Cổ Vũ Thành cũng xem như người mê tem một nửa, chủ yếu là nhờ vợ ông ta, Qua Nhị, rất có hứng thú với tem, hắn có muốn không biết đến giá cả của tem trên thị trường cũng không được. Bà vợ này của ông ta thích nhất là lúc nấu cơm và ăn cơm, nói với ông ta chuyện tem phiếu hiếm có. Ví như cái gì tem đại long, hay tổ quốc sơn hà một mảnh hồng…. Nhưng mấy năm gần đây, trên miệng vợ ông ta nhắc nhiều đến tem khỉ.
Thường thì qua hai, ba tháng, vợ ông ta sẽ nói với vẻ mặt hối hận rằng tem khỉ đã lại tăng giá, đã tăng tới bao nhiêu tệ, sau đó là một bài sám hối dài từ mười đến hai mươi phút. Hối hận vì cô ấy năm đó không đủ quyết tâm rút hai tháng tiền lương đi mua một mớ tem khỉ, hối hận vì mấy năm gần đây cô ấy có nhiều cơ hội mà cũng không mua tem khỉ, nếu không, hiện giờ cô cũng đã có tài sản hơn mười ngàn tệ như người ta…Ông ta nghe than thở đến tai cũng chịu không thấu, phiền không chịu nổi. Nhưng cũng vì vậy mà ông ta cũng có hiểu biết kha khá về tem khỉ.
Cổ Vũ Thành nhìn qua loa, trong ba lô là từng xấp tem khỉ ngay ngắn. Tính ước chừng, lúc ấy trên thị trường, tem khỉ khoảng sáu mươi tệ một con, Phương Minh Viễn nói giá trị của nó khoảng ba trăm ngàn tệ vẫn còn chưa đủ. Hơn nữa, Cổ Vũ Thành biết, đám tem khỉ nguyên bộ này, không đơn giản là giá cả, tên thị trường còn ăn nhau chỗ quý, hiếm nữa.
- Thế nào, lão Cổ? Thứ này rất quý hả?
Mã Vĩnh Phúc lúc đầu còn cho là không phải, thấy Phương Minh Viễn đưa ra một đống tem lớn, nói những gì giá trị đến ba trăm ngàn tệ, thực là vô nghĩa. Mang một đống tem như vậy đi vay tiền, khiến cho người ta chê cười, không bằng cứ thoải mái dựa theo phương án của y và Cổ Vũ Thành là được rồi. Các lãnh đạo ở tỉnh đã nhìn thấy, năm triệu của nhà họ Quách kia tới tay, Phương Minh Viễn lấy hai ba trăm ngàn tệ cũng coi như là không có gì. Nếu ngày sau không trả lại cho ngân hàng, so với năm triệu kia, thì chính phủ cũng không chịu thiệt tí nào. Nhưng nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Cổ Vũ Thành, Mã Vĩnh Phúc liền biết ngay là sự hiểu biết của mình đã lệch lạc nghiêm trọng.
- Rất quý, trên thị trường tem, một con tem khỉ có chữ tám phân, có thể bán được sáu mươi tệ. Hơn nữa, mấy năm qua, giá của nó tăng không ngừng.
Cổ Vũ Thành biết Mã Vĩnh Phúc không có hứng thú với tem, nếu không trong chính phủ Tần Tây, hàng năm thu được bưu kiện, cứ cách một thời gian, cũng sẽ không đóng gói đưa cho ông ta mang về nhà lấy lòng vợ.
- Sáu mươi tệ?
Mã Vĩnh Phúc hít một ngụm khí lạnh, giật mình kêu lên. Y thật hoài nghi chính mình vừa rồi có phải nghe lầm không. Một con tem tám phân không ngờ lại có giá trị như vậy, bán được đến sáu mươi tệ, không ngờ tăng bao nhiêu lần!
- Sáu mươi tệ, nhiều hơn chứ không ít. Hơn nữa, còn có thể tăng thêm.
Cổ Vũ Thành nói như đinh đóng cột. Ông ta nhìn Phương Minh Viễn đầy kinh ngạc. Người thanh niên này sao lại có trong tay nhiều tem khỉ như vậy?
- Giám đốc Cổ, xem ra ông cũng có hiểu biết về giá cả tem khỉ trên thị trường, tôi định xem đây là vật thế chấp, vay của quý ngân hàng hai trăm ngàn tệ, không biết giám đốc Cổ có đồng ý hay không?
Phương Minh Viễn cười nói.
- Tôi nghĩ giám đốc Cổ tất nhiên hiểu rõ, việc mua bán này có lợi không hại, lấy việc giá tem khỉ đang tăng, nó chỉ biết ngày càng có giá trị.
Suy nghĩ của Cổ Vũ Thành thay đổi nhanh chóng, chính xác như lời Phương Minh Viễn nói, vụ làm ăn này đối với Ngân hàng Giao thông tuyệt đối có lợi. Tem khỉ ở bưu điện hiện giờ, ra bao nhiêu thì thị trường mua hết bấy nhiêu, vốn không cần lo đến đầu ra. Mà nó vẫn trên đà tăng giá, bảo đảm trong một thời gian ngắn sẽ không ngừng tăng cao. Giá thị trường đảm bảo ba trăm ngàn tệ, chỉ cho vay có hai trăm ngàn tệ thì có gì mà phải lo lắng. Điều duy nhất khiến Cổ Vũ Thành chần chừ chính là đây. Vụ cho vay này nếu thành công, có thể là vụ tư doanh chân chính nhất trong lịch sử nước Cộng Hòa trong lĩnh vực cho vay không? Nếu như vậy, thì Ngân hàng Giao Thông trong mắt người dân thành phố Phụng Nguyên có ảnh hưởng thế nào?
“Làm!” Cổ Vũ Thành định làm luôn. Hiện giờ có sự bảo đảm, mình còn lo lắng việc gì, chuyện này xem như là nghiệp vụ khai thác lĩnh vực mới, mở rộng thị trường.
- Đồng chí Tiểu Phương, nếu anh cứ khăng khăng như thế, tôi đương nhiên không có ý kiến gì. Tuy nhiên , đám tem khỉ đó e rằng không chỉ ngừng lại ở ba trăm ngàn tệ, các anh lại định vay có hai trăm ngàn thôi, tại sao vậy?
Cổ Vũ Thành vỗ vỗ đám tem khỉ trong tay, cười nói.
Lòng Phương Minh Viễn máy động. Hắn sở dĩ làm như vậy, thật ra là ảnh hưởng của kiếp trước. Loại vay thế chấp này, trong ngân hàng rất ít khi cho vay hết toàn bộ khoản tiền bảo đảm, thông thường đều trừ chiết khấu hai mươi đến ba mươi phần trăm.
Đâu cũng là lần đầu tiên hắn hợp tác với Ngân hàng Giao thông, nên ở mức cho vay, Phương Minh Viễn cũng đã tự chiết khấu xuống. Đương nhiên, đây cũng là vì khoản tiền hai trăm ngàn tệ đã dư dả cho Phương Bân khuếch trương ở huyện Bình Xuyên, mà khoảng nửa tháng sau, giới làm ăn ở Hongkong cũng đầu tư vào nội địa, giảm bớt áp lực vốn cho bọn hắn. Nhưng xem dáng vẻ của Cổ Vũ Thành, dường như muốn cho hắn vay nhiều hơn, thật tốt quá.
- Thế này không phải làm khó giám đốc Cổ rồi sao? Vì việc nghiệp vụ được đổi mới và chấn hưng, quý ngân hàng có dư, cũng khiến cho chúng tôi vay dễ dàng hơn.
Phương Minh Viễn mỉm cười nói:
- Cũng miễn cho giám đốc Cổ ngày sau gặp phải áp lực lớn
Người ăn con cua đầu tiên bao giờ cũng phải gánh vác áp lực nhiều hơn so với người sau. Phương Minh Viễn định ngày sau hợp tác lâu dài với Ngân hàng Giao thông, vụ làm ăn lần này, tất nhiên là muốn làm cho tốt đẹp, làm người ta không nói được nửa lời.
Cổ Vũ Thành không kìm được cười phá lên:
- Đồng chí Tiểu Phương suy xét mọi mặt thật chu đáo.
Khó trách vị Quách phu nhân kia càng thêm yêu thích chàng trai này. Đứng ở lập trường của anh, nghĩ đến đường lui của anh, có ai mà không thích thế đâu?
Cổ Vũ Thành trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Đồng chí Tiểu Phương, thế này đi, đám tem khỉ đó của anh, tôi cho anh vay ba trăm ngàn tệ, dựa theo giá cả thị trường, tôi vẫn còn có lợi. Nếu ngày sau tem khỉ lại xuất hiện trên thị trường, giá cả tăng lên, chúng tôi có thể cho vay thêm. Sau đó tôi lại cho anh vay một trăm ngàn tệ trong ba năm không lấy lãi. Đây xem như là thể diện của chủ nhiệm Mã và các vị lãnh đạo tỉnh. Có họ bảo đảm, tôi tin rằng anh có năng lực, đồng thời xem như một chút ý cảm ơn mà tôi và đồng chí Tiểu Phương vừa rồi buôn bán nhỏ trong sảnh. Giải quyết như vậy, anh xem thế nào?
Chàng trai thông minh cơ trí, lại có lãnh đạo Ủy ban nhân dân tỉnh và nhà họ Quách ủng hộ, có thể nói là tiền đồ ngày sau không thể đoán trước. Bản thân mình hiện tại cũng nên tạo mối quan hệ tốt, cho dù là công hay tư, cũng không chịu thiệt lấy nửa điểm. Hơn nữa, chút tiền ấy, một phó giám đốc chi nhánh ngân hàng như ông ta cũng có chút quyền lực mà.
- Nếu giám đốc Cổ đã nói vậy, chúng tôi cung kính không bằng tuân mệnh.
Phương Minh Viễn trầm tư một lúc rồi mới cười nói. Tuy rằng một trăm ngàn tệ sau cho hắn vay, hắn cũng không muốn. Nhưng nếu cứ nói lời từ chối, chỉ e sẽ làm Mã Vĩnh Phúc và lãnh đạo Ủy ban nhân dân tỉnh bất mãn. Dù sao đâu phải về tiền lãi ba năm của một trăm ngàn tệ kia, tính cho đúng, mình cũng đâu chịu thiệt.
- Chỉ có điều tôi có một yêu cầu nhỏ, đối với vật thế chấp này, hy vọng quý ngân hàng có thể bảo quản cẩn thận, không để có sơ suất gì. Hôm nay tuy chúng chỉ có giá trị là ba trăm ngàn, nhưng tôi tin rằng, không quá ba năm, chúng sẽ có giá trị một triệu hai trăm ngàn.
Phương Minh Viễn trịnh trọng một cách kỳ lạ nói. Trong kiếp trước, vì ngân hàng bảo quản không cẩn thận mà tạo ra nơi nào cũng có tin tức vật thế chấp bị thất thoát, nên hắn không thể không thận trọng mà báo trước cho Cổ Vũ Thành.
Mã Vĩnh Phúc và Cổ Vũ Thành có mặt tại đó đều không khỏi kinh hãi. Tuy vừa rồi Cổ Vũ Thành có nói lại là tem khỉ đang có đà tăng giá rất tốt, nhưng trong bọn họ không ai ngờ, đám tem đó hiện giờ đã cao đến sáu mươi tệ, không ngờ trong vòng ba năm lại có thể tăng gấp bốn lần. ba người tuy hơi khó tin một chút, nhưng trong lời nói của Phương Minh Viễn lại mang theo vài phần chân thật đáng tin.
- Đồng chí Tiểu Phương, điều này anh có thể an tâm, trong kho bảo hiểm của chúng tôi nhiệt độ ổn định, đề phòng nghiêm ngặt, sẽ không thất thoát ra ngoài. Đối với việc bảo quản và cất giữ tem, tôi cũng có chút tự hào, anh không cần lo lắng chúng ở trong này sẽ có nửa điểm hư hại.
Cổ Vũ Thành có thễ hiểu tâm trạng của Phương Minh Viễn. Chính vợ ông ta cũng như thế. Tem phải giữ gìn cẩn thận, cách một thời gian còn phải mang ra xử lý.
Mà lời Phương Minh Viễn cũng đã giải thích vì sao hắn không đem tem bán lấy tiền mà lại chọn đi vay. Nếu thật như lời hắn nói, bây giờ mà bán đi, quả thật là lỗ to rồi. Điều này khiến Cổ Vũ Thành càng yên tâm thêm, đồng thời cũng đã thầm cân nhắc, có muốn làm vụ này hay không, ra thị trường tem mua một ít tem khỉ về, ba năm sau tăng gấp bốn lần, việc này so với mua bán bất cứ cái gì cũng có lãi nhanh hơn.
Mọi việc tiếp theo rất đơn giản. Ngay trong phòng làm việc của Cổ Vũ Thành, nhân viên ban hoạt động tín dụng thảo hợp đồng ngay tại chỗ, lấy đám tem khỉ đó làm vật thế chấp. Ngân hàng Giao thông chính thức cho Phương Minh Viễn vay bốn trăm ngàn tệ, trong đó ba trăm ngàn tệ chịu mức lãi suất thấp nhất, một trăm ngàn tệ còn lại được không chịu lãi ba năm. Đồng thời, căn cứ theo yêu cầu của Phương Minh Viễn trên hợp đồng, tăng thêm điều khoản giữ bí mật. Về nghiệp vụ, lúc này Ngân hàng Giao thông có thể quảng bá, nhưng không được để lộ sự tình thực tế ra ngoài, cũng không thể tiết lộ thân phận của mấy người Phương Minh Viễn.
Sau khi hai bên hoàn thành một loạt công việc, Cổ Vũ Thành đứng dậy, thành khẩn nói:
- Đồng chí Phương, hy vọng việc hợp tác lần này chỉ mới bắt đầu, ngày sau, hai bên tôi và anh ngày càng có nhiều cơ hội hợp tác hơn nữa.
Phương Minh Viễn cũng đứng dậy cười nói:
- Giám đốc Cổ cứ yên tâm về việc này. Nam nhân khi đã xác định thương hiệu, thì trung thành hơn so với phụ nữ chỉ đuổi theo tính thời thượng mà.
Bốn người đều không khỏi mỉm cười.