Tác giả: Lật Diên
Edit: Tiếu | phongvulacha.wp.comMột trong hai nam chính lại đối với chuyện này không hề quan tâm.
Hôm nay Hà Yến phu nhân không biết lại nổi lên hứng thú gì, sáng sớm liền quét tước dọn vệ sinh, xong việc còn gửi một bức ảnh sang đây cho Phó Dư Hàn.
Tuy rằng hiện giờ trở về có chút muộn…..
Nhưng Phó Dư Hàn vẫn chọn băng qua sân thể dục đi tới tòa nhà bỏ hoang.
Khu nhà bỏ hoang này là phòng thí nghiệm chưa hoàn thành, hàng rào phía sau nối liền với công trình ở trường học, không lắp rào điện, là nơi duy nhất trong trường có thể leo ra leo vào.
Phó Dư Hàn mới vừa nhảy xuống từ trên tường vây liền đối diện với mấy gương mặt quen thuộc, “Lại trốn học sao?”
“Về nhà lấy chút đồ.” Phó Dư Hàn rũ mắt, dáng vẻ không muốn nhiều lời.
“Lần trước vị chủ nhiệm nào của các cậu chạy đến nơi này của chúng tôi mắng chửi người.” Vài công nhân có gương mặt hơi xanh xao nói, “Lần sau cậu có thể chọn lúc không có chúng tôi ở đây không? Nếu còn lặp lại lần nữa, sợ rằng quản đốc sẽ trừ tiền chúng tôi.”
“…… Tôi cũng không muốn.”
Nhưng là, Hà phu nhân nổi điên sẽ không chọn thời gian.
Phó Dư Hàn mấp máy môi, vòng qua nhóm công nhân, cất bước hướng phía bên ngoài công trường chạy đi.
“Mẹ!”
Năm phút sau, Phó Dư Hàn xông vào nhà, “Mẹ?”
Hà Yến không ở trong phòng khách, Phó Dư Hàn đầu tiên chạy về phòng mình, vén khăn trải giường lên nhìn xuống, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Cậu vội vàng đẩy cửa phòng ngủ chính, không có ai, lại chạy ra bên ngoài gọi: “Mẹ!”
“Làm gì làm gì, gọi hồn sao? Dọa sợ em gái mày tao sẽ không để yên!” Một lúc lâu sau Hà Yến ra tới, đi vào hành lang, tới lầu một liền bắt đầu mắng chửi, “Phó Dư Hàn tên nhãi ranh này! Ban ngày ban mặt không chịu ở trường đi học, chạy về nhà làm cái gì, tao kiếm tiền mua sách cho mày ăn học dễ dàng lắm sao? Mày lại dám hoang phí học phí như vậy!”
“Mẹ.” Phó Dư Hàn chạy đến lối vào hành lang thì dừng lại, mím môi thở dốc, âm thanh khẽ run hỏi, “Mẹ vứt cái rương dưới giường con ở chỗ nào rồi?”
Cậu tựa như tức, lại như là giận, thanh niên cao một mét tám đứng ở lối vào cầu thang, từ trên cao nhìn xuống có chút đáng sợ.
“Bán rồi, bán năm mươi đồng.” Hà Yến ngẩn người, “Mày vì chuyện này mà cố ý chạy về? Muốn chết phải không.
Cái rương giấy rách kia của mày mấy năm nay không động tới, có khi cũng sắp mục nát rồi, còn không bằng bán lấy tiền, quét dọn cho gầm giường sạch sẽ một chút…… Còn để lại làm gì?”
Phó Dư Hàn nắm chặt tay, giọng nói đè nén: “Không phải con đã nói với mẹ, không cần quét dọn giùm con sao?”
“Ha, tao mất cả buổi sáng cực khổ quét dọn giúp mày, bán của mày có mấy rương giấy nát mày lại nổi giận với tao? Đây là thái độ gì.” Hà Yến cười lạnh một tiếng, “Mày trốn học tao còn chưa tính sổ với mày đâu!”
Cổ họng cuộn trào, Phó Dư Hàn cắn răng, cố hết sức bình tĩnh hỏi: “Mẹ đem cái rương của con bán cho ai rồi?”
“Người thu mua phế liệu dưới lầu.”
Phó Dư Hàn vượt qua Hà Yến, một bước thành ba bước nhảy xuống cầu thang.
Hà Yến ở phía sau nói: “Người đã sớm đi rồi!”
Phó Dư Hàn mắt điếc tai ngơ, chấp nhất lao ra khỏi tòa nhà, thẳng đến khi chạy qua hết mấy cái giao lộ, rốt cuộc mới ý thức được ba cái rương kia của mình đã thật sự không thể tìm về.
Gió lạnh nổi lên gào thét bên tai.
Thất vọng sao? Hình như không phải.
Từ lúc nhìn thấy cái tin nhắn kia, ngay khoảnh khắc biết được mẹ vào phòng mình dọn dẹp vệ sinh, trong tiềm thức tựa như hiểu được sẽ mất đi cái gì.
Ba cái rương…… những bức hoạ cũ, thật sự không phải là điều gì không thể chấp nhận.
Nhưng vẫn rất khó chịu.
Trên lầu truyền đến tiếng mở cửa, mẹ cậu vào phòng, không bao lâu lại quay trở ra, ở hành lang hét lên: “Phó Dư Hàn! Thằng nhãi mày vừa vào nhà phải không? Em gái mày đang ngủ có biết không hả! Mày làm nó thức rồi!”
Con không có mở cửa phòng em gái.
Phó Dư Hàn rũ mắt, nhìn chằm chằm hòn đá nhỏ trước cửa tòa nhà hơn nửa phút, cuối cùng giơ chân đá một phát, không quay về, xoay người rời đi.
—
Sự náo động do học sinh chuyển trường gây ra cũng không kéo dài lâu.
Nguyên nhân của việc này, có thể là do vị học sinh chuyển trường nọ quá mức “quy củ”, an an tĩnh tĩnh vào lớp, tan học liền ngồi tại chỗ đọc sách, chưa từng đi nơi nào.
Giữa chừng, lớp trưởng Cát Nhiên từng tới tìm hắn nói chuyện, nội dung đại khái là “Gặp khó khăn gì có thể tìm tớ”, xong xuôi lại chỉ vào vị trí bỏ trống bên cạnh Văn Dục hỏi: “Cậu ấy vẫn luôn không ở đây sao?”
Văn Dục buông bút, nhìn sang chiếc ghế trống bên cạnh, gật gật đầu: “Ừ.”
Vị “bạn cùng bàn” này của hắn đến giờ cũng chưa từng quay lại, nhưng thần kỳ nhất chính là, bất kể là bạn học bàn trước hay giáo viên trên bục giảng, ai cũng chưa từng hỏi qua.
Cát Nhiên thở dài một tiếng: “Lại bắt đầu rồi…… Tớ còn đang chờ cậu ấy vẽ báo tường đây.”
Văn Dục lộ ra vẻ nghi hoặc.
“Không sao.” Cát Nhiên cười cười, “Tớ đến WC gọi điện thoại cho cậu ấy.”
Thấy phản ứng này của lớp trưởng, Văn Dục đột nhiên ý thức được, Phó Dư Hàn đoán chừng là thường xuyên trốn học.
Như vậy mà cậu ta còn có thể an ổn học tại lớp trọng điểm của Tam Trung, theo một ý nghĩa nào đó, người này rất lợi hại.
Nhưng là…… Nói như thế nào đây……
So với tưởng tượng của hắn có chút không giống.
Hai năm trước, bọn họ tổng cộng gặp nhau năm lần, vẫn luôn trong tối ngoài sáng chèn ép lẫn nhau, thật ra cũng không nói được mấy câu đàng hoàng.
Hiểu biết của Văn Dục về Phó Dư Hàn, ngoại trừ ấn tượng ngoại hình hắn tận mắt nhìn thấy, toàn bộ còn lại hầu như đều đến từ Dương Phàm.
Ở trong miệng Dương Phàm, vị trúc mã này của cậu ta chính là một “tiểu thiên sứ” rất “văn minh, lễ phép, tâm tư tỉ mỉ, thích giúp đỡ mọi người”.
Sau đó khi Văn Dục nhìn thấy cậu, phát hiện ra người này chính là làm màu mà thôi.
Lúc ấy liền cảm thấy khác biệt thật lớn.
Bất quá nó cũng không lớn như hiện tại —— Ví dụ như, hắn trước nay chưa từng nghĩ tới, trong lớp trọng điểm của Tam Trung lại có một học sinh trốn tiết cả ngày.
So với việc làm màu, hành động như vậy cơ hồ càng giống với học sinh kém của trường nghề hơn.
Đó chính là kiểu học sinh chưa bao giờ chăm chỉ học tập, phần lớn thời gian đều dành để hút thuốc, uống rượu, chăm sóc tóc tai và tán tỉnh các cô gái, cả ngày tầm thường, toàn thân trên dưới đều tràn ngập hơi thở của học sinh tồi.
Hoặc là nói, thanh niên lêu lỏng.
Nếu quả thật như vậy……
Ánh mắt Văn Dục ngừng lại trên bàn học của Phó Dư Hàn.
Nếu quả thật như vậy, cậu ta tựa hồ đã đánh mất rất nhiều niềm vui trong học tập.
Điện thoại của Cát Nhiên dường như cũng chẳng có tác dụng gì, thẳng đến giờ tan học, vị trí của Phó Dư Hàn vẫn luôn bỏ trống.
Bài kiểm tra mới được phát xuống nằm rải rác trên bàn, gần như nhấn chìm luôn cả sách giáo khoa vốn đang đặt ở đó.
Văn Dục sửa sang lại cặp sách, quay về phía bàn cậu nhìn ba lần, rốt cuộc vẫn nhịn không được, duỗi tay định giúp cậu sắp xếp lại một chút.
Hắn mang theo vẻ mặt không mấy tình nguyện giơ tay ra, bỗng bị một cái tay khác nhanh hơn đè lại, Tôn Văn Thụy vẻ mặt đề phòng quay lại: “Cậu tính làm gì?”
“Sắp xếp lại.” Văn Dục giương mắt nhìn chằm chằm cậu, khoé miệng treo chút ý cười, “Không thể sao?”
“……” Tôn Văn Thụy nửa tin nửa ngờ buông tay ra, “Tôi cảnh cáo cậu nha, đừng nghĩ nhân lúc không có Phó ca ở đây mà làm chuyện gì mờ ám.
Đầy mặt cậu ta đều là “Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo”[], khiến Văn Dục muốn cười.
[]
Hàng mi dày mảnh của nam sinh hơi hơi cụp xuống, tựa như chuồn chuồn lướt nước mà run nhẹ một cái, sau đó ý cười liền giống như mặt hồ gợn sóng tràn ra: “Mấy tờ bài thi mà thôi, tôi có thể làm gì?”
Thì đúng là như vậy thật.
Tôn Văn Thụy dường như còn muốn nói thêm cái gì, ngập ngừng một chút vẫn không nói ra.
Cậu nghĩ nghĩ: “Dù sao cậu cũng đừng đụng đến đồ dùng của cậu ấy.”
“Này, cậu ta hẹn tôi đánh nhau, tôi tiện đường mang bài thi cho cậu ta không được sao?” Văn Dục cầm cặp sách đứng lên, đầu ngón tay hơi dùng lực, đem mấy bài thi rút ra.
Khiến cho giấy trắng bởi vì vậy mà có thêm vài nếp uốn.
“Cậu không đồng ý tôi cũng sẽ mang đi.” Hắn híp mắt cười, “Buổi sáng thầy Chu đã cố ý dặn dò tôi, nhất định phải ‘yêu, thương, bạn, học’.”
“……”
Văn Dục mang theo một chồng bài thi đi ra khỏi lớp.
Tôn Văn Thụy sửng sốt hồi lâu mới thấp giọng mắng một câu: “Đệt, làm màu.”
Vốn dĩ Văn Dục cũng không định đến cuộc hẹn, nhưng bước chân hắn vẫn tự động hướng về phía sân thể dục đi tới.
Hoàng hôn chiếu ánh sáng xuống mặt đường rải nhựa, cả tòa nhà thô sơ màu xám bị phản chiếu chìm khuất trong một vùng bóng đen.
Buổi sáng lúc làm bài tập nhóm, hắn đã từng quan sát nơi này, nó tồi tàn đến mức cửa kính cũng không có, chỉ cần thoáng liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy được toàn bộ lỗ trống.
Hắn thật sự không hiểu, Phó Dư Hàn vì sao muốn chọn loại địa phương bốn bề lọt gió này hẹn đánh nhau.
Văn Dục chân dài, bước chân rất lớn, mỗi bước đi đều mang theo gió, không bao lâu đã đến gần toà nhà bỏ hoang.
Trong đầu hắn còn đang suy nghĩ nguyên nhân, liền nhìn thấy trên cửa sổ lầu một có một người đang ngồi.
Hai chân thiếu niên một cái buông thõng, một cái gác lên, lưng dựa vào khung cửa sổ, trong tay ôm quyển sổ A viết viết vẽ vẽ, ánh mắt thường nhìn về phía xa xăm.
Cửa sổ có hơi cao, một khi đến gần, Văn Dục nhất định phải ngửa đầu lên nhìn cậu.
“Tôi còn tưởng rằng cậu chạy đi đâu.” Hắn theo bản năng tươi cười, bày ra thái độ quen thuộc, “Cả ngày đều ở chỗ này sao?”
Phó Dư Hàn cụp mắt nhìn hắn một cái, gương mặt lạnh nhạt vẫn không có biểu cảm gì, nghiêng đầu về phía toà nhà ra hiệu: “Lối vào ở phía sau, cậu vào đi.”
Cậu nói xong, tay phải cầm bút lên, tiếp tục di chuyển trên trang sách.
“Tôi vào làm gì, cậu nhảy xuống không phải được rồi sao.” Văn Dục nói.
Phó Dư Hàn lần nữa giương mắt về phía hắn, tựa hồ có chút cạn lời: “Cậu không biết là camera giám sát có thể quay đến vị trí cậu đang đứng sao?”
“Bên trong không có à?”
“Không có.” Phó Dư Hàn nói, “Khu vực phía sau tòa nhà này còn chưa kịp lắp đặt.”
Ra vậy.
Khó trách Phó Dư Hàn muốn hẹn ở đây.
Người dám trốn học cả ngày vậy mà lúc hẹn đánh nhau còn bận tâm xem có bị camera giám sát quay lại hay không, thật sự có chút hoang đường.
Văn Dục cúi đầu, rầu rĩ cười một tiếng, cầm theo xấp bài thi đi về phía sau toà nhà trống.
Giấy thi được hắn nắm trong tay vang lên tiếng xào xạc, bị gió thổi đến mức lộn xộn.
Văn Dục đi qua bóng tối, ở phía sau tòa nhà trống đột nhiên không kịp phòng bị mà đối diện với một mảnh ánh vàng rực rỡ của chiều tà.
Hắn bỗng dưng sửng sốt.
Vài giây qua đi, Văn Dục mới lần nữa nhấc chân bước lên cầu thang.
Quả nhiên, phía bên trong tòa nhà cũng giống hệt bề ngoài của nó, mặt tường mặt đất đều là màu xám xịt của xi măng, dây điện lắp sẵn lộ ra từ những cái lỗ lớn trên tường, không có bóng đèn cũng không có công tắc mở.
Ánh sáng mặt trời chiếu vào từ ô cửa sổ không có gì che chắn, khiến cho nửa bên mặt đất bị nhuộm thành một màu vàng cam.
Văn Dục dẫm lên ánh sáng đi vào, cười nói: “Cậu chọn nơi này, phong cảnh thật ra cũng không tệ.”
“Bên ngoài đều là toà nhà bê tông, không tệ cái gì.” Phó Dư Hàn cũng không thèm quay đầu lại.
“Ít ra thì cảnh hoàng hôn này không tệ.” Văn Dục cúi đầu, nhìn đôi giày của mình đang được tắm trong ánh nắng chiều.
“Ánh sáng mặt trời thật ra rất đẹp.
Không tệ chính là mặt trời, không phải nơi này.” Phó Dư Hàn nhẹ giọng nói, “Chờ tôi một chút.”
Văn Dục bị cậu chọc cười: “Làm gì có ai hẹn người khác đánh nhau mà chính mình còn đang bận rộn hả?”
Hắn đi qua, muốn nhìn thử xem Phó Dư Hàn đang viết cái gì.
Bất ngờ là, hắn thấy được trên sổ ghi chép của đối phương sân thể dục trường học, hàng rào màu xanh và những tòa nhà bê tông bên ngoài bức tường.
“Cậu còn biết vẽ tranh?” Văn Dục có chút ngoài ý muốn.
“Cậu mù sao?”
Văn Dục cúi đầu cười một cái.
“Trước đây tôi từng muốn hỏi.” Phó Dư Hàn vẽ xong nét cuối cùng, dời bút xuống góc bên phải viết chữ ký, gương mặt than không chút biểu tình quay lại, “Có đôi khi rõ ràng cậu cũng không muốn cười, vì sao vẫn còn cố cười hả? Giả muốn chết.”
Văn Dục thu liễm nụ cười, nhướng mày: “Cậu làm sao biết tôi có muốn cười hay không?”
Một tay hắn đút vào túi quần, đầu nghiêng sang trái, trên mặt trong mắt tràn đầy vẻ kiêu ngạo.
Bộ dạng này quả thật khác xa dáng vẻ ôn hoà gần gũi khi ở trong lớp học.
Phó Dư Hàn xoay người nhảy xuống, gác lại tập tranh lên bệ cửa sổ.
“Bởi vì trực giác.” Cậu nói.
Lời tác giả: Chương này viết không thuận tay, sửa lại rất nhiều lần, xin lỗi..