Lúc Trình Liễm Nhất vào lớp rồi bỏ cặp xuống, bình tĩnh lấy bình giữ nhiệt màu hồng nhạt ra.
Tôn Thư Hào nhìn chằm chằm bình nước, ánh mắt khó tin nhìn Trình Liễm Nhất, “Sao cậu lại dùng bình nước của con gái?”
“Của Đường Hạnh.” Trình Liễm Nhất trả lời.
Tôn Thư Hào cảm thấy tin tức này còn chấn động hơn chuyện Trình Liễm Nhất dùng bình nước của con gái, cậu nhìn xung quanh một lúc, vẫn chưa ai phát hiện ra chuyện này.
Rất nhanh, tin Trình Liễm Nhất và Đường Hạnh dùng chung một bình nước đã truyền khắp lớp .
Các nữ sinh căm hận nhìn chằm chằm bình giữ nhiệt màu hồng nhạt, ánh mắt tóe lửa như muốn thiêu đốt bình nước.
Nhưng Trình Liễm Nhất vẫn bình tĩnh, thậm chí còn uống một ngụm trước mặt mọi người.
Kết quả thi giữa kì có rất nhanh, Đường Hạnh tiến bộ nhiều, cô vui vẻ nhìn bài thi.
“Oa! Lần này cậu thi tốt quá, không biết chúng ta có bị tách ra không?” Tạ Dao nghiêng người nói.
Đường Hạnh mỉm cười: “Yên tâm đi, chủ nhiệm lớp sẽ không tách bọn mình ra đâu.”
Sau khi có kết quả thi giữa kì, Lý Hoài lại mở một cuộc họp lớp.
Thành tích lần này của lớp vẫn được duy trì bền vững, nhưng ông vẫn muốn nhắc nhở học sinh, tránh cho đuôi của mấy đứa này vểnh lên tận trời.
“Điểm trung bình của lớp ta kém lớp nhiều lắm, các em đừng tự mãn, phải tiếp tục cố gắng.”
Mọi người đều cúi đầu nghe Lý Hoài nói, không ai dám thở mạnh.
“Có một vài bạn thành tích đi xuống, lát nữa thầy sẽ tìm bạn đó nói chuyện.” Ánh mắt Lý Hoài quét xuống lớp.
Sau khi họp xong, Lý Hoài cách chức vài cán bộ lớp rồi chọn người mới.
“Tiếp theo là điều chỉnh chỗ ngồi, các em thu sách vở rồi ra ngoài, nghe thầy gọi tên thì đi vào.” Lý Hoài lấy ra sơ đồ lớp mới, nói.
Đường Hạnh thấp thỏm thu dọn balo, cô cùng Tạ Dao ra khỏi lớp, chờ Lý Hoài gọi tên.
Sau khi nhiều bạn học được gọi, lại trải qua một đợt lo lắng, cuối cùng tên của hai người cũng xuất hiện.
“Đường Hạnh, Tạ Dao.”
Hai cô gái nhìn nhau, đều nhận ra sự vui mừng trong mắt đối phương.
Đường Hạnh và Tạ Dao vừa ngồi xuống, Đào Nam và bạn cùng bàn cũ Ngô Hàn của cậu ngồi ngay phía sau.
“Xem ra chúng ta có thể cùng thảo luận rồi.” Tạ Dao vui vẻ nói.
Sau khi xếp chỗ, trong lớp ríu ra ríu rít một hồi, ai bị đổi chỗ vội kết nối tình cảm, ai không bị đổi tất nhiên sẽ vui vẻ trò chuyện. Một lúc sau mới yên tĩnh trở lại.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt Đường Hạnh đã trải qua học kì của lớp , cũng rời khỏi hàng ngũ tấm chiếu mới cấp ba.
Học kì sau của lớp vừa tới, chủ nhiệm lớp Lý Hoài đã nói đến chuyện phân ban, để học sinh có thời gian suy nghĩ kĩ.
Nhưng Tạ Dao quyết định chọn ban tự nhiên làm cô buồn vô cùng, như vậy sau này hai người không thể học chung với nhau nữa.
Đầu tháng sáu, thời tiết nóng nực, học sinh đã đổi sang trang phục mùa hè.
Thứ bảy, sau khi ăn trưa, Đường Hạnh về nhà thay chiếc váy hoa mẹ Trình tặng cô.
Đường Hạnh khoác cặp trên lưng, chuẩn bị đi ra ngoài.
“Mẹ ơi, hôm nay con đến thư viện học với bạn, có lẽ sẽ về muộn.” Đường Hạnh đến phòng khách báo cáo cho mẹ Đường.
Mẹ Đường liếc mắt nhìn cô, “Sao hôm nay lại mặc cái váy này ra ngoài rồi.”
Đây là váy mẹ Trình tặng, Đường Hạnh vẫn luôn coi như bảo bối. Mẹ Đường còn tưởng cả đời này cô sẽ không mặc.
Đường Hạnh quay một vòng, cười híp mắt hỏi: “Mẹ nhìn xem có đẹp không?”
“Đẹp, đẹp.” Mẹ Đường cười gật đầu.
Hôm nay Đường Hạnh búi tóc, mặc chiếc váy in hoa màu hồng nhạt, vừa trẻ trung vừa xinh đẹp, tràn ngập hơi thở thanh xuân.
“Hì hì, con đi đây.”
Mẹ Đường vội gọi cô lại, “Đợi tí, con mang cờ-lê trả nhà Tiểu Liễm giúp mẹ. Lần trước mẹ mượn, con tiện đường đi trả đó đi.”
Nói xong, mẹ Đường đưa cờ-lê cho Đường Hạnh.
“Vâng, giờ con mang qua.” Đường Hạnh gật đầu.
Mẹ Đường dặn: “Nhớ nói cảm ơn với người ta đó.”
“Con biết rồi.”
Đường Hạnh ra ngoài, đến nhà Trình Liễm Nhất gõ cửa, người mở cửa là cậu.
Trình Liễm Nhất sửng sốt vài giây mới phản ứng lại, “Vào đi.”
“Tiểu Hạnh đến à?” Mẹ Trình đi ra, lúc thấy Đường Hạnh mặc váy, trên mặt vui vẻ không thôi, “Dì đã nói cái váy này rất hợp với Tiểu Hạnh mà, hôm nay trông cháu đẹp quá đi mất.”
Đường Hạnh đỏ mặt, cô đưa cờ-lê ra, “Dì Lâm, mẹ cháu bảo mang cái này sang, cảm ơn dì.”
“Tiểu Liễm, con cầm cái cờ-lê này đi.” Mẹ Trình chỉ thị.
Trình Liễm Nhất không từ chối, cầm cờ-lê bỏ vào ngăn kéo.
Mẹ Trình đi đến trước mặt Đường Hạnh, quan sát cô hồi lâu, khen ngợi, “Đẹp thật, chân Tiểu Hạnh vừa thẳng vừa dài, mặc váy cực kì hợp luôn.”
Bà thấy Trình Liễm Nhất đi đến, lại hỏi: “Tiểu Liễm có thấy đẹp không?”
Không hiểu sao Đường Hạnh lại giật mình, vừa khẩn trương vừa mong chờ.
Trình Liễm Nhất nhìn thoáng qua, khẽ gật đầu.
Đường Hạnh vui vẻ trong lòng, nhưng trên mặt lại giả bộ bình tĩnh, cô hắng giọng nói: “Dì Lâm, cháu đi đây.”
“Cậu muốn đi đâu?” Trình Liễm Nhất mở miệng hỏi.
Đường Hạnh lập tức trả lời: “Tớ có hẹn với bạn, buổi chiều đến thư viện học.”
“Bạn?” Mắt Trình Liễm Nhất lóe lên, “Bạn nào?”
Đường Hạnh suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Bạn cùng bàn Tạ Dao của tớ, còn có bạn bàn sau là Đào Nam và Ngô Hàn, bọn tớ đi chung.”
“Đào Nam kia là lớp phó học tập của lớp cậu à?” Trình Liễm Nhất híp mắt hỏi.
Đường Hạnh kinh ngạc, “Sao cậu biết?”
Trình Liễm Nhất nhướng mày cười: “Tất nhiên tớ phải biết rồi.”
Đường Hạnh cũng không hỏi đến cùng, cô nhìn đồng hồ trên tay, sắp đến giờ rồi, “Tớ đi đây, cháu chào dì Lâm ạ!”
“Được, đi đường cẩn thận nhé!” Mẹ Trình vẫy tay.
Thấy Đường Hạnh rời đi, mẹ Trình lấy tay chọc vào người Trình Liễm Nhất, “Nếu con muốn thì đi đi, dù sao ở nhà cũng không làm gì”
Trình Liễm Nhất nhìn mẹ Trình, sau đó bình tĩnh nói: “Con không muốn đi, trời nóng thế này ở nhà còn hơn.”
“Ồ, tùy con.” Mẹ Đường nói, “Con đi có thể sẽ làm phiền mấy đứa nhỏ học bài.”
Trình Liễm Nhất không nói chuyện, xoay người về phòng.
Mẹ Trình cũng không nói nữa, bà ngồi xuống ghế sô pha, tiện tay mở tivi.
Một lúc sau, Trình Liễm Nhất thay quần áo ra ngoài, lúc đi qua phòng khách, còn dừng lại giải thích: “Con đi mua đồ dùng học tập, đi một lát rồi về.”
—–
Tác giả có lời muốn nói:
Mẹ Trình: Mẹ biết mà, nhất định là con đến thư viện mua đồ rồi.
Nhất Nhất: Không có, không có, mẹ đừng nói nhảm.