Trúc Ngoại Đào Hoa Khai

chương 69

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tiểu Tam sau khi sinh bởi vì bị mất máu, choáng váng nặng nề ngủ đến hai ngày. Hắn vẫn luôn có cảm giác nửa mê nửa tỉnh, khoảng thời gian khi Thái Kinh Vân bồi hắn, hắn có thể cảm nhận được. Nhưng lúc ấy hắn thực sự rất mệt mỏi chỉ muốn ngủ mà thôi, nên vẫn là không hề đáp lại.

Không biết vì sao, Tiểu Tam mơ tới rất nhiều chuyện của trước đây. Ký ức của một đời làm Hạ Mục, tại thế giới kia cơ khổ bất lực, ra sức tranh giành. Cũng có ký ức một đời này, được người nhà che chở, được Thái Kinh Vân yêu thương. Hắn mơ tới lúc ban đầu khi mới đến nơi này, Liên Sinh ôm hắn ngâm nga một ca khúc, mơ tới căn nhà cũ xây đắp bằng đất bùn, mơ tới cây lê trong khoản sân nhà cũ…

Nghe nói người trước khi chết, những thước phim cả một đời đều sẽ trong nháy mắt quay trở về, khi Tiểu Tam mơ thấy cảnh kia, hắn còn tưởng rằng mình sẽ chết, hắn không biết kia hẳn là kết thúc hay là giải thoát nữa.

Bất quá, sau khi hắn chuyển động vẫn là thể hội trở lại sự thống khổ sau khi sinh! Đương nhiên, càng nhiều hơn chính là hắn cảm nhận được tình cảm! Thân tình, ái tình…”

Tiểu Tam sau khi sinh em bé liền bất tỉnh, gọi hồi lâu vẫn không tỉnh lại, Thái Kinh Vân lúc đó gấp đến độ sắp nổi điên. Lão y sư bắt mạch cho Tiểu Tam, khuyên giải an ủi rằng đây chỉ là do mất máu cùng mệt mỏi quá độ mà tạo thành, ngày sau hảo hảo dưỡng sẽ tốt thôi. Mọi người đương nhiên là tin tưởng, chỉ có Thái Kinh Vân là cố chấp một mực trông chừng Tiểu Tam, bồi bên Tiểu Tam.

Lão y sư đã nói Tiểu Tam không có việc gì, mọi người liền thở dài một hơi. Ngoại trừ Thái Kinh Vân, những người khác liền vùn vụt một cái cùng nhau xem hài tử.

Hai đứa nhỏ mới sinh kia đều mềm mại đỏ hồng. Đứa lớn là tiểu tử, lớn hơn một chút, tiếng khóc vang dội tay chân hữu lực, nằm ở trong bọc chăn quẫy đạp phi thường hăng say, là một bảo bảo vô cùng khỏe mạnh. Đứa nhỏ là một tiểu ca, trên trán có một ấn tích giống hệt Tiểu Tam. Tương đối nhỏ hơn, lớn lên cũng thanh tú, khuôn mặt nhỏ nhắn có vài phần giống Tiểu Tam. So với đứa lớn, đứa nhỏ an tĩnh hơn nhiều, khi khóc cũng chỉ là thút thít, khiến cho người ta nhìn mà thấy thương.

Hai đứa tướng mạo tính tình cũng không giống nhau, nhưng đồng dạng được yêu thích. Trước không nói đây là đôi song sinh, dù chỉ có một đứa, mọi người cũng sẽ vui vẻ vạn phần. Vì hai đứa này là do Tiểu Tam khổ cực sinh hạ, khoảng thời gian khổ cực đó sau này nhớ tới vẫn là có mấy phần tâm kinh đảm chiến.

Trong đám người, chỉ có Tiểu Tứ là có chút thất vọng, bởi vì nó phát hiện hai đứa cháu trai nhỏ kia lớn lên như một tiểu hầu tử da hồng, tuyệt không giống nó. Hơn nữa lúc nào cũng say ngủ, chọc hoài mà không chịu tỉnh, giống y như nhóc Hạ Lê!

Tiểu Tam khi vừa tỉnh lại, trong phòng toả ra nồng đậm vị đạo thảo dược. Thân thể như trước cảm thấy thập phần nặng nề. Phần bụng tuy rằng còn có chút đau nhức, nhưng này so với loại đau đớn làm cho người ta hít thở không thông kia đã là nhẹ hơn nhiều rồi.

“Tỉnh rồi? Cảm thấy thế nào?” Thái Kinh Vân tựa ở đầu giường, đang dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu Tiểu Tam, thấy Tiểu Tam mở mắt liền nhẹ giọng hỏi.

“Còn sống ni!” Tiểu Tam khẽ động khóe miệng, làm một biểu tình như là mỉm cười. Hắn lần này coi như là xông vào quỷ môn quan, dọa mọi người chết khiếp.

Tiểu Tam nhìn nhìn Thái Kinh Vân ở bên cạnh, quần áo không chỉnh râu ria lún phún, thoạt nhìn thật đúng là không quen. Kia vẻ mặt tiều tụy cùng vành mắt đen đậm, khiến Tiểu Tam trong lòng có phần cảm động, cũng mơ hồ có phần đau lòng…

“Ta còn có chút mệt, ngươi bồi ta ngủ một hồi đi!” Tiểu Tam muốn xê dịch thân thể một chút, không ngờ bộ vị nào đó ở phía sau truyền đến cơn đau nhức vô cùng khó chịu, dẫn tới hắn lập tức nhíu mày. Thái Kinh Vân thấy thế tức thì thuần thục giúp Tiểu Tam điều chỉnh tư thế.

“A ba ngươi có hâm canh gà cho ngươi, uống xong rồi ngủ tiếp!” Thái Kinh Vân kỳ thực đã rất lâu không ngủ rồi, Tiểu Tam còn chưa hoàn toàn tỉnh lại, y thật không dám ngủ, trong lòng bất an. Lúc này thấy Tiểu Tam tinh thần tốt hơn nhiều, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Canh gà là được ninh liên tục bằng lửa nhỏ, bỏ thêm non nửa củ nhân sâm, đặc biệt dành cho Tiểu Tam bồi bổ thân thể. Tiểu Tam trong miệng đắng chát vô vị, bị Thái Kinh Vân ép buộc mới uống được nửa bát canh suông. Còn lại thịt gà thì vào bụng của Thái Kinh Vân.

Sau khi hai người ăn xong, dưới sự kiên trì của Tiểu Tam, Thái Kinh Vân để nguyên y phục ngủ phía ngoài giường. Có lẽ là thực mệt đến cực điểm rồi, vừa nằm xuống thời gian còn chưa đến nửa chén trà nhỏ, y liền vù vù ngủ say.

Tiểu Tam kỳ thực một điểm buồn ngủ cũng không có, hắn là có chút mệt mỏi, nhưng không hề buồn ngủ. Thấy Thái Kinh Vân ngủ rồi, liền chậm rãi xê dịch thân thể, nâng nửa người trên lên tựa ở trên gối mềm, bàn tay có ý định xoa đầu Thái Kinh Vân. Hai mắt nửa mở, nhìn ánh nắng rọi vào từ ngoài cửa sổ, không biết là đang suy nghĩ cái gì…

Cũng không biết qua bao lâu, Thái Kinh Vân đã cải biến tư thế ngủ, y nghiêng người ôm lấy thắt lưng Tiểu Tam, chôn đầu ở trong lòng Tiểu Tam, như là một đứa nhỏ bất an ôm lấy con búp bê khổng lồ mà nhập mộng. Tiểu Tam vẫn luôn duy trì tư thế kia, lấy tay vuốt ve đầu Thái Kinh Vân, dáng vẻ như là năm đó Liên Sinh dỗ dành hắn, chỉ thiếu điều không hát bài ca thiếu nhi.

Thẳng đến ngày thứ bảy sau khi sinh, hai đứa nhỏ mới được ôm tới cho Tiểu Tam nhìn. Bởi vì thân thể Tiểu Tam cần tĩnh dưỡng, hai đứa trẻ cũng không có đặt ở trong phòng bọn họ, mà là dưỡng tại buồng trong ở sát vách.

Sau khi Tiểu Tam có chút tinh thần rồi, cũng muốn xem qua hài tử, trong lòng có phần trông mong. Nghe Liên Sinh nói đứa lớn đứa nhỏ có bao nhiêu khả ái bao nhiêu xinh xắn, cho rằng dáng vẻ cũng không tồi, nhưng đợi đến khi hắn tự mình nhìn thấy thì thật là có chút tư vị nói không nên lời, dù sao, cũng không có khả ái như trong lòng đã nghĩ nha…

Tiểu hài tử vào mấy ngày sau khi sinh, bởi vì đủ loại nhân tố sẽ có một số hiện tượng rút nước phát vàng, bộ dạng đương nhiên là không khả ái rồi. Bất quá, đợi đến một tháng sau sẽ lần nữa tốt lên, đến lúc đó dáng vẻ sẽ khả ái hơn. Việc này Tiểu Tam cũng biết, cho nên khi ôm đứa nhỏ đầy nếp nhăn cũng tuyệt không lo lắng vấn đề về bộ dạng tương lai của bọn nó.

Bởi vì Tiểu Tam bị khó sinh, Thái Kinh Vân đối với sự thân cận của con nhỏ cũng không có nảy sinh thân thiện như lúc trước, Tiểu Tam thấy được, ở trong lòng khẽ thở dài.

Liên Sinh đưa đứa thứ hai cho Tiểu Tam ôm, vật nhỏ mềm mại kia nhắm mắt tại trong bọc chăn ngủ say sưa. Tiểu Tam nhìn kỹ, thực sự nhìn không ra đứa nhỏ này giống hắn chỗ nào, nhưng cái loại cảm giác mới lạ khi ôm hài tử của chính mình này, không thể nghi ngờ là khiến hắn xúc động. Dùng tay tinh tế vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa con, khó khăn thống khổ trải qua khi sinh đẻ tại một khắc này chính là giải thoát tốt nhất, trái tim Tiểu Tam cũng phảng phất như biến thành đôi má hài tử, trong nháy mắt mềm mại không gì sánh được…

Thủ pháp ôm con nhỏ của Thái Kinh Vân vẫn là cứng nhắc như thế, đứa lớn sau khi đưa tới trong tay y, liền dùng sức đạp chân gào khóc. Mọi người thấy bộ dạng chân tay luống cuống của vị tân phụ thân này, đều ở một bên tươi cười trêu ghẹo. Cuối cùng vẫn là Tiểu Tam mở miệng bế đứa lớn qua, thằng nhỏ kia mới ngừng tiếng khóc.

Một tháng sau khi sinh, kỳ thực cũng là đồng dạng thống khổ. Cứ y như ngồi tù vậy. Đương nhiên, Tiểu Tam chưa từng ngồi tù, nhưng ngẫm lại cũng không sai biệt lắm. Bị nhốt trong phòng tối tăm ngột ngạt, không thể xuất môn không thể mở cửa sổ không thể gặp gió. Tuy rằng mỗi ngày chỉ cần ăn uống ngủ nghỉ vệ sinh, nhưng như vậy cũng là khó mà chịu được nha. Sau nửa tháng hắn đã có thể nhanh nhẹn xuống giường đi lại, nhưng lại bị nhốt ở trong phòng ngốc nửa tháng, chỉ nghĩ thôi liền cảm thấy khó chịu.

Tại khi hài tử đầy tháng, Tiểu Tam cuối cùng cũng được phê chuẩn ra khỏi phòng vận động. Tiểu Tam ngày đó vui vẻ đến muốn rơi lệ đầy mặt.

Ngày hài tử đầy tháng cũng gọi là xuất oa. Từ hôm nay, hài tử có thể gặp gió. Đương nhiên, đầy tháng của trẻ nhỏ cũng có nghi thức a. Sáng sớm hôm đầy tháng, Hạ gia liền đưa tới y phục mũ hài mới cho hai đứa ngoại tôn, buổi sáng thì ở nhà tẩy rửa thân thể cho hai đứa trẻ, còn có người chuyên môn ở bên cạnh xướng từ chúc phúc.

Tiểu Tam bị nhốt cả một tháng, thân thể tốt hơn nhiều rồi. Chỉ là bởi vì bị mất máu, thân thể so với lúc mang thai gầy hơn một chút, khuôn mặt cũng không còn mượt mà như khi đó. Thái Kinh Vân nhìn mà có phần đau lòng.

Thái Kinh Vân một tháng qua, trên cơ bản là theo chiếu cố Tiểu Tam. Lúc này quan sát lễ tẩy rửa của hài tử cũng là một tay kéo tay Tiểu Tam, một tay đỡ lấy thân thể của Tiểu Tam. Vẫn luôn biểu hiện ra là một hảo trượng phu.

“Thiếu gia tẩy rửa tay, tương lai tay cầm bút lông sói, thiếu gia gội gội đầu, thông minh lanh lợi đệ nhất…”

Tại trong tiếng xướng từ, giọng của đứa lớn tuyệt không yếu kém. Một tháng tỉ mỉ bảo dưỡng, hai đứa nhỏ đều trắng trẻo béo tròn. Đứa lớn tinh lực vẫn luôn tương đối hảo, khi ở trong chậu nước cũng lăn qua lăn lại đặc biệt lợi hại, xung quanh bọt nước văng khắp nơi, không một giây phút an ổn. Đứa nhỏ khi ngâm mình ở trong chậu nước, thì nhãn tình xoay chuyển lung tung, cũng không khóc nháo, thoạt nhìn như là rất thích cảm giác ở trong nước. Liên Sinh nhìn thấy dáng vẻ cao hứng đó mà khen nó cực kỳ giống Tiểu Tam, nhu thuận lại nghe lời.

Giữa trưa thì mở yến hội, chủ yếu mời tới chính là người nhà cả. Thái Kinh Vân cũng cố ý mời Điền bá tới xem lễ. Mà những người khác, Thái Kinh Vân chỉ là thông tri một cái, cũng đưa tặng trứng gà làm phúc lễ.

Cũng là tại ngày đầy tháng này, hai đứa nhỏ đều có được danh tự. Đứa lớn gọi là Thái Việt Trạch, đứa nhỏ gọi Thái Vũ Trạch. Danh tự này là do Thái Kinh Vân lựa chọn, nghe nói là tốn không ít thời gian tra sách mà có. Tiểu Tam cảm thấy danh tự đọc lên không trúc trắc là được. Ôm đứa lớn ở đấy thì thầm vài câu, liền quyết định sau này đứa lớn nhũ danh là Tiểu việt, đứa nhỏ thì là Tiểu Vũ, đơn giản lại dễ nhớ!

Sau khi hài tử đầy tháng, Liên Sinh cũng bắt đầu thu thập bao phục về nhà, hắn ở trúc viện lâu như vậy rồi, cũng đến lúc phải đi. Trước khi về, hắn có hảo hảo nói chuyện cùng Tiểu Tam. Chủ yếu là một số chuyện khi còn bé của Tiểu Tam, như là đang cảm khái, cũng như là đang an ủi.

Sau đầy tháng, Tiểu Tam muốn mang theo hài tử về phòng của mình, nhưng Thái Kinh Vân không đồng ý. Một tháng qua, khó khăn khi chăm hài tử y thấy ở trong mắt, Tiểu Tam thân thể còn chưa hoàn toàn hồi phục, y không muốn để Tiểu Tam quá mức khổ cực.

Hai đứa nhỏ mỗi ngày đều phải đút ăn tám chín lần, rồi lại vệ sinh tám chín lần. Cái này có nghĩa là một ngày phải đút sữa cho hài tử mười bảy mười tám lần, lại phải giúp chúng nó rửa mông thay tã mười bảy mười tám lần, còn phải ôm chúng đi lại, cùng chơi đùa với chúng. Chỉ nghĩ thôi cũng biết có bao nhiêu phiền phức, càng miễn bàn đến thằng lớn Tiểu Việt không khiến người bớt lo kia, một cái không như ý là nó liền khóc lớn, thẳng đến khi mọi người vây quanh dỗ nó vui vẻ hoặc là Tiểu Tam ôm nó, nó mới ngừng khóc.

Tiểu Tam đối với việc chiếu cố hài tử coi như là có điểm kinh nghiệm, tuy rằng đứa lớn có chút ầm ĩ, nhưng Tiểu Tam vẫn là dỗ được. Mà đứa nhỏ luôn là an tĩnh nhu thuận, khiến mọi người bớt lo không ít.

Sữa cho bọn nhỏ là thứ chất lỏng được ngao ra từ một loại quả tên là mộc nhũ, chất lỏng màu trắng sữa thoạt nhìn rất giống với sữa bò các loại. Tiểu Tam thử qua mùi vị, vị đạo nhàn nhạt lại còn mang theo chút mùi, cũng không tính là ngon lành. Cũng may bọn nhỏ cái gì cũng đều không hiểu, mỗi ngày uống rất vui vẻ. Mà sau khi đầy tháng đã qua, đồ ăn cho hai bé còn tăng thêm sữa dê và nước cơm. Tiểu Tam đối với việc nuôi nấng con nhỏ này cũng không hiểu biết nhiều, khi nào có thể ăn món gì, đều là nghe theo Cảnh thúc phân phó mà đút cho bọn nhỏ ăn thêm.

Đối với hai tiểu bằng hữu này, Tiểu Tam chính là xuất ra nhiệt tình dưỡng gà con năm đó, miệt mài mà làm. Chỉ thiếu điều không viết ra một quyển quy tắc dưỡng trẻ nhỏ, sự cần mẫn này của hắn trái lại khiến Thái Kinh Vân mơ hồ sinh ra vài phần đố kị.

Loại tình huống này, ở trước khi sinh hài tử y ngược lại thật không lo lắng đến!

_____________________

Thái ca ghen với cả con của mình kìa ^^

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio