Mẹ Trình nghe lời giải thích thừa thãi của cậu cũng không vạch trần, chỉ nói: “Đi cẩn thận nhé.”
Trình Liễm Nhất lúng túng ho khan, “Con sẽ về ngay.”
Mẹ Trình không tin, nhưng cũng không nói ra, chỉ nhắc cậu đi đường chú ý an toàn.
Đường Hạnh không biết chuyện, sau khi ra khỏi tiểu khu thì đến ngay trạm xe buýt.
Lúc đến thư viện, Đào Nam và Ngô Hàn đã tới, đang ngồi đợi trên ghế tròn ngoài cửa.
“Sao các cậu lại đợi ở bên ngoài, không nóng à?” Đường Hạnh kinh ngạc nói.
Ngô Hàn gãi đầu, “Sợ các cậu không tìm được bọn tớ, nên đợi ở chỗ dễ thấy.”
Đường Hạnh nhìn hai người, sau đó lại lên tiếng hỏi: “Tạ Dao đâu? Cậu ấy chưa tới à?”
“Chưa.” Đào Nam lắc đầu.
Đường Hạnh cười, “Có lẽ cậu ấy tới muộn, bọn mình chờ một tí vậy.”
Quả nhiên, ba người đứng đợi một lúc mới thấy Tạ Dao chạy về phía này.
Cô nàng dừng lại trước mặt ba người, vừa thở hồng hộc vừa nói: “Xin lỗi, tớ không biết đường, xuống xe rồi còn đi lòng vòng một lúc lâu nữa.
Đường Hạnh kéo tay cô nàng: “Không sao không sao, bọn tớ mới đến một lúc thôi, vào tìm chỗ trước đã.”
Người trong thư viện không nhiều lắm, vẫn còn bàn trống. Bên trong có điều hòa, cũng không thấy nóng, bốn người tìm một vị trí ở tầng hai.
Bọn họ để cặp xuống rồi bắt đầu học, xung quanh yên tĩnh, gần như không có âm thanh nào.
Gặp phải bài khó, Đào Nam cũng sẽ viết mấy bước trên giấy.
Thời gian trôi qua rất nhanh, học xong thì người nào người nấy đi loanh quanh thư viện xem.
Đường Hạnh và Tạ Dao tay trong tay ra khỏi phòng học, đến cửa sổ sát đất bên ngoài nhỏ giọng trò chuyện.
“Cái váy này của cậu đẹp quá đi.” Hôm nay Tạ Dao vừa tới, liếc mắt đã thấy được Đường Hạnh, vì cô thật sự rất nổi bật.
Đường Hạnh cúi đầu, cô híp mắt cười, “Tớ cũng thích cái váy này lắm.”
“Mẹ cậu mua cho cậu à? Mắt nhìn của cô tốt quá, không như mẹ tớ toàn mua cho tớ mấy kiểu dáng lỗi thời.” Tạ Dao phàn nàn.
Đường Hạnh toét miệng cười, “Nói ra chắc cậu không tin, đây là quà đỗ cấp mẹ Nhất Nhất tặng tớ.”
Tạ Dao kinh ngạc che miệng, “Tin này chấn động quá đi, nếu nữ sinh trong trường mà biết, chắc chắn sẽ lột váy của cậu đấy.”
Đường Hạnh lập tức lấy tay ôm ngực, “Đừng, sợ chết mất.”
“Nhưng cậu cũng không thể mặc cái váy này đến trường được, nên không cần lo.” Tạ Dao vội an ủi cô.
Váy của Đường Hạnh mới dài đến gối, trường học không cho mặc. Nhất Trung có rất nhiều quy định đối với nữ sinh, không được mặc quần và váy ngắn trên đầu gối, không được đeo đồ trang sức, càng không được để tóc tai bù xù.
“Nên cuối tuần mới mặc cho đỡ ghiền thôi.” Đường Hạnh thở dài, cô cũng không dám mặc đến trường, nếu không… mấy bạn nữ đó còn chưa đến lột đồ của cô thì chủ nhiệm lớp đã tìm cô “tâm sự” rồi.
“Ánh mắt của mẹ Trình Liễm Nhất tốt quá, nhưng nghe nói ở nhà Trình Liễm Nhất vẫn dùng đồ màu hồng. Lúc đầu tớ còn không tin, nhưng thấy cậu mặc cái váy này, tớ hơi tin rồi đó.” Tạ Dao cười nói.
Khóe miệng Đường Hạnh giật giật, cái này là do cô truyền đi…
“Dì rất thích màu hồng, nên có đôi khi…” Nói đến đây Đường Hạnh không nói nữa.
Tạ Dao kinh ngạc, sau đó nói: “Trình Liễm Nhất thảm nhỉ, con trai chắc là không ai thích màu hường đâu.”
Đường Hạnh nhớ tới vẻ mặt đen như đít nồi của Trình Liễm Nhất đã thấy buồn cười, “Tất nhiên là không thích rồi, nhưng cũng chẳng còn cách nào.”
Tạ Dao cũng cười theo.
Hai người hàn huyên một hồi, Đào Nam và Ngô Hàn đã đi tới, Đào Nam lấy hai bình hồng trà đá trong cặp ra đưa cho Đường Hạnh và Tạ Dao.
“Trời nóng, các cậu uống đi.”
Đường Hạnh và Tạ Dao đều hơi bất ngờ, sau đó do dự nhận lấy.
“Cảm ơn!” Hai người đồng thanh nói.
Ngô Hàn tự mở nắp đồ uống của mình, ngửa đầu uống một ngụm rồi nói: “Tuần này điền phiếu phân ban hết rồi, tớ chọn ban tự nhiên, các cậu thì sao?”
“Ban tự nhiên.” Tạ Dao và Đào Nam đồng thanh đáp.
Đường Hạnh cười khổ, “Xem ra chỉ có mình tớ chọn ban xã hội thôi”
“Không sao, sau này vẫn gặp mặt được mà.” Tạ Dao an ủi cô.
Đào Nam nhìn Đường Hạnh, giống như nghĩ tới điều gì đó, “Vừa nãy bọn tớ ra ngoài mua đồ uống, hình như nhìn thấy Trình Liễm Nhất.”
“Trình Liễm Nhất?” Đường Hạnh giật mình.
“Ừ, tớ cũng thấy.” Ngô Hàn phụ họa.
Đường Hạnh lập tức lắc đầu phủ định, “Không thể nào, sao cậu ấy lại đến đây.”
Cô nhớ là Trình Liễm Nhất đang ở nhà mà.
“Không biết, chắc tớ nhìn nhầm.” Đào Nam không nói nữa.
“Tí nữa các cậu định đi đâu? Tớ muốn đến nhà sách mua sách tham khảo, về trước đây.” Ngô Hàn nói.
“Tớ cũng phải đi rồi.” Tạ Dao nói.
Đường Hạnh không muốn về nhà sớm như vậy, cô trầm ngâm, “Tớ đến tầng ba của thư viện đọc sách.”
“Tớ đợi lát nữa đến phòng học làm đề tiếp.” Đào Nam lên tiếng trả lời.
Ngô Hàn khoát tay, “Được, tạm biệt nha.”
“Bái bai.”
Đường Hạnh lên tầng ba, lúc đi lên cầu thang không ngừng suy nghĩ về lời nói vừa rồi của Đào Nam, cô nghiêng đầu khó hiểu.
Tuy đến giá sách chọn sách nhưng Đường Hạnh vẫn không để tâm. Cô đi đến lối nhỏ bên cạnh, nhìn xung quanh, trong phòng toàn những khuôn mặt lạ hoắc, không thấy Trình Liễm Nhất.
Đường Hạnh quay về giá sách, bỗng cảm thấy hơi đa nghi.
Cô lấy một quyển sách từ trên giá xuống, đúng lúc thấy một bóng lưng quen thuộc.
Đường Hạnh giật mình, vội bỏ sách lại, đợi khi cô lại lấy sách ra thì bóng người đó lại biến mất.
Cô chớp mắt, cảm thấy hình như mình bị ảo giác.
Khi cô quay đầu lại, đã thấy Trình Liễm Nhất đang tựa vào giá sách nhìn cô mỉm cười, “Trùng hợp thật.”
“Nhất Nhất, sao cậu lại ở đây!”
“Đi ngang qua.”
Đường Hạnh đặt sách lại, sau đó kéo Trình Liễm Nhất rời khỏi phòng học, đến nơi ít người qua lại mới buông tay.
“Cậu đừng lừa tớ, sao cậu lại chạy đến thư viện?” Đường Hạnh cau mày hỏi.
Trình Liễm Nhất bình tĩnh trả lời: “Tớ đi mua đồ, vừa lúc đi ngang qua đây.”
“Cậu nghĩ tớ là đứa trẻ ba tuổi hả?” Đường Hạnh khẽ nói.
Trình Liễm Nhất không trả lời, đoạt hồng trà đá trong tay cô, “Ai tốt thế, còn mua đồ uống cho cậu.”
“Cậu trả tớ đi!” Đường Hạnh nhảy lên muốn cướp về.
Nhưng do chiều cao chênh lệch quá lớn, Trình Liễm Nhất mở nắp bình ra uống một ngụm trước mặt cô.
Thấy đồ uống của mình bị uống mất, Đường Hạnh bực tức giậm chân, “Nhất Nhất, hôm nay cậu thật đáng ghét!”
“Hồng trà đá có gì ngon, đợi lát nữa tớ mua cho cậu đồ uống ngon hơn.” Trình Liễm Nhất mím môi, khẽ hừ một tiếng.