Chương :
Yến Tư Không cưỡi ngựa rời thành, bây giờ hoàng hôn đã rủ, người trêи đường thưa thớt dần nhưng vẫn có không ít người thấy được một màn khác thường đó.
Người làm Yến phủ thì một mực đi theo sau.
Đến phủ Tĩnh Viễn vương, xe ngựa dừng lại, Yến Tư Không đã cóng đến cứng đờ toàn thân, đầu lưỡi run lẩy bẩy. Y nói: "Thế, thế tử, đã đến rồi."
Phong Dã thò khỏi xe, nhìn mặt mày y trắng bệch, đôi mày kiếm cau lại, trách cứ: "Y phục cũng không mặc, có phải ngươi bị ngốc không?"
Yến Tư Không cười khổ, nhỏ giọng nói: "Vừa rồi ngươi kiềm chế chứ?" Tuy rằng trước đó đã thương lượng nhưng cú đá của Phong Dã vẫn không phải thứ người thường có thể chịu được, y hơi lo lắng cho A Lực.
"Yên tâm đi." Phong Dã nhảy xuống xe ngựa, cao giọng giễu cợt: "Yến Phò mã lái xe ổn đấy, làm Phò mã thôi chỉ sợ khuất tài."
Yến Tư Không cũng xuống xe, quay người rời đi không ngoảnh đầu.
Đám người làm vội chạy tới phủ áo dày cho y, y ra vẻ lảo đảo, cũng có một nửa là thật --- Quả thực y đã bị đông cứng đến mức sắp không cảm giác được hai chân.
Y được nâng lên xe ngựa, trong xe đốt than lửa ấm áp, y co người bên chậu, cảm giác tay chân mình dần có tri giác, chậm rãi thở dài một hơi.
Một màn hôm nay có thể qua mắt Dạ Ly không? Có thể lừa Tạ Trung Nhân không? Thời gian gấp rút như thế, bọn y cũng chỉ làm được đến vậy. Y đã lường trước được Tạ Trung Nhân cũng đang nóng lòng như lửa đốt, muốn kiếm cớ để làm khó Phong Kiếm Bình, nếu không với công lao cái thế vang danh thiên hạ của ông, có làm Hoàng đế cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, mà Kinh Sát là cái tên duy nhất khả thi hiện tại.
Nhan Tử Liêm cũng được ăn cả ngã về không chẳng khác gì lão. Nếu có thể mượn cơ hội này diệt trừ Lưu Ngạn gió chiều nào theo chiều ấy, thứ nhất có thể đại sát uy phong của Tạ Trung Nhân, thứ hai có thể giúp bọn y lợi dụng để đập tan âm mưu mưu hại Phong Kiếm Bình. Có lẽ chuyện cắt giảm quân bị cũng không cần phải đi bước động võ.
Tuy Yến Tư Không rét đến mức sắp đông cả máu trong người, nhưng đại não lại cực kỳ tỉnh táo. Y suy đi tính lại mọi hậu quả có thể xảy ra, y không thể không tỉnh táo, trong cái triều đình đầy rẫy hiểm nguy này, hồ đồ một chút thôi cũng có thể bỏ mạng.
-----------------
Đến lúc Yến Tư Không hồi phủ, trời đã về khuya. Đa số tân khách đã về hết, chỉ còn lại Chu Mịch Tinh, Dạ Ly và Lương Tùy vẫn còn đang chờ y.
Yến Tư Không ra vẻ chán nản sa sút nhìn bọn hắn, còn như cõi lòng tràn đầy áy náy mà cúi đầu: "Tiểu đệ không những không thể tận tình hiếu khách, còn làm mất hứng của mọi người, thật là xấu hổ không thôi, xấu hổ không thôi."
"Ôi trời, Tư Không, ngươi tuyệt đối đừng khách khí." Chu Mịch Tinh kéo y ngồi xuống, lại bị bàn tay lạnh buốt của y làm cho giật nảy mình: "Ngươi xem ngươi kìa, đừng để cóng nguy hiểm tính mạng chứ."
Dạ Ly vội vàng rót một tách trà nóng, để trong lòng bàn tay Yến Tư Không, dịu dàng nói: "Yến đại nhân, thân thể quan trọng."
Yến Tư Không khoát tay, thanh âm lộ vẻ tủi nhục: "Hôm nay, để chư vị chê cười rồi."
"Tên thế tử Tĩnh Viễn vương này khinh người quá đáng." Lương Tùy giận đến mức giơ chân: "Trước kia dù sao các ngươi cũng là bạn, còn từng chinh chiến ở Kinh Châu, thế mà hắn lại phân biệt huyết thống mà không nể mặt mũi như thế."
Chu Mịch Tinh cũng cau mày nói: "Thế tử hắn...hắn có cần phải vậy không? Anh hùng không hỏi xuất xứ, ngươi lại còn là người tiền đồ sáng lạn, sao hắn lại để ý huyết thống đến thế chứ?"
Yến Tư Không thở dài: "Kỳ thực...kỳ thực không chỉ bởi vậy."
Hàng mi Dạ Ly hơi run lên.
"Ta đã bảo chắc chắn có ẩn tình rồi mà!" Con ngươi Lương Tùy đảo một vòng, vẻ mặt hơi xấu hổ: "Sẽ không phải như lời đồn đại của người ngoài, ngươi với hắn là..."
Yến Tư Không cười khổ khoát tay: "Đó chỉ là lời bậy bạ thôi, mâu thuẫn giữa ta và hắn ở trận dẹp loạn Lương vương."
"Hả? Không phải bởi vì công lao chứ?" Chu Mịch Tinh phản ứng ngay lập tức: "Trêи chiến trường, để đoạt một đầu người, các binh sĩ sẽ thầm tranh đấu nhau, dù sao đó cũng là bạc sáng bóng, các tướng lĩnh thì tranh chấp đả kϊƈɦ để được lên chức và khen thưởng, xưa nay chả lạ lùng gì."
Yến Tư Không khẽ gật đầu, trầm trọng nói: "Yến mỗ ta xem chư vị như bạn thân mới thổ lộ tâm sự đã nhẫn nhịn từ lâu, mong chư vị giữ bí mật cho ta."
"Tư Không, ngươi yên tâm."
Dạ Ly cảm động nói: "Yến đại nhân không chê tiểu nữ ti tiện, tiểu nữ vô cùng cảm kϊƈɦ, tuyệt không tiết lộ nửa chữ."
"Dạ Ly cô nương là người thương của Chu huynh, trong lòng ta đương nhiên không phải người ngoài." Yến Tư Không nói: "Thật ra cũng không phải chuyện gì quan trọng, cũng đã qua rất lâu rồi, chẳng qua ta không muốn truyền đến tai tướng quân Triệu Phó Nghĩa thôi."
"Hả?"
Yến Tư Không bùi ngùi: "Khi đó ta với Phong Dã xuất chinh theo Triệu tướng quân, ta đi sứ Quỳ Châu chiêu hàng quân phản loạn, lại bày mưu tập kϊƈɦ khe Thanh Tu, bao vây đường lui của Lương vương, ta không dám tự cho mình lập công lớn nhưng Triệu tướng quân lại khen ngợi ta, coi trọng ta có thừa, tựa hồ....tựa hồ còn trêи cả thế tử."
"Đây cũng là hợp tình hợp lý mà." Lương Tùy nói: "Nếu không phải Tư Không ngươi động mồm động mép đã chiêu hàng được phản quân, thắng bại chiến dịch này vẫn còn khó nói lắm. Trong trận bình định này, công lao của ngươi đương nhiên trêи Phong Dã."
"Đúng đấy." Chu Mịch Tinh phụ họa: "Tuy nói trêи chiến trường không phân biệt đấu văn đấu võ, nhưng nếu không có ngươi thu phục Quỳ Châu, nếu không có những chiêu thần kỳ của ngươi, cho dù tiểu Lang vương nhà hắn có dũng mãnh phi thường, thì với sức một người có thể đánh lui quân phản nghịch được sao?"
Dạ Ly nói nhỏ: "Thế tử hơi hẹp hòi rồi."
"Từ đó về sau, thái độ của hắn đối với ta không còn giống như trước." Yến Tư Không lắc đầu: "Sau khi bệ hạ tứ hôn, hắn lại càng thêm quá quắt, ta cứ nhẫn rồi lại nhẫn, nhưng hắn..." Nói lời cuối cùng, ngữ điệu của y rõ ràng mang theo phẫn hận.
"Khinh người quá đáng." Chu Mịch Tinh cau mày nói: "Hắn vốn tự cho mình trêи tất cả mọi người, ở kinh thành chưa từng mua sổ sách ai. Nếu không phải hắn là nhi tử của Tĩnh Viễn vương thì đâu ra sức ngạo mạn như vậy."
Lương Tùy cả giận nói: "Đúng thế đấy, lần trước, lần trước Chu huynh có ý tốt mở tiệc, muốn để các ngươi hòa giải hiềm khích trước đó, vậy mà hắn lại ở trước mặt mọi người nhục mạ Tư Không, không chừa cho Chu huynh mặt mũi."
Nhớ lại chuyện xảy ra lần trước, Chu Mịch Tinh cũng có phần khó coi. Tuy rằng hắn không phải quan bán chức, nhưng thân là Đại công tử phủ doãn Thuận Thiên, người ở kinh thành kính trọng có thừa, chưa có ai dám làm mất mặt hắn như thế. Từ đó về sau, hắn không ít lần bí mật nói xấu Phong Dã.
Nói đến đây, mấy người ai cũng phẫn hận phê phán Phong Dã ngang ngược bất cần, nhưng đến cuối, Yến Tư Không không khỏi thở dài: "Nhưng dù không cam lòng đến đâu, ta cũng chỉ có thể nuốt giọng, dẫu sao hắn cũng là thế tử Tĩnh Viễn vương, đắc tội không nổi."
Trong phòng nhất thời trầm mặc.
"Ta nghe có lời đồn bệ hạ định cắt giảm quân bị Đại Đồng." Lương Tùy nhìn về phía Yến Tư Không, giọng nói mang theo vẻ thăm dò: "Tư Không, lão sư coi trọng ngươi nhất, chắc ngươi phải biết một hai chứ nhỉ."
Yến Tư Không trừng hai mắt, vội khoát tay: "Việc này không nói được, không nói được."
Dạ Ly hơi híp mắt lại.
Mấy người an ủi Yến Tư Không một phen, nhưng dù sao đối phương cũng là thế tử Tĩnh Viễn vương, tựa như lời Yến Tư Không, sau khi mắng mấy câu cho hả giận cũng chỉ có thể cay nén giận nuốt lời.
Vất vả lắm mới tiễn được đám người Chu Mịch Tinh đi, Yến Tư Không đã mỏi mệt không chịu nổi. Y cố gắng chống đỡ thân thể mệt mỏi đến thăm A Lực, A Lực không có gì đáng ngại, chỉ có ngực bị bầm tím một phần, máu phun ra đều là giả, chẳng qua, phải làm bộ nằm trêи giường một thời gian.
Bấy giờ Yến Tư Không mới yên lòng trở về phòng ngủ, vừa ngả đầu đã thϊế͙p͙ đi.
-------------------
Một màn hài kịch trước Yến phủ rất nhanh truyền khắp cả kinh thành. Thời điểm Yến Tư Không đến nha môn, đồng liêu nhao nhao bày tỏ sự đồng cảm dành cho y. Y chỉ có thể cười khổ, vừa bảo rằng không dám oán trách thế tử, lại vừa khiến người ta thấy y kỳ thực chịu nhục lớn nên cực kỳ phẫn hận.
Ván cờ đã chính thức bắt đầu, chỉ đợi Tạ Trung Nhân mắc câu thôi.
Mấy ngày sau, Yến Tư Không vừa giảng bài cho Trần Mộc xong, đang định trở về nhà thì bị một tên thái giám ngăn lại, bảo Yến Tư Không đi theo hắn.
Tiểu nội giám dẫn đường cho Yến Tư Không có phần do dự: "Yến đại nhân mới giảng bài xong, nô tài phải lập tức dẫn Yến đại nhân xuất cung."
Thái giám kia trừng hai mắt, thấp giọng nói: "Ta phụng mệnh Tạ công công, không tới phiên ngươi lắm miệng, phải làm gì thì đi làm đi."
Vừa nghe đến Tạ công công, tiểu Nội giám liền lộ vẻ sợ hãi, không nói hai lời liền đi ngay.
Thái giám kia cười híp mắt: "Yến đại nhân, xin mời."
Yến Tư Không không chịu động: "Công công, không có ý chỉ, ngoại thần không thể tự tiện đi lại trong hậu cung, chuyện này không ổn lắm."
"Ôi chao, có lệnh của Tạ công công mà, còn cần ý chỉ cái gì, đi thôi."
Yến Tư Không do dự.
"Yến đại nhân, đi thôi." Thái giám kia hơi gằn giọng.
Yến Tư Không đành bất đắc dĩ đi theo.
Nơi gặp Tạ Trung Nhân lần này khác với lần trước, Yến Tư Không cũng không biết đây là đâu, nhưng cực kỳ vắng vẻ, đường đi đến đây gần như không thấy bóng người nào.
Dù vậy, kẻ đứng đầu hoạn quan kia vẫn giống như trước, âm âm u u, ngoài cười nhưng trong không cười.
"Tạ công công." Yến Tư Không thi lễ: "Đa tạ lễ mừng thăng quan của Tạ công công."
Tạ Trung Nhân cười ha hả: "Món đó nhận sớm nhận muộn thì cũng vẫn là nhận, mấy tên đọc sách các ngươi chỉ được cái già mồm."
Yến Tư Không không nói tiếp, tỏ vẻ rất bất an.
Tạ Trung Nhân liếc y: "Sao thế? Ngươi sợ hãi gia?"
"Vãn bối...Kính sợ công công."
Tạ Trung Nhân cười không ngừng: "Ngươi kính sợ gia, lại không muốn dính líu đến ta, có phải không?"
Yến Tư Không ra vẻ nuốt nước bọt: "Vãn bối tưởng lần trước đã nói rõ với công công, dù sao vãn bối cũng là học trò Nhan Các lão, tuy rằng tôn kính có thừa với công công nhưng...nhưng ân sư đối đãi với vãn bối không tệ, vãn bối vẫn nên tránh hiềm nghi."
"Gia hiểu." Tạ Trung Nhân bỡn cợt: "Các ngươi chẳng khác nào thân cây, tính tình ngoan cố, gia chỉ tìm ngươi trò chuyện thôi, cũng không phải bảo ngươi phản bội ân sư, ngươi gấp cái gì?"
"...Không biết công công tìm vãn bối cần làm chuyện gì?"
"Gia thân ở trong cung, tin tức khó tránh khỏi không nhạy, hôm qua mới nghe nói thế tử Tĩnh Viễn vương quậy tanh bành trước cửa phủ ngươi?"
Yến Tư Không hơi biến sắc: "Lời đồn quá khoa trương rồi, thế tử chỉ bởi vì bị xe ngựa cản đường nên không vui. Chuyện cũng đã qua."
"Ha ha." Tạ Trung Nhân cười lạnh: "Nhưng cái ta nghe được không chỉ như vậy đâu, ta còn nghe nói rằng tiểu thế tử kia thiếu chút nữa đá chết tên trung bộc theo ngươi nhiều năm, còn để ngươi mặc y phục mỏng manh dẫn ngựa lái xe cho hắn giữa tiết trời tháng chạp, đều là thật à?"
Yến Tư Không mấp máy môi, không nói gì.
Con ngươi Tạ Trung Nhân lóe sáng: "Xem ra là thật."
"Không biết công công..."
"Tiểu thế tử kia quả nhiên khinh người quá đáng." Tạ Trung Nhân đột nhiên trở nên lòng đầy căm phẫn: "Chuyện này đã truyền khắp cả kinh sư, không ít người bệnh vực cho ngươi. Ngươi chịu nhục thế này, chẳng lẽ cứ nén giận như vậy sao?"
Yến Tư Không cẩn thận nói: "Hôm đó vãn bối mở tiệc chiêu đãi tân khách, đúng lúc gặp tuyết lớn, thị vệ xử lý không thích đáng, cản trở xe ngựa của thế tử, là vãn bối sai trước, vãn bối không dám oán thế tử."
"Ừ, ngươi đúng là không dám." Tạ Trung Nhân giễu cợt: "Tiểu thế tử kia có cưỡi lên cổ ngươi tiểu ra đấy, chắc ngươi vẫn cứ đến cái rắm cũng không dám thả nhỉ?"
Yến Tư Không biến sắc, giận run người: "Công công cần gì phải làm nhục vãn bối như thế. Nếu vãn bối có đắc tội chỗ nào, công công cứ việc nói thẳng."
"Gia nhục mạ ngươi sao?" Tạ Trung Nhân nâng cao âm lượng: "Liên tiếp khiêu khích ngươi, nhục mạ ngươi, là Phong Dã kia mà."
Yến Tư Không thẹn quá hóa giận: "Cho dù thế thì đã sao? Vãn bối cho rằng nên mở lòng với mọi người, đối đãi khoan dung với tiểu nhân mới là quân tử."
"Yến đại nhân, dầu gì ngươi cũng thuộc lòng sách thánh hiền, ta thì không đọc nhiều sách nhưng cũng biết Khổng Tử từng nói: "Lấy đức báo oán, lấy gì trả ơn?""
Yến Tư Không nghẹn lời.
"Tiếp theo là gì nhỉ?" Tạ Trung Nhân nhíu mày nhìn Yến Tư Không.
"... "Lấy trực báo oán, lấy đức trả ơn."" Yến Tư Không trầm giọng nói: "Rốt cuộc công công muốn nói gì với vãn bối?"
"Gia..." Tạ Trung Nhân cười lạnh hai tiếng: "Muốn cho ngươi cơ hội "lấy oán báo oán"."
Chương :