Đường Hạnh tức giận thở phì phò trừng mắt nhìn Trình Liễm Nhất, quay đầu đi không muốn nói chuyện với cậu nữa.
“Cậu muốn về không? Bọn mình cùng về.” Trình Liễm Nhất mở miệng hỏi.
Đường Hạnh oán giận nói: “Về cũng không muốn đi với cậu.”
Trình Liễm Nhất nhìn sườn mặt cô, trong lòng bất lực, “Cậu muốn ăn gì thì tớ mua cho.”
Đường Hạnh xoay người nhanh chóng xuống lầu.
Trình Liễm Nhất đuổi theo cô.
Hai người vừa đi tới tầng thì Đào Nam từ nhà vệ sinh đi ra, Đào Nam thấy Trình Liễm Nhất không khỏi kinh ngạc.
“Cậu phải về luôn à?” Đào Nam hỏi Đường Hạnh.
Đường Hạnh thu lại vẻ tức giận vừa nãy, cười nói: “Ừ, dù sao cũng không còn chuyện gì nữa, tớ phải về đây.”
Đào Nam: “Được, tạm biệt nhá.”
“Bái bai.” Đường Hạnh vẫy tay.
Ngay sau đó Đường Hạnh hoa cả mắt, cô bị Trình Liễm Nhất kéo tay xuống lầu.
“Cậu làm gì đó.” Đường Hạnh chạy nhanh kịp bước chân của Trình Liễm Nhất, nhưng vẻ mặt không tình nguyện lắm.
Giọng Trình Liễm Nhất trầm xuống: “Tớ dẫn cậu đi mua đồ ăn.”
“Tớ không muốn ăn.” Đường Hạnh lập tức từ chối.
Ra cửa thư viện, Trình Liễm Nhất mới buông tay, cậu nói: “Được rồi, giờ tớ phải làm gì cậu mới hết giận?”
“Sao hôm nay cậu lại tới đây?” Đường Hạnh rất tò mò.
Trình Liễm Nhất đột nhiên bị hỏi thế, có chút chột dạ, cậu không dám nhìn Đường Hạnh, vội vàng thay đổi đề tài: “Lúc tớ tới đây có thấy một quán trà sữa, cậu có muốn uống không?”
Đường Hạnh khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nói: “Hôm nay trông cậu rất khả nghi.”
“Cậu đừng nghĩ nhiều, không có chuyện gì đâu.” Trình Liễm Nhất bất an nói.
Đường Hạnh thấy dáng vẻ này của cậu, lập tức nghĩ đến một khả năng, cô tức giận, “Nhất Nhất, tớ không nghĩ cậu là loại người này.”
“Gì cơ?” Vẻ mặt Trình Liễm Nhất mờ mịt nhìn cô.
Đường Hạnh tức giận đùng đùng, “Tớ nói tới thư viện học bài, cậu không tin tớ đúng không, cho rằng tớ đi chơi nên mới đi theo, muốn cáo trạng với mẹ tớ.”
Trình Liễm Nhất sửng sốt, cậu cảm thấy đầu óc Đường Hạnh rất kì lạ.
Thấy Trình Liễm Nhất im lặng, Đường Hạnh nghĩ mình đoán đúng rồi.
“Ôi quả nhiên, cậu đúng là cái đồ xấu xa.”’ Đường Hạnh vòng qua người Trình Liễm Nhất, không thèm nhìn cậu.
Trình Liễm Nhất mím môi, bất lực mỉm cười.
Đường Hạnh ngồi ở trạm xe bus, cúi đầu ủ rũ, xe chạy qua cũng không biết.
Tới lúc cảm thấy có cơn gió lạnh thổi qua mặt mới ngẩng đầu thấy Trình Liễm Nhất ngồi cạnh, khẽ cười với cô.
“Trà chanh và kem dâu tây mà cậu thích này.” Trình Liễm Nhất cầm nhét vào tay Đường Hạnh.
Bỗng dưng mắt Đường Hạnh sáng ngời, vừa định cầm lấy mà lại thôi.
“Tớ không cần.” Cô cự tuyệt.
“Vậy thôi, kem cũng sắp chảy ra rồi, tớ ăn trước đây.” Nói xong, Trình Liễm Nhất định ăn.
Đường Hạnh phồng má nhìn cậu chằm chằm, lúc que kem cách miệng Trình Liễm Nhất mấy centimet, cô nhanh tay giật lấy.
“Tớ ăn.” Đường Hạnh ngẩng đầu nói.
Cô cầm cốc trà chanh và que kem rồi cắn một miếng, giọng điệu vui sướng.
Trình Liễm Nhất cười khẽ, “Bây giờ hết giận chưa?”
“Ai bảo tớ không tức giận, ăn uống no nê mới có sức giận tiếp không được à?” Đường Hạnh hậm hực nói.
Qua một lúc que kem đã bị Đường Hạnh ăn hết sạch, xe bus vừa vặn cũng tới.
Hai người cùng lên xe, Đường Hạnh đi trước tìm chỗ, lúc cô tháo balo thì có người đỡ lấy.
Đường Hạnh biết là Trình Liễm Nhất, vì thế cô ngồi chỗ gần cửa sổ, cắm ống hút bắt đầu uống trà chanh.
Trình Liễm Nhất đi theo ngồi xuống, thuận tay đặt balo của Đường Hạnh lên đùi, “Lớp phó học tập của lớp cậu chọn ban xã hội hay tự nhiên?”
Đường Hạnh khó hiểu nhìn cậu, “Cậu hỏi cái này làm gì?”
“Tò mò.” Trình Liễm Nhất ném ra hai chữ.
Đường Hạnh tuy hoài nghi Trình Liễm Nhất có mục đích xấu xa nào đó, nhưng vẫn nói: “Cậu ấy chọn ban tự nhiên.”
Không hiểu sao Trình Liễm Nhất lại thở phào nhẹ nhõm, “Ồ, có thể sẽ học cùng lớp với tớ.”
“Cậu coi mình với cậu ấy là đối thủ cạnh tranh à?”
“Cậu ta?” Trình Liễm Nhất cười nhạo một tiếng, “Phương diện nào cũng không đủ tư cách.”
Đường Hạnh trợn mắt, “Đúng đúng, cậu là nhất, nhất cậu rồi.”
“Cậu với cậu ta quan hệ tốt lắm à?” Trình Liễm Nhất lại hỏi.
“Mọi người đều là bạn học mà, cậu hỏi vấn đề này làm gì.” Đường Hạnh liếc mắt nhìn Trình Liễm Nhất một cái, “Tớ phát hiện hôm nay cậu nói nhiều thật đấy.”
Trình Liễm Nhất nghẹn họng, không nói lời nào nữa.
Lúc xuống xe Đường Hạnh cũng hút hết cốc trà chanh, cô ném cốc vào thùng rác, định bảo Trình Liễm Nhất đưa cặp sách cho mình.
“Tớ cầm giúp cậu.” Trình Liễm Nhất đi thẳng đến cửa tiểu khu.
Đường Hạnh cầm lấy balo, khoác lên vai, “Chuyện nhỏ không cần cậu giúp.”
Trình Liễm Nhất bất đắc dĩ cười, “Bây giờ trong lòng cậu tớ là loại người đấy hả?”
“Nếu không thì sao, cậu cho rằng mua đồ ăn là xóa tan hiềm nghi hả, tớ ngốc như vậy à?” Đường Hạnh ngẩng đầu kiêu hãnh nói.
Trình Liễm Nhất thở dài, “Về thôi.”
Đường Hạnh và Trình Liễm Nhất về tới nơi, cô không nói một câu đi thẳng vào nhà.
Mà Trình Liễm Nhất nhìn thoáng qua rồi cũng về nhà mình.
Mẹ Trình thấy tiếng động, bà đang ngồi trong phòng khách ăn trái cây, cau mày hỏi Trình Liễm Nhất, “Không phải con nói đi một lúc là về à, sao về muộn thế?”
“Có việc nên mới về muộn một chút.” Trình Liễm Nhất bình tĩnh giải thích.
Mẹ Trình ồ một tiếng, “Vậy đồ con muốn mua đâu?”
“Con ném….” Trình Liễm Nhất đang định trả lời nhưng lại thấy vẻ mặt trêu chọc của mẹ Trình, cậu không che giấu, “Mẹ biết rồi mà còn hỏi.”
“Mẹ biết gì cơ? Mẹ không biết gì hết mà.” Mẹ Trình cười trêu ghẹo cậu.
Trình Liễm Nhất mím môi, không nói hai lời đi thẳng vào phòng.
Mẹ Trình thấy vậy, nói thầm, “Không đáng yêu tí nào.”
Buổi tối, Đường Hạnh lăn lộn trên giường không ngủ được, vì cô bị đau bụng.
Cô chạy tới nhà vệ sinh lần mới nhớ ra hôm nay mình ăn quá nhiều đồ lạnh, mà còn đang bật điều hoà nên mới bị ốm.
Đường Hạnh nằm bò trên giường như con cá trên bờ, không nhúc nhích.
Cô nhớ lại chuyện hôm nay, mới nhận ra nhất định là ý đồ của Trình Liễm Nhất, trách sao hôm nay lại mua cho cô nhiều đồ ăn thế, hóa ra muốn làm cô bị tiêu chảy.
Đường Hạnh nằm trên giường hận nghiến răng nghiến lợi mắng Trình Liễm Nhất, cô còn chưa nguôi giận, không ngờ bị cậu lừa mấy lần.
Trong lòng Đường Hạnh ghim thù vụ này rồi.
Sáng hôm sau, mẹ Đường đưa thuốc cho Đường Hạnh, mắng cô vài câu, “Mùa hè lại tham đồ lạnh.”
Đường Hạnh yếu ớt nhìn mẹ rồi lại nhớ đến mối thù với Trình Liễm Nhất.
“Con ngủ đi, trưa mẹ gọi dậy ăn cơm.” Mẹ Đường dặn dò vài câu mới đi ra ngoài.
Trình Liễm Nhất vào nhà Đường Hạnh, lúc biết chuyện này cậu vô cùng áy náy, cậu mở cửa phòng của Đường Hạnh, thấy cô nằm trên giường, mắt nhắm lại, dường như đang ngủ say.
Đường Hạnh mở mắt, lườm Trình Liễm Nhất, “Cậu còn dám vác mặt tới?”
“Sao cậu lại bị cảm lạnh thế?” Trình Liễm Nhất ôn nhu hỏi.
Đường Hạnh cắn chặt răng, “Cậu còn dám hỏi! Nếu không phải vì cậu thì tớ sẽ bị ốm sao?”
Trình Liễm Nhất lập tức hiểu vấn đề, “Vì tớ mua đồ lạnh cho cậu à?”
“Cậu nói xem?” Đường Hạnh liếc mắt nhìn Trình Liễm Nhất một cái.
Cậu thấy sắc mặt tái nhợt của cô cũng không khỏi đau lòng, “Xin lỗi, mai sau tớ không mua đồ ăn cho cậu nữa.”
Không mua đồ ăn nữa? Nghe câu này kỳ quái thế?
Cô trở mình, quay lưng vào Trình Liễm Nhất, rõ ràng đang không vui.
“Vậy cậu nghỉ ngơi đi.” Trình Liễm Nhất nhẹ giọng nói.
Đường Hạnh nghe thấy tiếng đóng cửa mới quay người lại, trong lòng oán hận muốn đánh Trình Liễm Nhất một cái.
Thứ hai, trên đường đi học Đường Hạnh không nói chuyện với Trình Liễm Nhất, cô vào lớp, mới ngồi xuống Tạ Dao đã hỏi: “Hôm đó Trình Liễm Nhất tới thư viện thật à?”
Đường Hạnh gật đầu, “Không sai, chính là vì muốn giám sát tớ.”
“Cậu không hiểu lầm đó chứ….” Tạ Dao không tin nhìn cô.
Đường Hạnh cau mày nói: “Lúc tớ hỏi cậu ấy cũng không phản bác, mà dáng vẻ chột dạ lắm, tớ không nhầm đâu.”
“Sao cậu ấy lại phải giám sát cậu?” Tạ Dao hỏi.
“Chắc là muốn tố cáo với mẹ tớ, hoặc là nhận lệnh của mẹ tớ, vì mẹ không yên tâm để tớ đi một mình mà.” Đường Hạnh giải thích.
Tạ Dao đồng cảm: “Mẹ tớ cũng hay nghi ngờ linh tinh lắm, lúc nào cũng cảm thấy tớ ở bên ngoài làm chuyện xấu.”
Hai người không nói nữa, lao đầu vào học bài.
Sáng thứ hai phải chào cờ, sau khi hết giờ truy bài, cả khối xuống sân thể dục xếp hàng nghe hiệu trưởng nói.
Chỗ cô đứng cạnh lớp , gần một nữ sinh hồi xưa thích hóng chuyện của Trình Liễm Nhất.
Nữ sinh kia nhỏ giọng hỏi, “Cậu còn ‘làm ăn’ không?”
“Không làm nữa.” Đường Hạnh lắc đầu, cô đã rửa tay gác kiếm rồi.
Cô bạn kia tiếc nuối thở dài không nói nữa.
Đường Hạnh suy nghĩ gì đó, nghiêng đầu nhỏ giọng: “Tôi có thể miễn phí nói cho cậu nghe một chuyện về Trình Liễm Nhất.”
“Chuyện gì?” Bạn kia lập tức hớn hở vui mừng.
“Trình Liễm Nhất là cái đồ vương bát đản.” Đường Hạnh cười tủm tỉm nói.
Cô bạn kinh ngạc nhìn Đường Hạnh, cảm thấy có phải mình nghe lời không nên nghe rồi không?
Giờ Toán, Đường Hạnh lôi mấy chỗ mình không hiểu ra, thấy Đào Nam cúi đầu làm bài, hỏi: “Bây giờ cậu đang bận à?”
Đào Nam ngẩng đầu, “Không bận, cậu muốn hỏi bài à?”
“Ừ, cái này nè.” Đường Hạnh chỉ vào vở.
Đào Nam nhìn thoáng qua, tính toán một chút rồi giảng cho Đường Hạnh.
Đường Hạnh gật đầu, “Hiểu rồi, cảm ơn cậu nhé.”
“Cậu……” Đào Nam buông bút, muốn nói rồi lại thôi.
Đường Hạnh chớp mắt, “Sao cậu cứ ấp a ấp úng thế?”
“Cậu với Trình Liễm Nhất đang yêu nhau à?” Đào Nam thấp giọng nói.
Sắc mặt Đường Hạnh biến đổi, vẻ mặt kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi.
“Cậu không muốn nói cũng không sao.” Đào Nam vội vàng nói.
Đường Hạnh bật cười, “Đào Nam, trong đầu cậu đang nghĩ gì thế, sao tớ với Trình Liễm Nhất lại yêu nhau được chứ.”
“Hôm trước ở thư viện trông hai cậu rất thân mật.” Đào Nam nhớ lại, dáng vẻ của Đường Hạnh và Trình Liễm Nhất như ve vãn đánh yêu, người ngoài nhìn thấy còn tưởng là một đôi.
Đường Hạnh xua tay, “Tớ với cậu ấy từ nhỏ đã như vậy rồi.”
“Yêu đương cũng không được để ảnh hưởng tới học tập, không nên kéo thành tích đi xuống.” Vẻ mặt Đào Nam đầy lo lắng.
Đường Hạnh cười lớn, “Đào Nam, cậu thích hợp làm chuyên gia tình yêu đó. Cậu yên tâm, tớ với Trình Liễm Nhất không thể nào đâu.”
“Được rồi……”
Ngoài cửa lớp , Tạ Dao thấy Trình Liễm Nhất ủ rũ đứng ở ngoài.
“Cậu tới tìm Đường Hạnh à? Muốn tớ gọi cậu ấy không?”
“Tôi từ văn phòng về, không tìm cậu ấy.” Trình Liễm Nhất lạnh lùng nói, bước nhanh về lớp .
Tạ Dao nhìn dáng vẻ của Trình Liễm Nhất, không hiểu sao lại trông như đang tức giận.
“Đường Hạnh, tớ mới gặp Trình Liễm Nhất, hình như tâm trạng cậu ấy không tốt lắm.” Tạ Dao vừa ngồi xuống đã nói ngay với Đường Hạnh.
Cô nhìn qua ngoài cửa lớp, “Sao thế?”
“Tớ còn nghĩ cậu ấy tìm cậu, nhưng lại nói là từ văn phòng về.” Tạ Dao nói.
Đường Hạnh không hiểu, “Chắc là bị thầy mắng rồi.”
Cuối tuần được nghỉ, Đường Hạnh học cùng với Trình Liễm Nhất, cậu sẽ đưa cho Đường Hạnh vài bài để làm, thuận tiện giúp cô ôn lại kiến thức.
Nhưng hôm nay sắc mặt Trình Liễm Nhất không tốt lắm, Đường Hạnh cũng không biết vì sao, vẫn vui vẻ làm bài.
Trình Liễm Nhất nhìn cô, trong lòng thầm mắng, đúng là cái đồ không tim không phổi.
Cậu cố ý ra bài khó cho Đường Hạnh làm.
Đường Hạnh nhìn quyển vở, ngây ngẩn cả người, “Cậu xác định để mấy bài này cho tớ làm?”
“Nếu không thì sao?” Trình Liễm Nhất nhướng mi.
Đường Hạnh bĩu môi, tính ra giấy nháp trước.
Từ lúc này, Trình Liễm Nhất bắt đầu khơi mào.
“Sao chữ của cậu càng ngày càng xấu thế?”
“Bài đơn giản như vậy cũng không biết làm?”
“Cậu nhìn tớ là ra đáp án à?”
“Có phải dạo này trên lớp cậu chỉ biết buôn chuyện mà không chuyên tâm học hành đúng không?”
“……”
Đường Hạnh ném bút xuống, nổi giận, “Cậu có gì bất mãn với tớ đúng không?”
“Không làm được bài, tuần sau tiền tiêu vặt giảm một nửa.” Trình Liễm Nhất uy hiếp.
Đường Hạnh mở to mắt, đây là chuyện cô không thể chấp nhận được, “Trình Liễm Nhất, tớ chọc cậu chỗ nào?”
“Không có.” Trình Liễm Nhất thản nhiên trả lời.
Đường Hạnh nén giận: “Cậu thu hồi câu kia đi, tớ không đồng ý.”
“Muốn có tiền tiêu vặt thì phải nghiêm túc học tập, đừng có mỗi ngày chỉ biết chơi.” Trình Liễm Nhất nói.
Đường Hạnh thở phì phò: “Tớ không nghiêm túc lúc nào? Trên lớp cực kì nghiêm túc đấy.”
Trình Liễm Nhất: “Đúng không? Tớ chỉ biết cậu nói chuyện cười đùa với người khác thôi.”
“Nói hươu nói vượn!” Đường Hạnh lườm cậu, “Tớ không chấp nhận, nếu cậu còn không thu hồi câu vừa nãy thì đừng trách tớ không khách khí.”
“Cậu không khách khí chuyện gì?” Trình Liễm Nhất không sợ chút nào.
Đường Hạnh đứng phắt dậy, “Cậu cứ chờ đấy.”
Cô chạy về nhà, cầm điện thoại, mở đống ảnh chụp Trình Liễm Nhất mặc bộ quần áo ngủ hình thỏ con.
“Cậu có thu lại không?” Đường Hạnh chạy tới hỏi.
“Không.”
Đường Hạnh nheo mắt, “Á à, khí phách gớm.” Cô cúi đầu, giơ ảnh cho Trình Liễm Nhất xem.
“Đây là ảnh năm ngoái tớ chụp, nếu cậu dám cắt tiền tiêu vặt, thứ tới trường tớ sẽ cho các bạn khác thấy, xem cậu có còn mặt mũi không.” Đường Hạnh đắc ý nói.
Đồng tử của Trình Liễm Nhất co rụt lại, hạ giọng: “Cậu dám chụp trộm tớ.”
“Phải có ít đồ trong tay, nếu không cứ bị cậu uy hiếp mãi à?” Đường Hạnh vui vẻ trả lời.
Trình Liễm Nhất giật lấy điện thoại từ tay cô, định xóa ảnh đi.
Đường Hạnh bình tĩnh nói: “Cậu xóa đi, tớ có bản sao lưu khác rồi. Cậu xóa một bức tớ còn bức khác.”
Trình Liễm Nhất dừng tay, kinh ngạc nhìn Đường Hạnh, “Xem ra cậu tính toán cũng lâu rồi.”
“Hừ! Đúng đấy thì sao!” Vốn dĩ cô còn muốn dùng mấy tấm ảnh này để thêm tiền tiêu vặt, vậy mà Trình Liễm Nhất định cắt đi một nửa, cô cũng không còn cách nào khác đành phải lôi ra.
“Giờ cậu muốn sao?” Trình Liễm Nhất hỏi.
Đường Hạnh tròn mắt, “Thứ nhất cậu phải giữ nguyên tiền tiêu vặt của tớ, thứ hai cậu phải xin lỗi tớ.”
“Nếu tớ không làm thì sao?” Trình Liễm Nhất hỏi.
Đường Hạnh nhướng mày, “Xin lỗi nhá, tớ cũng chỉ còn cách cho các bạn khác xem thôi.”
Trình Liễm Nhất buông điện thoại của cô, lại cầm điện thoại của mình, ánh mắt sâu xa, cười nói: “Còn có một cách khác.”
“Cách gì?”
“Đồng quy vu tận.”
Đường Hạnh sửng sốt, cô không hiểu câu này nghĩa là sao.
Chợt khuôn mặt tuấn tú của Trình Liễm Nhất phóng đại trước mặt cô, Đường Hạnh ngơ ngẩn không biết cậu muốn làm gì.
Giây tiếp theo, Trình Liễm Nhất tới gần hôn cô một cái.
Nụ hôn này rất nhẹ, tựa như lông vũ trên mặt Đường Hạnh, vừa ngứa lại ấm áp.
Tim cô đập thình thịch mãi không đập chậm lại.
Mà trong thời khắc đó, Trình Liễm Nhất nhanh tay ấn chụp ảnh.
Cậu đứng thẳng người, giơ điện thoại ra trước mặt Đường Hạnh.
“Nếu cậu dám công bố ảnh của tớ, tớ cũng sẽ tung ảnh này ra, đến lúc đó cậu có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội.”
Đường Hạnh khẽ dời mắt nhìn điện thoại, Trình Liễm Nhất nhắm mắt, môi đặt trên má cô, tuy Đường Hạnh chỉ để lộ nửa gương mặt nhưng người khác hoàn toàn có thể nhận ra.
Đường Hạnh hốt hoảng, vội vàng cướp điện thoại, nhưng Trình Liễm Nhất giơ tay lên cao, Đường Hạnh không với được.
“Xóa nhanh.”
“Không xóa.”
“Trình Liễm Nhất, cậu thật quá đáng.” Đường Hạnh ủy khuất, rõ ràng Trình Liễm Nhất khơi mào chuyện này trước, còn muốn giảm tiền tiêu vặt của cô, giờ lại thêm bức ảnh này nữa.
Trình Liễm Nhất nghe thấy giọng nghẹn ngào của Đường Hạnh, tim mềm nhũn, bắt đầu xin lỗi, “Được rồi, là tớ không đúng, tớ sai rồi, xin lỗi cậu, chúng ta mỗi người lùi một bước được không?”
Đường Hạnh lau nước mắt, “Ai biết cậu có chơi xấu không.”
“Đảm bảo không có.” Trình Liễm Nhất giơ tay thề.
Đôi mắt cô đỏ bừng nhìn cậu: “Cậu phải xóa ảnh đi tớ mới tin.”
“Vậy cậu cũng xóa đi.”
Đường Hạnh trầm mặc không nói, cô nghĩ một lát, “Ảnh này không xóa được.”
“Như vậy đi, bọn mình không xóa, tớ cũng không trừ tiền tiêu vặt, về sau cũng không, cậu thấy thế nào?”
“Được, nếu cậu tiết lộ cho người khác biết, chúng ta sẽ tuyệt giao.”
Trong lòng Trình Liễm Nhất áy náy, nhanh chóng đồng ý, “Tùy cậu định đoạt.”
Thấy cậu đồng ý rồi, Đường Hạnh thu dọn sách vở, “Hôm nay không học nữa, tớ về đây.”
“Về sau tớ sẽ không như thế nữa, xin lỗi cậu.” Giọng Trình Nhất Liễm thành khẩn.
Đường Hạnh dừng tay, nói: “Tha thứ hay không là chuyện của tớ, nhưng hiện tại tớ cũng không muốn tha lỗi cho cậu.”
Trình Liễm Nhất cười khổ, “Tớ sẽ nỗ lực làm cậu tha thứ mới thôi.”
Tim Đường Hạnh nhảy dựng, đóng cửa đi ra ngoài.
Trình Liễm Nhất thở dài, vừa nãy thấy mắt Đường Hạnh đỏ lên thì cậu liền hối hận.
Trình Liễm Nhất nhìn bức ảnh, không kìm được mà cong môi cười. Lúc ấy cậu đang nhắm mắt, vẻ mặt chân thành, nhẹ nhàng hôn lên má Đường Hạnh.
Đường Hạnh sẽ không biết vừa rồi cậu khẩn trương thế nào, bất an ra sao.
Trình Liễm Nhất chạm tay vào điện thoại, set thành ảnh màn hình.