Chương :
Vẻ mặt Yến Tư Không hơi bối rối, ánh mắt đang nhìn Tạ Trung Nhân liền né tránh.
Tạ Trung Nhân khẽ cười: "Bây giờ tiểu thế tử kia còn liên tiếp làm khó ngươi, chờ sau khi ngươi lấy công chúa, kết quan hệ thông gia với hắn rồi, không biết hắn còn muốn làm gì ngươi thêm nữa."
"...Rốt cuộc công công muốn nói gì?"
"Kỳ thật, hôm nay ta tìm ngươi, là có khẩu dụ của bệ hạ."
Trong lòng Yến Tư Không thầm mắng, tên chó hoạn quan này thản nhiên như vậy, chỉ sợ đây không phải lần đầu giả truyền thánh chỉ, còn gì lão không dám làm nữa?
Yến Tư Không ra vẻ kinh ngạc: "Bệ hạ?"
"Ngươi ấy, là con rể tương lai của bệ hạ, trong lòng bệ hạ hướng về ngươi. Bệ hạ biết Phong Dã ngang tàn ương ngạnh như thế cũng hết sức tức giận, nhưng lại không tiện trách cứ thẳng mặt nên gọi gia đến trấn an ngươi."
"Bệ hạ cũng biết chuyện này?" Yến Tư Không hơi bất an: "Vậy...vậy công chúa có biết không?"
"Công chúa nào có biết mấy chuyện vặt vãnh này, hơn nữa, coi như có biết, Phong Dã là biểu ca của công chúa, ngươi là Phò mã của người, ngươi bảo người phải biết làm sao?"
Yến Tư Không áy náy gật đầu: "Bệ hạ có thể thông cảm cho nỗi ủy khuất của thần, thần đã mãn nguyện lắm rồi."
"Chậc chậc, Yến chủ quản, cái tính của ngươi...mềm yếu như thế, cũng khó trách Phong Dã cảm thấy ngươi dễ bắt nạt."
Yến Tư Không biến sắc.
"Ngươi định sau này kiêng dè Phong Dã cả đời, để công chúa cũng thấy ngươi yếu ớt kém cỏi ư?"
Yến Tư Không mấp máy môi, không nói lời nào.
"Chẳng lẽ ngươi không muốn báo thù sao?"
Yến Tư Không ngẩng đầu, trầm giọng đáp: "Rốt cuộc công công muốn vãn bối làm gì? Không ngại nói thẳng."
"Gia chỉ cần ngươi làm một chuyện nhỏ, chẳng những có thể giúp ngươi báo thù rửa hận, còn có thể khiến Phong Dã sau này không thể cưỡi lên đầu lên cổ nhục mạ ngươi."
Yến Tư Không nghiến răng: "Chuyện gì?"
"Ra đề." Tạ Trung Nhân nheo mắt lại, ánh mắt lạnh lùng: "Ngươi chuẩn bị đề hoàn mỹ đều bởi vì Nhan Các lão, mà hiểu rõ Đại Đồng hơn cả chỉ có mình ngươi, chỉ có ngươi mới có thể nghĩ ra đề đánh trọng thương Phong Kiếm Bình."
Yến Tư Không giật mình, con ngươi chuyển sang bất an.
"Sao thế, không dám à?" Tạ Trung Nhân cười lạnh: "Trước Phong Dã coi ngươi làm kỹ nữ, giờ coi ngươi thành phu xe, sau nói không chừng còn coi ngươi thành trâu thành ngựa để chà đạp. Hắn là thế tử Tĩnh Viễn vương, hắn muốn làm gì với ngươi thì làm cái đó."
"Công công...Đừng nói nữa..." Yến Tư Không lảo đảo lui về sau hai bước: "Ta không thể phản bội lão sư làm chuyện này."
"Nhan Các lão sẽ không biết." Tạ Trung Nhân bước một bước tới gần, dùng giọng già nua âm trầm nói: "Không ai biết, chỉ cần ngươi giao đề cho gia sẽ thần không biết quỷ không hay."
Yến Tư Không vội la lên: "Nhưng, tôi đã sớm giao đề cho Lưu thượng thư, Lưu thượng thư cũng đã nộp lên Nội các và để bệ hạ xét duyệt, không còn khả năng sửa lại nữa."
"Chuyện này ngươi không phải quan tâm." Tạ Trung Nhân cười âm hiểm: "Gia sẽ không nói với bất luận kẻ nào nên không có ai biết đề là ngươi ra, Lưu Ngạn không biết, Nhan Tử Liêm không biết, Phong gia cũng không biết, cho dù bọn họ có hoài nghi cũng không có chứng cứ. Không lâu sau, gia nhất định sẽ giúp ngươi báo đại thù."
Yến Tư Không trầm ngâm, chậm chạp không mở miệng.
"Yến chủ quản, có lẽ ngươi chỉ có một cơ hội này thôi, ngươi suy nghĩ đi, coi như hôm nay ngươi nhịn, nhưng ngày mai thì sao, tương lai thì sao? Nếu có ngày Thái tử lên ngôi, vậy với thế lực khổng lồ như Phong gia chắc chắn sẽ uy hϊế͙p͙ Hoàng gia, bệ hạ cũng vì giang sơn bách tính chứ. Về công về tư, ngươi cũng nên giúp triều đình cắt giảm quân bị."
"Bệ hạ, có ý này thật sao?" Vẻ mặt Yến Tư Không có phần mơ màng và do dự.
"Bệ hạ đã sớm coi ngươi thành người nhà mới bảo gia nói với ngươi những lời thật lòng này." Tạ Trung Nhân ho nhẹ: "Yến chủ quản, gia lại muốn nhắc nhở ngươi lần nữa, chỗ dựa lớn nhất của ngươi, chủ tử duy nhất của ngươi, không phải Nhan Tử Liêm, mà là bệ hạ. Ngươi làm tốt, bệ hạ sẽ nhớ."
Yến Tư Không vội chắp tay: "Phân ưu cho bệ hạ, là bổn phận của nhân thần."
Tạ Trung Nhân gật đầu thỏa mãn: "Ngươi hiểu là tốt rồi."
Yến Tư Không nắm thật chặt song quyền: "Vãn bối có thể...ra ba câu, trộn lẫn với các câu có sẵn, tôi đọc, công công ghi lại, bước ra khỏi cánh cửa này, chuyện này tôi không biết không hỏi, sau này xảy ra chuyện gì cũng không liên quan đến tôi."
Tạ Trung Nhân cười to nói: "Rất cẩn thận, tốt!"
Yến Tư Không hít sâu một hơi, nói đề đã ấp ủ từ lâu ra. Đề chuẩn bị cho khảo hạch đại quan từ Nhị phẩm trở lên đều phải dựa trêи chiến tích thực tế bỏ ra, nếu người ra đề có ý làm khó sẽ chỉ nhắm vào những sai lầm, còn cố tình đào hố để người làm bài thi mất mặt trước Hoàng đế. Mà đây chính là cái Tạ Trung Nhân muốn.
Đương nhiên Yến Tư Không cũng giữ lại một tay. Nếu Nhan Tử Liêm vạch tội Lưu Ngạn không thành, Chiêu Vũ đế kiên quyết dùng phần đề này khảo hạch Phong Kiếm Bình, thì nội dung và thực tế không ăn khớp nhau, chỉ cần hơi suy nghĩ là có thể đâm thủng.
Nhìn Tạ Trung Nhân mắc câu thành công, Yến Tư Không lại không chút nào mừng rỡ. Kế hoạch của Nhan Tử Liêm là giết địch một ngàn tự tổn tám trăm, không ai có thể đoán trước bọn y phải hi sinh cái gì, nhưng hiện tại quả thật không còn kế sách nào tốt hơn.
Bởi vì cái cảm giác sợ hãi giống như dần dần bị bóng tối nuốt chửng ngày càng mãnh liệt nên Yến Tư Không thậm chí còn sinh ra kϊƈɦ động muốn trực tiếp giết Tạ Trung Nhân. Y không còn cố chấp muốn trói Tạ Trung Nhân lại, công khai thẩm vấn nữa, mà bởi vì ngày càng đến gần Tạ Trung Nhân, y lại càng cảm nhận được sự cường đại của người này, chỉ tự vệ trong trận bão tố này thôi cũng đủ để tiêu hao hết tất cả của bọn họ.
Khi rời khỏi hậu cung, Yến Tư Không cảm thấy sống lưng mình lạnh buốt. Đó là mồ hôi của y sau khi bị gió lạnh thổi qua, chúng biến thành một lớp sương lạnh dán chặt trêи da thịt, loại cảm giác này làm y tê dại cả da đầu.
Yến Tư Không suy tư cả dọc đường. Nếu như Nhan Tử Liêm thật sự vạch tội thành công, vậy sau đó sẽ thế nào?
Cùng lắm chỉ giải quyết được tình hình khẩn cấp, nhưng Chiêu Vũ đế sẽ không từ bỏ ý định cắt giảm quân bị Đại Đồng, Tạ Trung Nhân cũng sẽ không dừng bước giành lấy quyền lợi, chắc chắn họ sẽ tìm cách khác, mà bọn y có khả năng không chút nào phòng bị.
Giải quyết Lưu Ngạn chỉ là tạm hoãn nguy cơ, cũng không phải giải quyết triệt để, cứ phớt lờ bọn y sẽ đi tong, muốn hoàn toàn vượt qua kiếp nạn này, cái gốc vẫn là phải ngược dòng tìm hiểu đảng hoạn quan, cũng chính là tên Tạ Trung Nhân cầm đầu.
Yến Tư Không híp mắt lại, ánh mắt thâm trầm. Y hiểu nỗi băn khoăn của Phong Kiếm Bình, cũng hiểu rõ lo lắng của Nhan Tử Liêm, nhưng hễ là người sáng suốt, trong lòng đều rất rõ ràng, chỉ có đưa Thái tử lên ngôi bọn y mới có con đường sống.