theo Cố Ninh hỏi về chuyện yêu giới, Cố Ninh đe dọa nói biết quá nhiều thì dễ gọi ma, nhưng cũng không ngăn được hai bạn nhỏ hiếu kỳ.

Qua hai ngày sau, Nguyên Nguyên lại không hỏi gì thêm nữa, nhưng cứ như một bạn nhỏ ôm chiếc laptop Apple đời mới nhất.

Nguyên Nguyên cầm hai vỏ bọc bảo vệ ra so sánh, không thể quyết định được, “Chị Ninh Ninh, chị nghĩ bọc màu đen tuyền đẹp hơn hay sọc cam đẹp hơn? Màu đen thì khá trầm ổn, sọc cam thì khá sống động thể thao.”

Cố Ninh quan sát một chút, “Chị vẫn thích màu xám nhạt ban đầu.” Liếc qua Tiểu Sơn, khẽ nói, “Nhưng mà chị cảm thấy tính cách với vỏ ngoài hẳn là không có liên quan gì?”

“Nếu như có thì sao? Chị nhìn vỏ ngoài màu hồng của người ta đi, rất dịu dàng.” Nguyên Nguyên hạ quyết tâm, “Vẫn là màu cam đi.”

Mặt Tiểu Sơn đầy vẻ tủi thân, ngước mặt khỏi máy tính nhìn sang bên này. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào máy tính xách tay mới tinh kia.

“Chị Ninh Ninh, chị có muốn mua một cái không? Gần đây có giảm giá.”

Cố Ninh có chút động tâm, cái máy tính xách tay kia dùng thường xuyên nên quá chậm, gần đây kiếm được ít tiền, cũng đã đến lúc đổi mới rồi, “Mẫu mới cũng được giảm giá?”

Sở Hiên vốn đang gõ nhẹ bàn phím, lúc này cũng nâng mi lên, liếc nhìn Cố Ninh.

Tiểu Sơn không nhịn được mở miệng, “Này, hai người đủ chưa, nào có cái gì có thể dễ dàng thành tinh như vậy chứ? Trăm năm hiếm gặp đấy.”

“Ngộ nhỡ trúng số, gặp được thì sao? Bạn trai độc quyền tùy chỉnh!” Nguyên Nguyên phản bác, mở trang web ra, cho Cố Ninh xem giá cả mẫu mới.

“Vả lại yêu quái gì đó nói không chừng là hoàn toàn không có, đều là Cố Ninh gạt người.” Để giết chết đối thủ tiềm tàng mà Tiểu Sơn không ngại bêu xấu Cố Ninh.

Nguyên Nguyên không phục, “Vớ vẩn, chính anh ngày đó đã tận mắt nhìn thấy. Trên giường đột nhiên xuất hiện một người, không phải yêu thì là gì?”

“Trong ảo thuật còn có biến ra người thật, em đều tin sao?” Tiểu Sơn quay sang Sở Hiên, “Đúng không, sư huynh?”

Sở Hiên gõ bàn phím, nhàn rỗi nói, “Yêu ma quỷ quái, đều là nói bậy nói bạ.”

Hai người đàn ông đang có cùng lập trường.

Cố Ninh mặc kệ hai người bọn họ, lật coi một hồi, xem cấu hình, điền số thẻ tín dụng, chưa đầy năm phút, đã thật sự mua một cái máy.

“Xong rồi, chị Ninh Ninh, trời cũng chưa tối, đến thẳng cửa hàng của bọn họ lấy là được.”

“Được.” Cố Ninh nhìn qua địa chỉ, “Sở Hiên, cậu có thể đưa tôi hay không…”

“Không thể.”

Sở Hiên cũng không ngẩng đầu lên, “Anh đang bận.”

Cắt. Không đưa thì không đưa, giỏi lắm sao? Cố Ninh đi xuống lầu ngồi xe điện.

Xe điện đến trung tâm thành phố phải mất một lúc lâu, Cố Ninh ở trên xe ngủ gà ngủ gật, lúc nửa mê nửa tỉnh, thì nghe thấy một giọng nói bên tai, “Xuống xe.”

Cố Ninh đột nhiên tỉnh dậy.

Người đã nhiều ngày không thấy bóng dáng đã xuất hiện.

“Natalie Portman! Cuối cùng ngươi cũng tới!”

Cố Ninh đột nhiên lên tiếng, dọa mấy hành khách đang ngủ gà ngủ gật bên cạnh rùng mình. Cố Ninh áy náy cười, giả vờ dùng một tay ấn vào tai, như thể có tai nghe không dây, đang gọi điện thoại.

Cố Ninh nhỏ giọng nói, “Ta còn chưa tính sổ với ngươi đâu! Ngươi đùa giỡn ta rất vui phải không?”

Giọng nói kia hôm nay khá rõ ràng, là một giọng nam trong trẻo êm tai, khẽ cười một tiếng, “Xuống xe trước đi, sau khi xuống xe rồi mắng ta nữa, nếu không sẽ không tới kịp.”

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio