Trúc Mã Và Kẻ Từ Trên Trời Rơi Xuống He

chương 4: chương 4

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tác giả: Lật Diên

Edit: Tiếu | phongvulacha.wp.comTên thần kinh sắp bị xử lý vừa mới đi đến văn phòng lớp mười hai đã bị mọi người vây xem.

Đa số là nữ sinh, thỉnh thoảng có lẫn vài nam sinh.

Những học sinh mới cũng không hề sợ sệt, còn tốt tính hướng về phía đám đông cười cười.

Nhưng giáo viên lại cực kỳ bất mãn bọn họ, lên tiếng đuổi người, “Đi, đi! Sáng sớm không tự học chạy đến đây làm gì? Học sinh mới? Học sinh mới một lát nữa đến phòng học, sáng nay có tiết tự học tiếng Anh không? Thầy Vu!”

Người được gọi là “thầy Vu” từ bàn làm việc kế bên đứng dậy, cầm một tách trà, chậm rì rì mà uống một ngụm, nhìn nhìn đám học sinh đứng trước cửa phòng xem náo nhiệt: “Các cô cậu thật là, cũng không để cho ta nghỉ ngơi hai phút.”

Nói xong, ông thả cái ly trên tay xuống, cầm lên một xấp bài thi, “Cũng tốt, cho các cô cậu nghe thêm hai phút nữa, sau đó ta sẽ thuận lợi giải thích về việc đánh trượt bài thi.”

Đám học sinh đứng trước cửa: “…… Thầy Vu đừng như vậy mà!”

Đám học sinh bị một xấp bài thi xua đuổi chạy tán loạn như chim chóc kinh sợ trong rừng, đồng loạt giải tán.

Vị thầy giáo trung niên đứng chặn cửa nãy giờ rốt cuộc cũng quay lại, ân cần vỗ vỗ vai Văn Dục: “Thầy nghe nói, thành tích của em ở trường cũ rất tốt.

Trọng tâm dạy học của Tam Trung chúng ta và Nhất Trung có chút bất đồng, hy vọng em có thể phát huy được ưu điểm của mình, hạn chế khuyết điểm, nhanh chóng duy trì tốt thành tích.”

“Xin thầy yên tâm.” Văn Dục tự tin gật đầu.

“Còn nữa, lớp chúng ta có không ít…… Học sinh cá tính khá mạnh, nhưng đều là những đứa trẻ ngoan, thầy hy vọng em có thể sống chung hoà thuận với bọn họ.”

Cá tính “khá” mạnh?

Nghĩ đến một gương mặt quen thuộc, ý cười trên mặt Văn Dục càng nhiều: “Em đã biết.”

Hắn sinh ra vốn dĩ đã có một túi da đẹp, ánh mắt luôn cực kỳ chuyên tâm và thành khẩn.

Thầy giáo đối với thái độ của hắn rất vừa lòng, cười nói: “Bây giờ chúng ta nói đến chuyện khác —— em vừa mới tới có thể còn chưa quen, có vài điều cần phải nhớ kỹ……”

Ông bắt đầu đọc nội quy trường học vốn đã thuộc như lòng bàn tay.

Bên ngoài cửa sổ, bóng nắng đổ nghiêng trên những tàn cây, sóc con nhảy xuống, chim sẻ phành phạch lao lên bầu trời.

Lớp học là do Văn Dục tự mình chọn, trước khi đến, ba hắn đã từng hỏi qua hắn.

Tam Trung mỗi khối có tám lớp, sáu lớp đầu là khoa học tự nhiên, lớp bảy, tám là khoa văn, trong đó lớp một và lớp sáu là lớp trọng điểm.

Ngày đó Văn Dục ở phòng giáo vụ nhìn thấy được danh sách học sinh, không hề nghĩ ngợi liền nói muốn tới lớp sáu.

Chủ nhiệm lớp sáu họ Chu, là một thầy giáo dạy môn hoá, tuổi ước chừng xấp xỉ bốn mươi, thái độ làm người đoan chính, tính tình lại hơi “dông dài”.

“Dông dài” này là kết luận mà Văn Dục đưa ra sau khi nghe ông phổ quát nội quy nhà trường, lịch dạy, thời khóa biểu và các vấn đề khác vào mười phút trước.

Có một loại cảm giác…… Sớm biết như vậy, hắn thà rằng chọn tới lớp một.

Nhưng hắn hối hận thì hối hận, trên mặt một chút cũng không thể hiện ra, khoé miệng mang theo ý cười, thường thường gật đầu phụ hoạ vài câu, chờ đến đúng thời điểm liền nhắc nhở nói: “Thầy Chu, tiết tự học buổi sáng sắp kết thúc rồi.”

“A! Xem thầy kìa, nói chuyện đến mức quên luôn thời gian.” Thầy Chu liếc nhìn đồng hồ rồi đứng dậy, chỉ vào chiếc vali nhỏ dưới chân, “Đi nào, mang hành lý theo, thầy dẫn em đến lớp.”

Ngày đầu tiên tới Tam Trung, còn chưa kịp nhận đồng phục mới, Văn Dục vì muốn để lại ấn tượng “quy củ khuôn phép” với thầy chủ nhiệm mà mặc nguyên một thân đồng phục Nhất Trung đến trường.

Thật ra nếu hắn mặc quần áo cá nhân, xen lẫn trong nhóm học sinh mới đến báo danh có lẽ sẽ không bắt mắt đến vậy, nhưng hắn lại mặc đồng phục của đối thủ, đây là chuyện hoàn toàn khác.

Từ văn phòng đến lớp sáu phải đi ngang qua hai lớp khác, Văn Dục vóc dáng hơn một mét tám, vai rộng eo thon liền thành công trở thành tiêu điểm chú ý trên hành lang.

Mạng thông tin trong giới học sinh rất linh hoạt, năm phút sau, tất cả mọi người lầu trên lầu dưới đều biết, có một anh đẹp trai lớp mười hai mới chuyển từ Nhất Trung đến lớp sáu Tam Trung.

Văn Dục một ánh mắt cũng chưa từng liếc sang bên cạnh, hạ mi thuận mắt đi theo sau lưng thầy chủ nhiệm, lướt qua giáo viên tiếng Anh vừa đi ra khỏi lớp sáu.

Sau đó đi vào phòng học.

Mấy chục đôi mắt vừa phải nỗ lực mở to vì nghe tiếng Anh bỗng chốc sáng rực lên khi trông thấy người đến, tò mò muốn đánh giá vị bạn học mới tới này.

Văn Dục nhướng mày, lướt qua đám người tò mò, đối diện với ánh mắt lạnh như băng đến từ hàng ghế cuối cùng trong lớp học.

Hắn nhẹ nhàng cười một chút, liền nhanh chóng thấy được gương mặt đã đen như đáy nồi kia lại càng thêm đen.

Lúc Phó Dư Hàn tức giận, mí mắt sẽ không tự giác được cụp xuống, đuôi lông mày nhếch cao, miệng bởi vì động tác nghiến răng mà phồng lên, thoạt nhìn thật giống như đang giương nanh múa vuốt.

Tối hôm qua kể từ lúc ăn cái bánh que pocky kia, biểu tình của cậu vẫn luôn là dáng vẻ này.

Quả thật là…… Vô cùng hài hước.

Và điều thậm chí còn hài hước hơn —— chỗ ngồi trong lớp sáu chính là xen kẽ hai – ba – hai – một, vừa vặn bảy dãy bàn, chỉ có một mình Phó Dư Hàn ngồi lẻ loi ở vị trí cuối cùng.

Thầy chủ nhiệm liền chỉ về hướng cậu nói: “Văn Dục, em ngồi ở đó đi.”

“Không được.” Phó Dư Hàn lập tức mở miệng.

Cậu duỗi tay chỉ vào mấy bàn bên cạnh, dưới sự quan sát của thầy chủ nhiệm trên bục giảng nói: “Ở đây đều là ghế trống, thầy cho cậu ta ngồi chỗ nào cũng được, nhưng đừng để cậu ta ngồi bên cạnh em.”

Văn Dục đột nhiên cảm thấy, thầy chủ nhiệm ngoại trừ có chút dông dài, tính tình thật sự tốt nha.

Nghe thấy những lời này, vậy mà không chỉ không mắng chửi, thậm chí còn rất có hứng thú hỏi lại: “Lúc Văn Dục ở Nhất Trung thành tích rất tốt, để một học sinh xuất sắc như vậy ngồi bên cạnh em có gì không tốt hả?”

“Không tốt.”

Văn Dục hoài nghi, này nếu không phải đang ở trong lớp học, có khả năng Phó Dư Hàn đã trực tiếp phỉ nhổ.

Sự kháng cự trong ánh mắt cậu đã sắp ngưng thành thực thể luôn rồi.

“Có thể nói cho thầy biết vì sao không?” Chu Văn Khang vẫn là giọng điệu kia.

Tính tình ông hiền hoà, học sinh lớp sáu đều tôn trọng ông.

Phó Dư Hàn thật sự không thể đối với thầy chủ nhiệm của mình nói ra lời gì quá mức hỗn xược, đành phải đem quả bóng đá trở về: “Thầy hỏi ý cậu ta một chút đi, xem xem cậu ta có đồng ý ngồi cùng bàn với em không.”

Thầy chủ nhiệm liền quay đầu đi.

Đương nhiên Văn Dục không muốn, nhưng nhìn thấy biểu tình của Phó Dư Hàn, đột nhiên lại thay đổi ý định, lời nói đến bên miệng liền biến thành: “Em dĩ nhiên đồng ý, vừa nãy không phải thầy Chu còn nhắc nhở em phải yêu thương bạn học sao.”

“Đúng vậy!” Chu Văn Khang vui vẻ cười, quay lại hỏi, “Phó Dư Hàn, em thấy thế nào?”

Phó Dư Hàn: “……”

Cút mẹ ngươi đi, dối trá.

Khí chất của con người là một thứ vô cùng vi diệu.

Tôn Văn Thụy ngồi ở ghế trước lùi về phía sau, lưng dựa vào bàn học, thấp giọng nói: “Phó ca, làm sao tớ luôn cảm thấy…… Cậu ta thoạt nhìn có hơi ‘ép buộc’ vậy?”

“Chứng tỏ cậu còn chưa có mù.”

Phó Dư Hàn nói xong, có chút cao giọng hô: “Được, vậy tới ngồi đi, chỉ cần người nào đó đừng hối hận.”

Tiết đầu tiên chính là hoá học của thầy chủ nhiệm, sau khi sắp xếp chỗ ngồi xong, Chu Văn Khang liền mở file PPT chuẩn bị giảng bài.

Văn Dục kéo rương hành lý nhỏ của mình, “nhanh như chớp” đi đến cuối phòng, ngồi xuống bên cạnh Phó Dư Hàn.

Phó Dư Hàn liếc hắn một cái, thấy trong vali đều là sách giáo khoa trung học còn nguyên vẹn.

Sách giáo khoa không mang bằng cặp sách, lại dùng vali kéo, thật sự khoe khoang.

Có bệnh.

Phó Dư Hàn thu hồi tầm mắt.

Tiết học buổi sáng luôn khiến người mơ màng buồn ngủ, công thức hoá học phức tạp lại càng giống như thôi miên, lúc trước vào thời điểm này, Phó Dư Hàn đại khái đã sớm tiến vào mộng đẹp.

Nhưng hôm nay, người cậu ghét nhất đang ngồi bên cạnh, cậu cố gắng chống đỡ nghe xong một tiết.

Chuông tan học rốt cuộc vang lên, sự phấn khích bị kìm nén trong lớp sáu bỗng nhiên sôi trào.

“Xin chào, bạn học mới.” Chờ Chu Văn Khang đi ra ngoài, Từ Thiến Di lập tức quay đầu, cao giọng hỏi, “Cậu có bạn gái chưa?”

Văn Dục ngẩn người, sau đó bật cười.

Phản ứng của những người xung quanh rất thú vị, bọn họ dường như rất tò mò, nhưng lại không hề kinh ngạc trước hành động của Từ Thiến Di, thậm chí có vài người còn nhìn sang Phó Dư Hàn.

“Không có.” Văn Dục quyết định nhìn xem tình hình.

“A.” Từ Thiến Di nói, “Vậy tôi có thể theo đuổi cậu không?”

Lúc này, Văn Dục phát hiện càng có thêm nhiều người nhìn Phó Dư Hàn.

“Có thể thì có thể, đây là tự do của cậu.” Văn Dục nói, “Nhưng cá nhân tôi cho rằng, cậu lãng phí thời gian trên người tôi, quả thật không đáng.”

“Không sao, tôi không để ý.

Nếu cậu không cảm thấy bị làm phiền, thì tôi sẽ bắt đầu theo đuổi cậu.” Từ Thiến Di nói xong, cười tủm tỉm quay đầu trở về.

Tôn Văn Thụy sâu kín quay lại hỏi: “Phó ca, xin phát biểu suy nghĩ một chút.”

“Tôi thì có thể có suy nghĩ gì.” Phó Dư Hàn cười lạnh một tiếng.

Bầu không khí vi diệu trong lớp học đột nhiên khớp với những gì bản thân nghe được hôm qua, Văn Dục duỗi tay chụp lấy Tôn Văn Thụy hỏi: “Ngại quá, xin hỏi bạn nữ vừa rồi, là hoa khôi lớp mà cậu nhắc đến ngày hôm qua sao?”

“Đúng vậy.” Tôn Văn Thụy cười có chút trào phúng, “Chúc mừng ngài, hoa khôi lớp chúng ta lần trước còn đang theo đuổi Phó ca đó.

Đáng thương Phó ca của tôi, hai năm cao trung, đến một đối tượng cũng chưa từng có.”

Văn Dục đoán chừng, Phó Dư Hàn sẽ không bởi vì chuyện này mà cảm thấy chính mình “đáng thương”.

Nhưng rốt cuộc hắn vẫn cười, duỗi tay kéo lấy cặp sách chưa từng mở ra kia, từ bên trong lấy ra một thứ.

“Thế này nhé.” Văn Dục cười đến đôi mắt cong cong, âm điệu nhu hoà lại nhẹ nhàng, phảng phất tựa như hắn chính là một tiểu thiên sứ hiền lành, “Tôi đây đến xin lỗi Phó ca của cậu, lấy cái này làm bồi thường đi.”

Hắn đặt một món đồ màu tím lên bàn Phó Dư Hàn.

—— Đây chính là con thú bông ngày hôm qua cậu không mang đi, Quỷ tư thông.

Ánh mắt Phó Dư Hàn trầm xuống, sau đó lại nhanh chóng chuyển đến trên mặt đối phương, giọng nói bị kẹt giữa hai hàm răng: “Văn Dục.”

“Hả?”

“Làm như vậy khiến cậu vui vẻ sao?”

Văn Dục giả vờ như đang suy nghĩ: “Hình như là vậy.”

“Dương Phàm không có ở đây, cậu không cần phải vờ vịt ôn hòa tốt bụng làm gì, như vậy có mệt không.”

Những lời này Phó Dư Hàn nói ra rất nhẹ, ngoại trừ cậu, khả năng chỉ có Văn Dục ngồi bên cạnh là nghe được rõ ràng.

Nói xong, cậu rút từ trong ngăn kéo ra một cuốn sách lớn, đứng lên, từ trên cao nhìn xuống người bạn cùng bàn mới của mình: “Cậu có biết đối diện sân thể dục có một toà nhà bỏ trống không?”

Động tác, biểu cảm và giọng điệu này của cậu, bất kỳ ai nhìn vào đều sẽ cho rằng sắp xảy ra một trận đại chiến, bạn học chưa kịp đi ra khỏi phòng đều sôi nổi hướng ánh mắt lại đây.

Văn Dục một chút cũng không sợ hãi, mỉm cười gật gật đầu: “Hiện giờ đã biết.”

“Sau khi tan học tôi ở bên đó chờ cậu.” Phó Dư Hàn nói, “Chúng ta đánh một trận đi.”

Cậu là vì cái bánh que pocky kia, cũng có thể là vì rất nhiều lần trong quá khứ.

Nhưng tới buổi chiều, toàn bộ khối mười hai đều biết, hai đại soái ca lớp sáu vì hoa khôi lớp Từ Thiến Di mà chuẩn bị hẹn đánh nhau rồi.

Đọc truyện hay tại [ T R Ù M T R U Y Ệ N .V N ]

Văn Dục cuối cùng cũng hiểu, rốt cuộc lời đồn của Phó Dư Hàn là từ đâu mà ra.

Nhóm người Tam Trung này, dùng phương thức nghe nhầm đồn bậy truyền bá tin tức như vậy, không đi làm phóng viên giải trí quả thật vô cùng đáng tiếc..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio