Thời tiết ở Phụng Nguyên dần nóng lên, mọi người cũng trở nên nóng nảy hơn, nhất là mấy người đứng xếp hàng vì công việc, gặp giờ cao điểm, mọi người bị áp lực, không nén được sự bực tức của mình.
Theo từng bước xâm nhập của chính sách cải cách, thời gian xếp hàng mua thương phẩm như ngày xưa ngày càng ít, nhưng cũng có lúc người ta không thoát được lúc phải xếp hàng làm việc, trong đó thông thường nhất là xếp hàng lên xe và xếp hàng ở ngân hàng. Mà việc xếp hàng trong ngân hàng làm cho người ta ghét nhất là nhìn thấy đội ngũ bên cạnh đã đi qua được bốn năm người, nhưng bản thân mình vẫn chiếm giữ cửa sổ, giải quyết nghiệp vụ không xong. Tình hình như vậy, người thường vào ngân hàng sẽ không lấy làm lạ, mà họ chỉ có thể giận bản thân mình không có vận may, chỉ muốn quét đi cho xong. Nếu may mắn thì vẫn còn trong thời gian ngân hàng làm việc, còn vượt qua được thời gian mọi người tập trung, trong ngân hàng vừa đúng một giờ rưỡi, thì quả thực là bình thường như ăn cơm.
Nhưng vào một ngày tháng năm, người để ý sẽ phát hiện, mọi mạng lưới kinh doanh của Ngân hàng Giao thông, trong một đêm đột nhiên thay đổi diện mạo. Ở chỗ trống của phòng kinh doanh, dựa sát vào tường, được xếp một dãy ghế dài. Khi vào cửa đều có một người nhân viên dịu dàng mà hỏi ngài có việc công hay việc tư, và đưa cho một thẻ số nho nhỏ, báo cho hay là không cần phải đến cửa sổ xếp hàng, mà có thể ngồi trên ghế dài, chờ nhân viên ngân hàng đến gọi tới cửa sổ nào làm việc. Ở cạnh ghế dài cũng đã có sẵn hai tờ báo, mời anh ngồi đọc giết thời gian. Thái độ phục vụ của Ngân hàng Giao thông Phụng Nguyên càng hoàn hảo, mấy người tiếp tân lo làm mát nước nóng, lễ phép đưa đến cho các vị khách dùng miễn phí.
Việc này vừa mới xuất hiện ở thành phố Phụng Nguyên, đã nhận được nhiều lời khen của dân chúng, rất nhanh đã lên báo chí, TV, trở thành hành động mới trong việc cải cách ngành tài chính. Danh tiếng của Ngân hàng Giao thông cũng nhờ đó mà có thêm nhiều người biết. Rất nhiều người dân thành phố đến giờ mới biết, hóa ra Ngân hàng Giao thông còn có bề dày lịch sử như vậy, tất nhiên nhân dân trong thành phố, cho dù là ở nhà hay làm việc gần đó, đều lấy Ngân hàng Giao thông là sự lựa chọn hàng đầu của mình.
Cổ Vũ Thành mấy ngày nay mừng rỡ, ngay cả mơ cũng không thấy. Một ý tưởng thay đổi nho nhỏ, vốn không tốn bao nhiêu tiền, lại được quảng cáo trên báo chí và TV có hiệu quả rất tốt. Chưa đến một tuần, chi nhánh Ngân hàng Giao thông Phụng Nguyên đã tăng ngạch dự trữ so với cùng kỳ trong lịch sử ba trăm phần trăm, đi vào lịch sử. Mà ngạch cho vay cũng tăng so với cùng kỳ trong lịch sử trên một trăm phần trăm. Hơn nữa, theo thời gian, chỉ tiêu của hai ngạch này còn tăng vượt bậc.
Vụ Ngân hàng Giao Thông ở thành phố Phụng cho tư nhân vay số tiền lớn đầu tiên đã được báo chí tuyên truyền rộng rãi, hấp dẫn ánh mắt của nhiều người, trong lúc nhất thời, người dân thành phố kéo đến Ngân hàng Giao thông để vay tiền nối liền không dứt. Chính sách cải cách mở cửa không ngừng xâm nhập, các hộ kinh doanh cá thể ngày càng nhiều. Bọn họ cùng cần vốn một cách cấp bách như nhau, nhưng căn bản không vay được tiền từ các ngân hàng lớn. Hành động mới nhất của Ngân hàng Giao thông này, không còn nghi ngờ gì, đã cho bọn họ một tia hy vọng. Những người này đều đến hỏi cụ thể để vay tiền.
Kết quả may mắn này, Cổ Vũ Thành đã chuẩn bị trước, đưa một bộ phận người phía sau xem xét. Chỉ đơn giản các biện pháp cho vay không giống nhau. Trong biện pháp này, Ngân hàng Giao thông chi nhánh Phụng Nguyên quy định, trong ngân hàng có thể tiến hành cho vay thế chấp, tối đa về nhà cửa, kim loại hiếm, cổ phiếu, tem, trái phiếu quốc gia, các vật phẩm dễ dàng đánh giá giá trị, còn đồ cổ, văn vật, tranh chữ danh nhân, dự án đang chờ thì không trong biện pháp này. Hơn nữa, người vay chỉ có thể vay cao nhất là khoảng hai phần ba giá trị vật thế chấp. Một khi thị trường cho vay phát sinh dao động mạnh, ngân hàng có thể yêu cầu người vay bổ sung giá trị thế chấp đúng lúc. Nếu người vay không bổ sung giá trị thế chấp trong thời gian hạn định, ngân hàng có quyền thu hồi tiền cho vay trước. Nhưng ngay cả một phần biện pháp như vậy vẫn làm chấn động các hộ kinh doanh cá thể trong thành phố Phụng Nguyên.
Trong mười ngày ngắn ngủi, Ngân hàng Giao thông chi nhánh Phụng Nguyên đã tiếp đón khoảng hơn một ngàn lượt người đến tư vấn, đạt được hợp đồng là hai mươi mốt phần trăm, tổng kim ngạch cho vay hơn sáu trăm ngàn tệ. Tuy nói là số kim ngạch này không lớn, nhưng cũng đủ để Cổ Vũ Thành tin tưởng Ngân hàng Giao thông trên phương diện doanh nghiệp nhà nước vì nguyên nhân sau, rất khó trong một thời gian ngắn làm rung chuyển địa vị của bốn ngân hàng nhà nước lớn. Nếu Ngân hàng Giao thông muốn phát triển, muốn tiến thêm một bước dài nữa, như vậy mặt nào hướng về người, mặt nào hướng về kinh tế tư doanh, không còn nghi ngờ gì đã mở ra một con đường mới, đi trước tất cả các ngân hàng, một thời gian sau, Ngân hàng Giao thông chi nhánh Phụng Nguyên sẽ trở thành điểm sáng trong cải cách tài chính ở Hoa Hạ.
Cổ Vũ Thành cũng vì thế mà được Ngân hàng Giao thông cấp bằng khen. Ông ta rất hưng phấn, có vài phần cảm kích Phương Minh Viễn. Phương Minh Viễn đúng là phúc tinh của mình. Nhưng chế độ sở hữu sau này mới nói.
Vay thành công bốn trăm ngàn tệ của Ngân hàng Giao thông, hai chú cháu Phương Minh Viễn kích động quay về Hải Trang. Có số tiền lớn này, không chỉ Phương Bân, quán ăn nhà họ Phương ở Bình Xuyên có thể chính thức bắt đầu. Kế hoạch Phương Minh Viễn chuẩn bị đã lâu cũng có thể chính thức thực hiện.
Phương Bân sớm đã tìm được mặt bằng mặt tiền trên huyện Bình Xuyên, diện tích không dưới m, hai tầng lầu. Nơi này vốn là nhà máy cơ giới của huyện Bình Xuyên, mấy năm gần đây, vì tình hình của nhà máy cơ giới huyện Bình Xuyên ngày càng sa sút, vì phải trả tiền lương của công nhân viên chức, toàn bộ dời đi nơi khác, không thể không bán nơi này. Phương Bân tìm một khoản tiền để mua hết. Đây cũng là ý của Phương Minh Viễn, thứ nhất là có thể bảo đảm quán ăn ổn định, không vì tiền thuê nhà mà thường xuyên thay đổi địa điểm, thứ hai là suy xét đến việc phát triển kinh tế, giá cả bất động sản ở huyện Bình Xuyên vẫn tăng một cách ổn định, mua ngay sau này sẽ không phải lỗ.
Chủ tịch huyện Lý Đông Tinh cũng thực hiện lời hứa của ông ta. Quán ăn nhà họ Phương tiến vào huyện Bình Xuyên, tất cả vấn đề, toàn bộ các cửa, không bị ai làm khó, vì Chủ tịch huyện xem trọng quán ăn nhà họ Phương, không ai đui mù mà chọc vào. Đường đường là chủ tịch huyện, sau khi đến Bình Xuyên cũng chưa từng nghe đặc biệt yêu thích cái gì, nhưng vừa nhìn qua đã xem trọng bánh canh đầu cá. Hơn nữa còn khen ngợi bánh canh đầu cá ở huyện Bình Xuyên như nước, khiến nhiều người đều mong họ đến khai trương ở huyện Bình Xuyên, nên toàn bộ quá trình chuẩn bị cho quán ăn vô cùng thuận lợi, rất nhanh chóng đến quá trình trang trí phòng ốc.
Phương Minh Viễn dựa theo trí nhớ đến một nhà quán ăn trang trí nội thất trung bình, vẽ thành sơ đồ, giao cho một công ty thiết kế, trang trí nội thất do Chu Viên Triều giới thiệu đến, làm cho nó trở nên tuyệt vời, khác hẳn với các quán ăn khác ở huyện Bình Xuyên. Trang hoàng xong, quán ăn Phương Gia chẳng những đẹp đẽ sang trọng mà còn có một phong cách riêng trong huyện Bình Xuyên, riêng bề ngoài đã rõ ràng khác với các quán ăn khác. Không thể nghi ngờ gì, sau khi trang hoàng xong, chắc chắn quán ăn Phương Gia trở nên cao cấp và đặc sắc nhất huyện Bình Xuyên.
Trong lúc đó, Phương Minh Viễn cũng đang bận về việc tìm kiếm kho hàng và mặt tiền cửa hàng, tuyển dụng nhân viên cửa hàng, chuẩn bị khai trương siêu thị đầu tiên của mình. Chu Viên Triều cũng cùng hắn chạy tới chạy lui trong huyện.
Hiện giờ, Chu Viên Triều trong hệ thống bưu chính huyện Bình Xuyên cũng là một vị trưởng phòng có thực quyền. Nhờ phúc của Phương Minh Viễn, hiện giờ ông ta ở huyện Bình Xuyên cũng được xem như có máu mặt, năm đó ông ta mua một ít tem khỉ vẫn còn giữ đến hôm nay.
- Cháu nói là trong vòng ba năm, tem khỉ có thể tăng đến hai trăm bốn mươi tệ một con?
Nếu những người khác nói như vậy, chắc chắn Chu Viên Triều sẽ phun một ngụm nước bọt mà cho qua. Thằng nhỏ này tham tiền đến điên rồi, tem tám phân tăng đến sáu mươi tệ còn chưa thấy đủ, còn muốn tăng lên đến hai trăm bốn mươi tệ nữa. Tem khỉ của mày làm bằng vàng sao? Nhưng đây lại là lời nói của Phương Minh Viễn, ông ta không thể không nghiêm túc suy nghĩ. Năm đó lúc được tám hào, ông ta muốn bán nhưng bị Phương Minh Viễn ngăn cản, sau đến lúc tám tệ, ông ta lại muốn bán, cũng bị Phương Minh Viễn ngăn cản, sau đó nữa, lúc tem khỉ tăng lên đến ba mươi tệ, ông ta cảm thấy quả thực là đã lên đến đỉnh, Phương Minh Viễn vẫn nhất mực ngăn cản. Sau tất cả mọi việc, không thể nghi ngờ sự phán đoán của Phương Minh Viễn là chính xác vô cùng.
- Chú Chu không tin sao? Hay là cứ nói như cũ, bảy mươi lăm đồng một con, chú đem hết tem khỉ trong tay chú ra, cháu mua hết. Nhưng số tiền này phải chờ tiền của cháu quay vòng lại mới có thể đưa cho chú. Ý chú Chu thế nào?
Phương Minh Viễn khẽ cười hỏi.
Chu Viên Triều ngay lập tức tâm linh kích động. Mỗi lần ông ta muốn mang ra bán, Phương Minh Viễn đều nói như thế, nâng trực tiếp giá cả thị trường lên từ mười đến hai mươi phần trăm, mua hết của ông ta.
- Không bán, chú tin phán đoán của cháu còn không xong, số tiền này sau này mới dùng đi.
Phương Minh Viễn cười nhạt:
- Chú Chu không muốn bán cũng không sao, chú tiện thể thì giữ lại đi. Dù sao, khi chú muốn bán, nhất định phải cho cháu biết trước một tiếng là được.
Giữa lúc nói cười, họ đã đi đến trước cửa cửa hàng.
- Cháu xem nơi đây thế nào?
Chu Viên Triều chỉ vào cửa cửa hàng.
- Nơi đây vốn là khu nhà máy máy móc nông nghiệp huyện Bình Xuyên. Hai năm trước, họ dời qua huyện bên kia, để lại nơi đây một khu vực có nhiều phòng như vậy. Họ thực lòng cũng muốn bán nơi này đi, nhưng ở huyện Bình Xuyên vốn không ai muốn mua, nhưng dỡ bỏ cái xưởng này thì thật đáng tiếc, cho nên kéo dài đến nay.
Phương Minh Viễn nhìn xung quan, nơi này tiếp giáp vùng ven thị trấn Bình Xuyên, nhưng cũng may huyện Bình Xuyên cũng không lớn, ngồi xe bus đến trung tâm huyện cũng chỉ bảy tám trạm thôi. Hơn nữa giao thông nơi này tương đối thuận lợi, trong huyện Bình Xuyên có ba tuyến xe bus, toàn bộ đều có trạm. Đối với người dân huyện Bình Xuyên mà nói, đi đến nơi này rõ ràng là rất dễ dàng.