Anh ấy đi từ lúc nào, tôi cũng không biết nữa.
Tối hôm đó, anh em tốt của Phó Trinh - Trương Hoành, cũng là bạn của tôi từ rất nhiều năm trước, đẩy cửa xông vào.
“Đường Gia, cô đã từng hứa với tôi cái gì?”
Lời chất vấn của anh ta đổ ập xuống đầu làm tôi ngây ra.
“Cô có biết nếu hủy bỏ hôn ước thì Phó Trinh sẽ tổn thất bao nhiêu không? Cô đã là người trưởng thành rồi, có thể đừng tùy hứng làm càn, việc gì cũng phải để Phó Trinh lo cho cô như lúc trước được không. Cô không thể nghĩ cho anh ấy được à?”
“Có chuyện gì…”
“Có chuyện gì?” Trương Hoành bị chọc tức đến mức bật cười trào phúng, gào lên với tôi, “Phó Trinh vì cô mà định hủy hôn! Bây giờ mà cô còn hỏi tôi là có chuyện gì sao?”
Tai của tôi ù ù, tôi ngồi thẫn thờ một lúc lâu, đầu óc trở nên trống rỗng.
Anh ngang nhiên hủy bỏ hôn ước, anh làm thế rồi để tôi vào vị trí nào đây?
Một tiểu tam phá hoại gia đình người ta sao?
Trương Hoành dùng sức lôi tôi ra khỏi giường, “Cô đi với tôi. Chẳng phải hồi đó cô rành lắm sao? Chơi chán rồi, có niềm vui mới rồi, nhiều cái cớ như vậy cơ mà, cô cứ nói đại một cái đi!”
“Trương Hoành…”
“Đường Gia!” Trương Hoành tức giận đến phát run lên, “Nếu cô không quay về thì những chuyện này có xảy ra không?”
Tiếng gầm giận dữ vang vọng trong gió tuyết, gió Bắc rít gào, làm đóng băng mọi giác quan của tôi.
Tiếng ù ù vang lên bên tai tôi, tôi chẳng nghe thấy gì hết.
Tôi nhìn thấy được sự thù hận chưa từng thấy trong mắt anh ta.
Dường như tôi như thế này thì nên đi chết.
“Trương Hoành, là anh ấy không chịu buông tha cho tôi.”
Sắc mặt Trương Hoành lạnh xuống, “Làm xong việc này thì tôi sẽ tiễn cô đi.”
Các tòa nhà văn phòng vào đêm khuya lại được thắp đèn đuốc sáng trưng.
Trương Hoành kéo tôi vào làm loạn, nhưng thật đáng tiếc, buổi họp báo đã bắt đầu rồi.
“Nghe nói nguyên nhân anh hủy bỏ hôn ước là do sự chen chân của kẻ thứ ba?”
Đối mặt với câu hỏi của phóng viên, anh không hề tỏ ra lúng túng mà vô cùng thành thạo xử lý tình huống.
“Tôi và cô Trương xuất hiện một số bất đồng nên chia tay trong hòa bình.”
Sắc mặt Trương Hoành trở nên tái nhợt, gắt gao nắm chặt lấy cổ tay tôi, không cho tôi đi lung tung.
“... nhưng theo tiết lộ từ những người trong cuộc thì anh và mối tình đầu của mình nối lại tình xưa.”
Phó Trinh vô cùng bình tĩnh, “Đó đều chỉ là tin đồn. Nếu như không có những câu hỏi khác thì buổi họp báo hôm nay kết thúc tại đây.”
Ngay khoảnh khắc anh đứng dậy, đột nhiên có người hét lên:
“Cô ta tới rồi!”
“Chính là cô ta!”
Ống kính máy quay của cả hội trường trong nháy mắt đột nhiên nhắm chuẩn về chỗ tôi.
Tôi lộ mặt dưới vô vàn ánh đèn flash, vừa nhếch nhác lại vừa hoảng hồn.
Các phóng viên tràn tới, chỉ trong vòng vài giây ngắn ngủi mà xung quanh bốn phía đều bị bao vây hoàn toàn đến mức chật như nêm cối.
Họ liên tục đặt câu hỏi: “Xin hỏi cô và Phó Trinh có quan hệ như thế nào?”
“Cô thật sự chen chân vào hôn nhân của người khác sao?”
Tiếng tách tách của máy ảnh vang lên không ngừng.
Nụ cười của Phó Trinh chợt tắt, anh đứng dậy chen vào đám đông và đi về phía tôi.
“Không phải.”
“Tôi không có làm vậy.”
Tôi phản bác lại một cách yếu ớt, nhưng giọng nói của tôi nhanh chóng bị lấn át bởi khao khát lấy tin của phóng viên, những câu hỏi lại liên tiếp ập tới như vũ bão.
“Có tin nóng hổi!”
Một phóng viên vui mừng hét lên, giơ điện thoại lên, trong đó truyền ra tiếng của tôi —------ kèm theo tiếng khóc nức nở và hơi có men say, lời nói mê thế này, “A Trinh, em yêu anh.”
Đó là âm thanh từ bút ghi âm.
Trong lòng tôi bỗng dâng lên nỗi hoảng sợ.
Tôi tưởng rằng sẽ không có một thứ gì làm cho cuộc đời của tôi trở nên tồi tệ hơn được nữa.
Nhưng khi cơn bão này thật sự ập tới thì tôi hoàn toàn bị suy sụp rồi.
“Đây chẳng phải là tiểu tam sao?”
“Đồ vô liêm sỉ.”
Những lời xì xào bàn tán của những người xung quanh như dội thẳng vào mặt tôi một cái tát đau điếng.
Mặt tôi bỗng chốc trắng bệch chẳng còn chút huyết sắc, đoạn ghi âm đó đã ghim tôi chặt trên cái cột của sự xấu hổ.
“Tôi xin lỗi.”
“Trương Hoành! Đưa cô ấy đi!”
Phó Trinh đẩy đám đông, trên mặt lần đầu tiên xuất hiện vẻ hoảng loạn.
Mắt tôi mờ đi.
Chỉ còn nghe thấy người ta đọc từng từ từng chữ: “Bố nợ nần, mẹ tự sát, bản thân lại mắc chứng trầm cảm nặng do di truyền từ gia đình, bị nhốt ở một bệnh viện tâm thần ở Nam Thành năm năm… Đây chẳng phải là bệnh viện tâm thần sao?”
Một hòn đá làm gợn lên ngàn con sóng.
Tất cả mọi người đều rộ lên.
“Bị bệnh thần kinh thì ra ngoài hại người làm cái gì?”
“Chắc là bị điên đó.”
“Đã như thế rồi thì sao không đi chết đi cho xong?”
Bước chân của Phó Trinh đột nhiên dừng lại, anh ngước mắt lên nhìn tôi.
Sốc nặng.
Kinh ngạc.
Khó lòng tin nổi.
Tôi bơ vơ ngồi giữa đám đông ồn ào, máu huyết trong người thì lạnh dần cho đến khi cả cơ thể trở nên lạnh toát.
“Đường Gia…”
Phó Trinh gọi tên tôi, giọng anh run run.
Tôi biết tiếp theo đây sẽ xảy ra chuyện gì.
Tôi chỉ bình tĩnh chờ máy chém rơi xuống hủy hoại hoàn toàn cuộc đời mình.
“Cô ta còn từng bị người ta cưỡng hiếp nữa.”
Đây là câu cuối cùng của bài tiết lộ nặc danh.
Khoảnh khắc nghe thấy thông tin ấy, mặt của Phó Trinh bỗng chốc trở nên trắng bệch như tờ giấy.