Trúc Ngoại Đào Hoa Khai

chương 68

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Cái gì? Song sinh?” Khi Thái Kinh Vân đến Hạ gia đón Tiểu Tam, nghe được tin này thì có điểm choáng váng.

Tiểu Tam ngồi ở trước lò sưởi đang cầm khúc củ cải muối cắn rôm rốp, lúc hắn nghe thấy tin này thì rất là bình tĩnh. Ở đời trước, song bào thai đầy đường ra đó, ngay cả tam bào thai tứ bào thai đều có. Ở hắn xem ra, một đứa cũng là sinh, hai đứa cũng là sinh, này vừa lúc đến một đám, ít chịu khổ một lần, tiện thể có nhiều hơn một đứa…

“Như vậy có thể có nguy hiểm hay không?” Thái Kinh Vân cau mày, song sinh loại chuyện này y cũng chỉ là từng nghe nói qua, trong số những người y từng gặp, vẫn là không có tình huống song sinh này. Đối với loại chuyện xuất hồ ý liêu (bất ngờ) này, y có phần khẩn trương khó hiểu.

“Nghe ý tứ của Ngũ Hoa thúc chính là có thể sẽ sinh non, nhưng loại sự tình này rất hiếm thấy, ông ấy cũng không xác định! Ta thấy vẫn là ngày mai đi thần miếu xin một quẻ, xem ý của Thần linh!” Liên Sinh đương nhiên cũng là vẻ mặt khẩn trương, nhìn Tiểu Tam ở một bên thảnh thơi ăn củ cải muối, không khỏi trừng hai mắt. Hài tử này đều đã sắp làm ba, sao lại còn vô tâm vô phế như thế chứ? Thực là gấp chết người mà!

“Ai ~ ta nói các ngươi cũng đừng loạn cào cào như thế có được hay không! Không phải là song bào thai thôi sao! Không có vấn đề gì đâu!” Tiểu Tam thấy mọi người trong nhà khẩn trương bất an như đám kiến trên nồi, vung tay xoa dịu. Kết quả bị mọi người trong nhà nhất tề trừng mắt.

Tiểu Tam trong bụng đúng là đôi song sinh, cái này hảo giải thích vì sao mới năm tháng, mà bụng của hắn đã lớn như thế rồi. Trên thế giới này, song sinh rất hiếm gặp, ngay cả lão y sư trong thôn hành y bốn năm mươi năm, cũng chỉ thấy qua hai ba trường hợp. Cho nên trách không được Hạ gia và Thái Kinh Vân đối Tiểu Tam cẩn thận như vậy, tất nhiên sinh hài tử là một chuyện rất nguy hiểm, một cái không cẩn thận thôi liền có thể một xác hai mạng. Tiểu Tam nếu như xảy ra chuyện gì, mạng này lại còn nhiều hơn một cái.

Liên Sinh ngày thứ hai liền chạy đến thần miếu xin một lần quẻ, là phụ tử bình an, điều này khiến cho tâm trạng khẩn trương của mọi người tốt hơn một phần. Bất quá, để chiếu cố tình huống đặc thù này của Tiểu Tam, Liên Sinh dọn bao phục đến trúc viện để tiện ở bên chiếu cố Tiểu Tam, ngoại nhân có chiếu cố tốt thế nào, hắn vẫn là lo lắng, nhất định phải tự mình trông chừng Tiểu Tam ở mọi mặt.

Tiểu Tam cả ngày từ sáng tới tối đều bị người ta theo dõi chặt chẽ, mỗi người đều sợ hắn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cả trúc viện đều bị làm cho khẩn trương hề hề. Thái Kinh Vân vốn còn muốn mua hai phó nhân chuyên chiếu cố Tiểu Tam, lại bị Tiểu Tam phát ra hỏa đẩy đi, Thái Kinh Vân đành phải bảo chúng nhân trong viện vất vả một chút dụng tâm một chút, nói là nếu như chiếu cố tốt Tiểu Tam, tất cả đều được trọng thưởng.

Mấy ngày nay, Tiểu Tam thật đúng là chịu đủ rồi, hắn bị đứa bé trong bụng đá mấy đá, mấy người đó lại la hét muốn tìm y sư. Nếu lại có thêm hai người trông chừng hắn, hắn sợ bản thân sẽ điên mất. Đương nhiên là chết sống không cho Thái Kinh Vân mời thêm phó nhân.

Lễ tết một năm này, là buồn chán nhất của Tiểu Tam. Buồn chán đến mức Tiểu Tam chả muốn nhắc đến.

Bởi vì hắn cái này không thể động, cái kia cũng không thể động, trong nhà mỗi người đều bận rộn muốn chết muốn sống, nhưng đều không để hắn nhúng tay bày biện bát đũa các loại. Chính là tìm quyển sách đến xem, cũng không thể xem quá lâu, không phải muốn đỡ hắn đi dạo, chính là muốn tống hắn lên giường ngủ.

Đến cuối cùng, Tiểu Tam nổi cáu, nói rằng mọi người nếu còn thần kinh hề hề như thế, hắn liền tuyệt thực! Tuy rằng chỉ là lời nói khi bực tức, nhưng cuối cùng cũng trấn tỉnh được mọi người. Vừa vặn, lão y sư cũng bị bọn họ tới tới lui lui mời đến mời đi, dày vò quá mức, liền giúp Tiểu Tam nói mấy câu. Cho rằng để Tiểu Tam hoạt động thích hợp cũng là có lợi cho sinh sản. Thái Kinh Vân sau khi nghe xong đành phải đồng ý, để Tiểu Tam làm chút chuyện hắn có đủ khả năng. Tỷ như bưng bát ăn cơm, thêu thùa may vá… vân vân mây mây…

Nếu để Tiểu Tam nói, hắn chỉ có thể nói cuộc sống của hắn hiện tại trôi qua quá tư bản quá hủ bại. Chính xác là y phục đến vươn tay cơm đến há mỏ, nếu như gặp phải kẻ lười biếng, nói không chừng thật sẽ vui vẻ vạn phần, nhưng Tiểu Tam không phải loại người đó, để người ta hầu hạ như thế, hắn cảm thấy toàn thân như nổi gai không thoải mái không tự tại. Bởi vì nguyên nhân này, hắn thậm chí cùng Thái Kinh Vân nhiều lần cự nự ầm ĩ.

Ngày tháng mang thai càng tăng, Tiểu Tam càng cảm thấy khổ nhọc. Bởi vì thai nhi đè ép, hắn có lúc sẽ cảm thấy khó thở, xương khớp toàn thân cũng đều thường thường xuất hiện cảm giác đau nhức, rõ ràng nhất chính là ở thắt lưng, có lúc nằm lâu căn bản là đứng thẳng không được. Buổi sáng rời giường, còn thường thường đau răng, hai chân đứng lâu, sẽ phù thũng, lấy tay ấn vào liền thành một hõm nhỏ. (bị phù thũng thì da ko còn đàn hồi tốt ấy mà)

Vì vậy, tính tình Tiểu Tam càng ngày càng biến đổi thất thường, có đôi khi sẽ bởi vì bị người trông nom mà nóng nảy liền hướng về Thái Kinh Vân phát hỏa. Hoặc là ban ngày ngủ nhiều, liền ban đêm ngủ không được, đá Thái Kinh Vân xuống giường giúp hắn đi lấy gì đó để ăn. Cũng bởi vì thân thể có đủ loại không khỏe, mà đối Thái Kinh Vân dương nanh múa vuốt, hoàn toàn không có lý do gì mà tùy thời hung hãn.

Đợi đến khi qua hết năm không bao lâu, đôi phu phu này liền từ ngoại hình xảy ra biến hóa rõ ràng. Hình thể Tiểu Tam càng ngày càng béo, Thái Kinh Vân thì càng ngày càng gầy, gương mặt đường nét cứng rắn cùng vóc người cao gầy, khiến y thoạt nhìn tuyệt đối không giống là người mới hai mươi tuổi. Thường thường xui xẻo bị Tiểu Tam lăn qua lăn lại một phen, y rất nhanh mà có vẻ càng thêm thành thục.

Liên Sinh ở trong viện trúc, đối với đủ loại chuyện của phu phu trẻ tuổi này, hắn đều thấy ở trong mắt. Biểu hiện của Thái Kinh Vân cuối cùng cũng khiến hắn yên tâm, người này đối Tiểu Tam là thật tâm thật tình! Hắn cuối cùng cũng có thể an tâm đem Tiểu Tam giao vào tay y!

Qua hết tháng giêng, khí tức trời đất liền ngày càng ấm áp, cỏ cây cũng bắt đầu đâm lên chồi nhỏ. Theo lời Thái Kinh Vân, y đem hiệu buôn trong thành Phủ Châu tất cả đều chuyển dời đến Nam Hà trấn, tài chính dư thừa, y dự định mua ruộng đất. Y cũng không yên tâm tình huống của Tiểu Tam, liền thả chậm kế hoạch sinh ý của y, tạm thời chỉ phái Điền bá đi giúp y xem xét giá thị trường các nơi, còn y thì tự mình quản lý sinh ý ở Nam Hà trấn.

Từ sau khi mang thai, Tiểu Tam liền cảm thấy đầu óc càng không hảo dùng. Thái Kinh Vân có lúc sẽ bồi ở bên người hắn làm việc, thuận tiện nói chút chuyện cho hắn, hắn nghe mà mơ mơ màng màng, chỉ biết là Thái Kinh Vân nguyên bản là kinh doanh buôn bán, hiện tại thì muốn đổi thành nhà cung cấp hàng hoá. Tiểu Tam cũng biết mình không phải là thần nhân gì, có vài thứ cũng không cần phải không hiểu mà giả bộ hiểu, đối với sinh ý của Thái Kinh Vân, hắn cũng không có ý chen chân vào. Hắn hiện tại chỉ là nỗ lực khiến bản thân an tĩnh lại đợi đến khi sinh, trong lòng luôn nghĩ, chịu đựng qua hết khoảng thời gian này, cuộc sống sẽ dễ chịu hơn!

Bắt đầu từ sau tết, triều đình Nam Khánh quốc hạ bố cáo đến các làng các thôn, nói là muốn khuyến khích nông tang (làm ruộng nuôi tằm). Thậm chí quy định thôn dân các nhà các hộ đều phải tẫn hết khả năng mà nuôi heo dê hay gà vịt, trồng một số cây ăn quả lấy trái. Cũng vì nguyên nhân này, Thái Kinh Vân giúp Tiểu Tam mua rất nhiều mầm quả cây con mới mẻ hiếm thấy tại Nam Khánh quốc, tỷ như hoàng hạnh, bản túc và anh đào ().

Tiểu Tam ưỡn theo cái bụng bầu nếu muốn cầm cuốc trồng trọt là không có khả năng, đành phải suy nghĩ đến những cách khác, tỷ như động mồm, bảo người ta hỗ trợ ở hậu viện trồng các cây ăn quả và cây lấy hoa.

Khi cây xương bồ mới mọc, Tiểu Tam đầu tiên là bảo phó nhân trong nhà hỗ trợ di chuyển một số thủy xương bồ đến bên cạnh ao nhỏ, loại cây này không những có thể làm hương liệu còn có thể giết muỗi, thân cùng lá có thể làm thuốc, là một trong thực vật đại biểu tốt nhất cho việc toàn thân là tập hợp của sự thưởng thức và sự thực dụng, Tiểu Tam đương nhiên thích lắm, thích thì tự nhiên sẽ trồng thôi.

Khi cây xương bồ sinh trưởng, cũng là thời điểm nhóm nông hộ bắt đầu chuẩn bị gieo trồng lương thực. Tiểu Tam lúc này, bụng bự đến có mấy phần dọa người, Đồng Lục thậm chí ra một chủ ý ngốc nghếch, muốn Tiểu Tam tiết thực (hạn chế ăn uống), miễn cho đứa nhỏ trong bụng quá lớn. Hắn vừa nói ra, tự nhiên khiến Đồng quản gia mắng hắn đến cẩu huyết lâm đầu.

Vào tháng hai này, Tiểu Tam đã có thai tám tháng rồi. Cái bụng càng lúc càng lớn khiến hắn thường thường hô hấp không được, bắp chân chuột rút đau nhức càng là mỗi ngày đều bị, tới buổi tối, bởi vì cái bụng bự mà chỉ có thể nằm nghiêng qua trái hoặc qua phải mà ngủ, chờ hắn thật vất vả mới có chút buồn ngủ, đứa nhỏ đá cho một cái khiến hắn hoàn toàn tỉnh táo. Còn có tiểu nhiều lần, trướng khí, toàn thân không còn chút sức vân vân…. Tại Tiểu Tam xem ra, một căn bệnh nan y cũng không hơn thế này…

Nói thật, Tiểu Tam đang làm chuẩn ba ba rất khổ cực. Sau khi trải qua đủ loại thống khổ, Tiểu Tam cuối cùng cũng nguyện ý nghe Liên Sinh chỉ đạo, bắt đầu nghiêm túc học tập hạng mục công việc cần chú ý trong thời gian mang thai, tỷ như cách thở bụng, hoặc là học thông qua vuốt ve trò chuyện để khiến bọn nhỏ trong bụng an tĩnh lại. Hắn thậm chí còn nghe toạ đàm đặc biệt của Liên Sinh—— về sự tình phải trải qua khi sinh sản. Đề tài này tuy khiến Tiểu Tam xấu hổ vạn phần, nhưng hắn ít nhất cũng nghẹn hồng cả mặt nghe xong số việc.

Khi xuân phong nổi lên, là thời điểm tốt nhất để nhập mộng. Sau giờ ngọ vào một ngày xuân nào đó, Tiểu Tam cùng Thái Kinh Vân ở nhà làm việc, tự hắn thì ở một bên xem chút nhàn thư, không tới một hồi, Tiểu Tam liền bị gió xuân thổi đến mơ màng buồn ngủ. Thái Kinh Vân thấy Tiểu Tam đánh vài cái ngáp, liền ngừng công việc trong tay, đỡ Tiểu Tam về phòng ngủ.

Lúc Tiểu Tam nằm xuống, bị đứa nhỏ trong bụng hung hăng đá mấy cái, cơn buồn ngủ nhất thời toàn bộ biến mất. Liền chỉ đành biếng nhác nằm ở trên giường nghỉ ngơi, nghe tiếng chim nhỏ hót ríu rít ngoài cửa sổ. Thái Kinh Vân cũng ngủ ở bên cạnh, giúp Tiểu Tam xoa hai bên thắt lưng, Tiểu Tam thoải mái như chú heo nhỏ ở đấy lầm bầm.

“Thái Kinh Vân, vì sao ngươi có thể chịu được ta cố tình gây sự như thế?” Tiểu Tam nhớ tới khoản thời gian này, những hành động mạc danh kỳ diệu của mình liền có chút hối hận. Hắn bản tính cũng không phải là như vậy, chỉ bởi vì thân thể cải biến nên có phần sợ hãi cùng kinh hoảng mà thôi. Kỳ thực mỗi lần sau khi tức giận phát hỏa cố tình gây sự, hắn liền có phần hối hận, nhưng lúc cơn tức vừa bộc phát, hắn thực sự khống chế không được.

Thái Kinh Vân tiếp tục xoa nắn thắt lưng Tiểu Tam không nói lời nào, y kỳ thực rất vui khi thấy loại cố tình gây sự này. Y cho tới bây giờ cũng không trông mong Tiểu Tam ngoan ngoãn phục tùng, loại trọn vẹn này, yên lặng dựa dẫm vào y mà không hề suy nghĩ. Tiểu Tam có thể đem toàn bộ tâm tình xả ra trên người y, y chính là rất vui được nhìn thấy! Càng sinh hoạt cùng nhau, y càng có loại nhận thức này.

“Từ thành Phủ Châu triệt tư (thu hồi của cải), đến ở nông thôn mua đất. Ngươi thật là tính toán làm địa chủ nha! Ngươi muốn ngốc ở nơi nông thôn này cả đời sao?” Tiểu Tam ngữ khí cũng không quá chuyên chú, như là thuận miệng hỏi thôi.

“Ân, như vậy rất tốt!” Này là nói thật, so với cuộc sống tại Thái gia, sinh hoạt hiện tại dễ chịu hơn nhiều! Tuy rằng gần đây nhìn Tiểu Tam có chút tâm kinh đảm chiến, nhưng coi như là cam tâm tình nguyện gánh vác! Y rất hưởng thụ loại hành động chiếu cố Tiểu Tam này, hận không thể suốt ngày đem Tiểu Tam ủ ở trong tay, giấu ở trong túi.

Tiểu Tam sau đó còn nói mấy câu, đều là một số chuyện lông gà vỏ tỏi trong nhà. Có thể là được Thái Kinh Vân xoa bóp thật thư thái, hơn nữa gió xuân hây hẩy, chỉ chốc lát sau liền ngáp một cái rồi mơ mơ màng màng.

Bởi vì lão y sư nói qua, song sinh tương đối dễ sinh non. Cho nên sau khi Tiểu Tam mang thai tám tháng, mọi người mỗi ngày đều khẩn trương hề hề, một ngày ba bữa hỏi Tiểu Tam có khó chịu hay không, từ tản bộ đến ăn cơm, không có chỗ nào không lải nhải.

Y phục tiểu hài tử đã sớm chuẩn bị hảo, đa số là do Liên Sinh và Tân Hà làm, cũng có một số là quần áo cũ của tiểu Hạ Lê, dù sao thì Tiểu Tam chính là một kiện cũng không có may qua. Vào ngày xuân toả nắng, Liên Sinh lại bận rộn đem y phục tả lót gì đó ra tất cả đều giặt giặt phơi phơi. Tiểu Tam thì mang theo Tiểu Tứ cùng tiểu Hạ Lê, biết là mấy vật dụng của tiểu hài tử chuẩn bị tương đối phiền, nhưng lại không thể không cẩn thận như thế.

Thái Kinh Vân đối mấy việc này hoàn toàn không hiểu, vô pháp lý giải Tiểu Tam trong bụng chỉ có hai đứa, vì sao lại phải phơi cả một sân đầy tả lót.

Đến trung tuần tháng ba, Tiểu Tam nằm ở trên giường xoay người đều phải để Thái Kinh Vân hỗ trợ.

Tại một rạng sáng sắc trời vi lượng, Tiểu Tam bị một trận lại một trận đau bụng khiến cho bừng tỉnh. Cái bụng đau đớn căng ra cứng ngắc, hắn sợ đến hét lên tại chỗ. Thái Kinh Vân ban ngày bận việc cửa hàng, buổi tối còn phải chiếu cố Tiểu Tam, lúc đó chính là đang ngủ rất say, nhưng khi Tiểu Tam la to, lại tức khắc thanh tỉnh. Không có biện pháp, Tiểu Tam hiện tại đã tới thời khắc mấu chốt, nửa điểm đều không được qua loa.

“Hình như… Là muốn ra rồi…” Tiểu Tam ôm bụng ngồi ở trên giường, sau khi qua mấy trận đau đớn, hắn trấn định lại rồi. Cũng đúng, dù sao là tốt hay xấu liền trông vào sáng nay đi! Bọn nhỏ nếu sớm ra một chút, hắn cũng ít chịu khổ một phần. Dù sao trẻ nhỏ chín tháng, chỉ cần còn sống, đều hảo nuôi dưỡng mà.

Trái lại Thái Kinh Vân vừa nghe lời này, soạt một cái xốc chăn có phần chân tay luống cuống. Y có thể là muốn an ủi Tiểu Tam một chút, nhưng đôi môi hơi run rẫy, lời nói ra đều có phần không được lưu loát.

“A ba ta nói, từ lúc đau bụng đến lúc hài tử đi ra còn có một khoản thời gian, ngươi đừng vội, vừa lúc trời sắp sáng, giúp ta đi gọi a ba tới đi!” Đỡ cái bụng thỉnh thoảng bớt đau, Tiểu Tam lãnh tĩnh phân phó Thái Kinh Vân.

“Hảo!” Thái Kinh Vân vừa nghe lời này, y phục không khoác hài cũng không mang liền từ trên giường trực tiếp chạy ra khỏi phòng, Tiểu Tam thấy mà mục trừng khẩu ngốc.

Sau đó ngoài phòng đinh đinh đang đang một trận loạn hưởng, tận lực bồi tiếp một mảnh binh hoảng mã loạn.

Tại lúc Tiểu Tam lần nữa bắt đầu đau bụng, Thái Kinh Vân chân trần ba ba ba vào phòng, trên mặt mang theo vẻ hoảng loạn hiếm có.

Liên Sinh vừa vào phòng, thấy Thái Kinh Vân như một con ruồi không đầu ở trong phòng loạn chuyển, liền vung tay lên, bảo y ra ngoài tìm người đến. Thái Kinh Vân nóng lòng hoảng loạn, cũng không biết Liên Sinh bảo y đi tìm ai. Ra khỏi phỏng liền ở ngoài phòng loạn chuyển.

Cũng may Cảnh thúc lúc này đã tới, đầu tiên là vào phòng hỏi chuyện một phen, sau đó trấn tĩnh chỉ huy chúng nhân bị giật mình tỉnh giấc. Vương Ngũ đánh mã xa hạ sơn tìm lão y sư và một đại thúc biết đỡ đẻ trong thôn. Hai cậu tiểu ca chưa lập gia đình thì được chỉ huy đến trù phòng nấu nước, đồng thời càng nhiều càng tốt. Còn lại, Vương Tứ và Trần Đại Ngưu phụ trách làm đồ ăn, quản gia đại thúc phụ trách chuẩn bị tốt những thứ bọn nhỏ sau khi sinh cần dùng. Ngay cả Vương bá chỉnh lý viện tử đều được phân nhiệm vụ, đi tìm chút ngả diệp (), dùng để làm nước ngả diệp.

Thái Kinh Vân bởi vì lo lắng Tiểu Tam, theo Cảnh thúc vào phòng. Khi thấy Tiểu Tam đau đớn, sắc mặt tái nhợt, toàn thân đều căng cứng, không khỏi cũng sắc mặt trắng bệch đổ mồ hôi lạnh. Y kéo tay Tiểu Tam mà phát run, còn để Tiểu Tam đến an ủi y: “Đừng sợ! Không phải là sinh con thôi sao? Không có gì ghê gớm lắm đâu! Ngươi xem a ba ta đều đã sinh đến bốn đứa, cũng không xảy ra bất luận chuyện gì nha!”

Thái Kinh Vân kéo khóe miệng cứng ngắc mà mỉm cười, nhưng vẫn ngăn không được phát run.

Đợi đến khi lão y sư và đại thúc đỡ đẻ đến nơi, sắc trời đã ửng sáng hoàn toàn. Một người bắt mạch, một người sờ bụng, sau đó cùng kêu lên phải sinh rồi, nghe mà Thái Kinh Vân hai chân như nhũn ra.

Lão y sư và đại thúc đỡ đẻ đều đã tới, Thái Kinh Vân liền bị đuổi ra khỏi phòng. Cửa gỗ cạch một tiếng đóng lại trước mặt y, Thái Kinh Vân còn mơ hồ nghe thấy Tiểu Tam ở trong phòng đau đến hét to.

Không lâu sau đó, mấy người Hạ gia cũng đều đuổi tới đây, tiểu Hạ Lê cái gì cũng không biết, ở trong lòng Thạch Đầu ngọt ngào ngủ đi.”Chuyện gì xảy ra? Không phải còn chưa tới lúc sao?”

Thái Kinh Vân đã sắp gấp đến độ miệng mím dài, lúc này cái gì cũng đều đáp không được, đi loang quanh ngoài phòng, lại thường thường ghé vào khe cửa nhìn vào bên trong. Kỳ thực cái gì cũng nhìn không thấy, mọi người đều ở buồng trong ni.

Tân Hà vừa tới, liền vào phòng hỗ trợ, lưu lại mấy đại nam nhân ở ngoài cửa mắt to trừng mắt nhỏ.

Từ bình minh đến giờ cơm trưa, trong phòng ngoại trừ tiếng mọi người nhẹ giọng nói khẽ, thì là Tiểu Tam thỉnh thoảng nhịn không được đau đớn mà la to, nghe mà tâm Thái Kinh Vân đều xoắn lại một chỗ.

“Đừng nóng vội! Chuyện sinh hài tử này, nam nhân chúng ta gấp cũng vô dụng!” Thạch Đầu thấy dáng vẻ hoảng loạn của Thái Kinh Vân, không khỏi an ủi, bất quá lời an ủi của hắn cũng không tính là quá hảo. Đối với Thái Kinh Vân không có nửa điểm tác dụng, sau khi an ủi xong Thái Kinh Vân vẫn là một bộ dạng khẩn trương hề hề.

Bữa trưa Thái Kinh Vân ăn không vô, cơm nước Đồng Lục bưng tới y không hề liếc mắt tới một cái lại bị bưng xuống.

Đợi đến giờ Thân, trong phòng bắt đầu truyền đến tiếng Tiểu Tam hét to càng lúc càng thường xuyên, Tân Hà bắt đầu trong phòng ngoài phòng mà bưng nước nóng, một chậu nước trong đi vào, một chậu máu loãng đi ra, Thái Kinh Vân nhìn mà gần như sụp đổ.

Khi Tân Hà mở cửa đổi nước thì Thái Kinh Vân giành cửa mà vào. Khoản thời gian dài như thế, y thực sự có phần sợ hãi, đợi đến kinh hãi đảm chiến. Lúc vọt tới buồng trong, thấy mọi người trong phòng cũng là vô cùng khẩn trương, không khỏi trái tim co rút.

Lúc này Tiểu Tam đầy đầu đều là mồ hôi, tóc thì một sợi lại một sợi dính ở trên đầu trên mặt, sắc mặt đôi môi đều là một mảnh tái nhợt. Bởi vì đau đớn kịch liệt, môi miệng cũng bị chính hắn cắn ra mấy vết thương loang lổ máu.

Tiểu Tam đang ngửa mặt ngủ ở trên giường, dưới thân lót một cái chăn, hơi nâng nửa người, hai đùi vô lực mở ra, dưới thân là một mảng lớn vết máu đỏ tươi.

“Đến cuối cùng là xảy ra chuyện gì?!” Thái Kinh Vân ở trong phòng rống to, sốt ruột muốn đem Tiểu Tam ôm vào trong lòng. Lại bị Liên Sinh một bên nhanh chóng kéo lại.

“… Có chút… xuất huyết…” Tân Hà sắc mặt cũng tái nhợt, đứng ở sau người nhẹ giọng trả lời.

“Chúng ta đã để chủ tử ngậm phiến nhân sâm, lão y sư cũng ở chỗ này, tự nhiên sẽ soay sở được. Lão gia hay là ở ngoài phòng đợi đi thôi!” Cảnh thúc cũng khuyên nhủ Thái Kinh Vân, muốn kéo Thái Kinh Vân rời phòng.

“Thái Kinh Vân… Ta đau quá!” Tiểu Tam choáng váng nặng nề mở hai mắt, nhẹ nhàng nói với Thái Kinh Vân.

Thái Kinh Vân bỏ qua Cảnh thúc mấy bước đi tới bên giường, không để ý Liên Sinh ngăn trở, động tác dịu dàng ôm lấy đầu Tiểu Tam, ấn xuống mấy nụ hôn: “Không sợ, ta ở chỗ này! Chúng ta đều ở chỗ này cùng ngươi! Chịu đựng chút nữa, lập tức ổn thôi! Nghe thấy không?”

“Ân…” Tiểu Tam trong lòng như là ngay cả khí lực gật đầu cũng không có, thanh âm nhỏ đến cứ như là một chú mèo con.

Những người khác ở trong phòng thấy dáng vẻ đó của Tiểu Tam, không khỏi hít khí.

“Thái đương gia, ngươi lại đây một chút.” Lão y sư vừa gọi Thái Kinh Vân, vừa rời phòng.

“Đến tình trạng này rồi, cũng không dám giấu diếm. Phu lang nhà ngươi bị khó sinh! Hài tử phải mau chóng ra ngoài, nhưng ta đây phải hỏi một câu, vạn nhất có chuyện gì, ngươi muốn giữ đứa nhỏ hay là người lớn?”

“Có ý tứ gì? Tiểu Tam rất nguy hiểm sao? Cái gì mà giữ người lớn đứa nhỏ?” Vẻ mặt Thái Kinh Vân như bị rút hết huyết sắc, trở nên tái nhợt vô lực như Tiểu Tam vậy.

Lão y sư vẻ mặt ngưng trọng lập lại lần nữa: “Vạn nhất xảy ra chuyện, ngươi là giữ người lớn hay đứa nhỏ!”

“Người lớn!” Thái Kinh Vân nói xong liền xoay người trở lại buồng trong. Đương nhiên là giữ người lớn, y làm sao có thể chịu đựng việc Tiểu Tam gặp chuyện không may?

Sau khi lão y sư trở lại buồng trong, liền cùng đại thúc đỡ đẻ thì thầm vài câu, nói xong, hai người lập tức bận rộn. Thái Kinh Vân chết sống không chịu ra, một tay kéo tay Tiểu Tam, mười ngón tay đồng dạng tái nhợt băng lãnh nắm chặt lấy nhau.

Đại thúc đỡ đẻ kiểm tra sản đạo cho Tiểu Tam, mà lão y sư thì đang ở trên người Tiểu Tam châm cứu, ngân châm sáng loáng châm ở trên người Tiểu Tam, Tiểu Tam tức khắc đau đớn kêu to, bụng căng cứng phồng lên, kinh lạc () màu xanh đều có thể thấy được rõ ràng.

“Thái đương gia, chúng ta sẽ dùng hơn chút lực giúp phu lang của ngươi, nhưng như thế có thể sẽ tổn thương đến hài tử thậm chí tổn thương bào thai, có khả năng sau lần này đây, lệnh phu lang sẽ rất khó thụ thai lại. Ngươi cân nhắc rõ chưa?” Lão y sư xắn tay áo, ngữ khí trầm trọng giải thích với Thái Kinh Vân.

“Ta muốn Tiểu Tam hảo hảo sống, hắn có thể hảo hảo sống là tốt rồi! Những việc khác đều không trọng yếu!” Thái Kinh Vân nghiến răng nghiến lợi nói.

“… Không nên, … Không nên tổn thương… đứa nhỏ…” Tuy rằng thật kỳ cục, nhưng đứa nhỏ là tại trong chính thân thể mình dựng dc ra, Tiểu Tam không có khả năng không có tình cảm, bảo hắn vứt bỏ hài tử, hắn đương nhiên là không đáp ứng.

“Ta không muốn ngươi xảy ra chuyện! Ta chỉ cần ngươi hảo hảo đứng ở bên ta! Có nghe không!” Thái Kinh Vân ôm lấy đầu Tiểu Tam, hai mắt ửng đỏ, thấp giọng gầm lên tựa như một con dã thú bị thương.

Lão y sư vừa nhìn thấy tình cảnh này, cũng không nói thêm điều gì, đứng ở bên cạnh Tiểu Tam, nắm tay thành quyền ở trên bụng Tiểu Tam ấn đẩy, đại thúc đỡ đẻ ở dưới thân cũng vội vàng dùng bạch bố làm gì đấy.

Ở đời trước, Tiểu Tam có nghe qua, y học chia đau đớn của nhân loại ra làm mười hai cấp, mà sinh con là đau đớn ở cấp cao nhất, nam nhân vô pháp tưởng tượng cùng vô pháp thể hội loại đau nhức này. Mà hiện tại, Tiểu Tam đã biết loại cảm giác đau đớn này rồi, như là trong thân thể nén vô số bom hẹn giờ, một cái tiếp một cái nổ tung, đáo lúc sau thậm chí là oanh tạc cùng lúc, chỉ cảm thấy còn tiếp tục như vậy, chính mình sẽ hồn phi phách tán mất.

Hắn đã sớm không còn khí lực, nắm tay của lão y sư chống ở trên bụng của hắn một lần so với một lần càng ra sức đè ép, Tiểu Tam cảm thấy nội tạng đều bị đẩy khỏi vị trí của nó rồi, trộn cùng một chỗ hình thành một mảnh đau đớn khó có thể chịu được!

Khi mơ mơ màng màng, nghe thấy có người hưng phấn kêu to, ra rồi…

Sau đó có tiếng khóc em bé vang lên.

Rồi lại ngay sau đó, lại có người hưng phấn kêu to, đứa thứ hai…

Đến lúc ghe được tiếng khóc yếu ớt thứ hai kia, thân thể cố chống đỡ của Tiểu Tam cũng chịu không nổi nữa rồi, liền ngất đi.

________________

() Hoàng hạnh:

Bản túc:

Anh đào:

() Ngả diệp là lá phơi hay sấy khô của cây Ngãi cứu, thuộc họ Cúc Asteraceae, dùng làm thuốc được ghi đầu tiên trong sách ” Danh y biệt lục”. Cây Ngãi cứu mọc hoang hoặc được trồng khắp nơi ở nước ta cũng như ở nhiều nước khác trên thế giới. Thuốc có tác dụng: ôn kinh chỉ huyết, tán hàn chỉ thống, trừ thấp, chỉ dưỡng. Do đó thuốc có thể trị các chứng băng lậu, có thai ra máu, chảy máu cam, ho ra máu, kinh nguyệt không đều, bụng lạnh đau, hành kinh đau bụng, khí hư do hàn, chứng vô sinh ( do tử cung lạnh), thấp chẩn, ngứa ngoài da. Thuốc còn dùng trong khoa châm cứu để ôn châm và cứu.

() Kinh lạc là đường khí huyết vận hành trong cơ thể, đường chính của nó gọi là kinh, nhánh của nó gọi là lạc, kinh với lạc liên kết đan xen ngang dọc, liên thông trên dưới trong ngoài, là cái lưới liên lạc toàn thân.

Kinh lạc phân ra hai loại chính kinh và kỳ kinh, chính kinh có mười hai sợi, tả hữu đối xứng, tức thủ túc tam âm kinh và thủ túc tam dương kinh, gọi chung mười hai kinh mạch, mỗi kinh thuộc một tạng hoặc một phủ. Kỳ kinh có tám sợi, tức đốc mạch, nhâm mạch,xung mạch, đái mạch, âm duy mạch, dương duy mạch, âm kiểu mạch, dương kiểu mạch. Thông thường nhắc đến mười hai kinh mạch và thêm vào hai mạch nhâm đốc gọi chung mười bốn kinh mạch chính.

_____________________

@ Hạ Tử Nguyệt, Loveyunjae: Chúc mừng hai nàng đoán chính xác nhá, đúng là sinh đôi ヽ(´▽`)/

Chương này thật có nhiều câu khó hiểu, ta chém tận tình luôn (@︿@) .Có ai đã coi qua bộ này thấy đc điểm sai sót, xin hãy nhắc ta để ta sửa lại. Mong là ko quá sai lệch nghĩa -_-|||

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio