(Từ góc nhìn của Phó Trinh)
Kể từ ngày hôm đó, sau khi trở về từ công ty thì Phó Trinh không nói chuyện nữa.
Cửa chớp bị đóng lại ba ngày, ánh sáng không lọt được vào bên trong khiến căn phòng trở nên tối tăm.
Trên màn hình điện thoại hiển thị toàn là các cuộc gọi nhỡ.
Anh không nhấp vào đó.
Thời gian dường như ấn nút tạm ngừng đối với anh.
Phó Trinh ngồi ở đó, gục đầu xuống, không còn sức sống.
Anh vẫn còn nhớ giọng điệu lạnh lùng của người đàn ông đó lúc đưa Đường Gia đi.
Anh ta nói, “Tất cả chúng tôi đều mong cô ấy được sống. Anh Phó không hổ là người có thủ đoạn sắc bén, chẳng tốn chút sức lực nào mà đã khiến toàn bộ công sức của chúng tôi đổ sông đổ bể.”
Tiểu Thu bị bảo vệ cản lại ở bên ngoài, gào lên mắng anh, “Phó Trinh, anh có biết cậu ấy không uống thuốc thì sẽ phát bệnh không? Anh nhốt cậu ấy lại thì có khác gì kẻ giết người đâu chứ!”
Chứng trầm cảm.
Bệnh viện tâm thần.
Những danh từ này giống như vô số gai nhọn, trắng trợn cuộn thành quả bóng đầy gai trong suy nghĩ, kéo lấy các dây thần kinh của anh một cách mạnh mẽ.
Trương Hoành gõ cửa, cuối cùng cũng mở ra được một khe hở, đứng ở cửa, “Anh, anh đỡ hơn chút nào chưa?”
“Tại sao?”
Giọng nói của Phó Trinh khàn khàn, nỗi đau âm ỉ trong tim khiến anh cảm thấy đau đớn đến tột cùng.
Trương Hoành trầm mặc chốc lát, “Xin lỗi anh, lúc đó em nghĩ không cần điều tra cho nên…”
“Tài liệu đó là giả, đúng không?” Giọng Phó Trinh rất nhẹ, “Trương Hoành, lúc cậu nói với tôi là cô ấy còn đổi mấy người bạn trai ở nước ngoài thì Đường Gia, cô ấy đang bị nhốt ở bệnh viện tâm thần ở Nam Thành.”
“Em xin lỗi, anh, em không biết.”
Lời giải thích này vô cùng yếu ớt.
Anh biết rằng không thể hoàn toàn trách Trương Hoành được, cho dù nếu hỏi kỹ hơn chút nữa thì có lẽ mọi chuyện sẽ không biến thành như vậy.
Phó Trinh đã không còn sức lực để nghe những lời biện minh của Trương Hoành nữa rồi.
Tiểu Thu đẩy cửa xông vào mặc cho thư ký có ngăn cản.
Ánh sáng chói mắt khiến Phó Trinh phải nheo mắt, nhưng anh cũng không hề ngăn cản.
Thư ký liên tục xin lỗi.
“Xin lỗi Phó tổng vì tôi đã không ngăn được cô ấy.”
“Ra ngoài đi.” Phó Trinh nói.
Thư ký cẩn thận dè dặt đóng cửa lại, căn phòng trở lại vẻ tối tăm u ám.
Tiểu Thu cứ đứng đó, như thể không muốn có liên quan gì đến anh.
“Phó tổng, có vài lời, bây giờ có thể nói được rồi.”
Cửa sổ được mở ra một khe hở, gió lạnh len lỏi vào xuyên thấu tận xương.
Phó Trinh chỉ ngồi đó, chẳng động đậy gì, cứ yên lặng nghe Tiểu Thu nói.
Làm sai thì sẽ phải gặp báo ứng.
Không sớm thì muộn.
“... Năm ngoái, lúc Đường Gia đón sinh nhật, tôi từng trêu đùa, hỏi cậu ấy rằng cậu ấy thích ai nhất trên đời này.”
“Cậu ấy nói, người đứng nhất là mẹ, thứ hai chính là Phó Trinh.”
Phó Trinh nhắm mắt, chỉ cảm thấy câu này khiến anh lạnh thấu tận xương tủy.
“... Lúc đó, cậu ấy vừa mới khỏi bệnh. Mỗi ngày cậu ấy chỉ cần uống một viên thuốc nhỏ là có thể sinh hoạt giống như người bình thường.
“Cho nên năm nay, tôi đã đưa cậu ấy về để sắp xếp lại di vật cho mẹ cậu ấy.”
Đôi mắt của Tiểu Thu bỗng đỏ hoe, “Cậu ấy luôn nói rằng, lúc đó chia tay anh mất mặt quá, lần này muốn đoàn tụ với anh một cách tử tế, thậm chí chỉ cần đứng từ xa nhìn doanh nhân lớn của cậu ấy thôi cũng đủ rồi. Bởi vì cậu ấy biết, bản thân không còn xứng với anh nữa…”
“Phó Trinh, cậu ấy không xứng với anh sao?”
“Anh có biết mình có được suất tham gia cuộc thi như thế nào không?”
Tay của Phó Trinh từ từ siết chặt, như thể anh đã nhìn thấy sự thật đủ để đánh bại mình rồi vậy.
“Lúc đó suất tham dự cuộc thi đã được nội bộ cơ cấu sẵn rồi. Chính Đường Gia đã viết thư tố cáo, yêu cầu công khai minh bạch, cho nên suất tham dự đó mới rơi vào tay anh. Nhưng vì vậy mà cậu ấy cũng đã đắc tội với rất nhiều người, mà sau này khi cha cậu ấy bỏ trốn, cậu ấy và mẹ đã bị rất nhiều người gây khó dễ.”
Bàn tay vô hình to lớn đó như đang bóp cổ Phó Trinh khiến anh đau đớn đến mức không thể hít thở.
Cô ấy từng bị người khác bắt nạt.
Là vì chuyện này sao?
Tiểu Thu lại nói tiếp:
“Lúc đó khi anh tham gia cuộc thi ở tỉnh khác, ước chừng khoảng một tuần anh không gọi điện về. Cho nên chắc là anh không biết được ở đây như trời long đất lở. Nhà họ Đường sụp đổ, bố cô ấy dẫn theo tiểu tam bỏ trốn, ngày nào một đám chủ nợ cũng chặn cửa nhà cậu ấy, muốn lấy mạng Đường Gia và mẹ. Dì đã tự sát, để lại Đường Gia, bị người ta bắt nạt, sau đó bị bệnh.”
“... Thời điểm nghiêm trọng nhất, mắt tôi còn không dám rời khỏi cậu ấy lấy một giây. Lúc đó cậu ấy bị hành hạ đến chẳng ra hình người.” Tiểu Thu nhìn chằm chằm vào Phó Trinh, “Lúc anh bị tai nạn xe, Đường Gia khóc lóc bảo tôi buông ra để cậu ấy đi chết. Anh nói xem cậu ấy đến chỗ anh kiểu gì đây?”
Sắc mặt Phó Trinh tái nhợt, anh nhắm mắt lại.
Ký ức mấy tháng nay điên cuồng dày vò anh.
Anh ngầm cho phép quản lý chuốc say Đường Gia, đưa cô vào phòng của anh.
Dụ cô nói ra sự thật sau khi uống say, lại còn điên cuồng táng tâm ngụy tạo một bản thỏa thuận không hề có hiệu lực pháp lý, chỉ vì để nhìn thấy dáng vẻ xoắn xuýt và đau khổ của cô.
Hết lần này đến lần khác sỉ nhục và trêu đùa cô.
Cuối cùng, cố chấp nhốt cô trong một bệnh viện tư nhân ở ngoại ô, Tiểu Thu từng tới tìm anh rất nhiều lần nhưng anh đều không gặp.
Anh hỏi cô có phải bị điên không, hỏi cô tại sao năm xưa không đi chết đi.
Ánh mắt Đường Gia ngày càng trống rỗng, thường thường nhìn anh, bất động.
Anh lại lầm tưởng rằng lúc đó cô vẫn còn yêu mình.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, Đường Gia có lẽ đang âm thầm chất vấn rằng tại sao anh lại có thể tàn nhẫn đối xử với cô như vậy.
“Tại sao… lại không nói cho tôi biết?”
Tiểu Thu khóc không thành tiếng, “Giải thích thế nào đây?”
“Cậu ấy bị bệnh, ngay cả việc sống cũng là tham vọng xa vời. Điều duy nhất cậu ấy có thể làm là không kéo chân người mà mình để tâm. Cậu ấy đặt việc học của anh lên hàng đầu, cao hơn tất cả những thứ khác. Cuộc thi đó chính là cơ hội để anh khắc phục khó khăn và thay đổi vận mệnh mà cậu ấy liều mạng mới đổi lấy được. Cậu ấy chỉ hy vọng anh sống thật tốt. Phó Trinh, cậu ấy có nên chết không?”
Cô có nên chết không?
Câu nói này nện thẳng vào trái tim Phó Trinh như một chiếc búa tạ.
Người quấy rầy cô, hành hạ cô, chế nhạo cô là anh.
Người biết cô là người có giáo dưỡng nên lấy hợp đồng ra để sỉ nhục cô là anh.
Người đáng chết cũng nên là anh mới phải.
“Chúng tôi từng thử rất nhiều biện pháp để khiến Đường Gia vực lại khát vọng sống. Cuối cùng mới phát hiện chỉ một thứ duy nhất có tác dụng với cậu ấy.”
Phó Trinh đột nhiên không dám nghe tiếp nữa.
Tiểu Thu cười khổ nói, “Tên của anh. Cậu ấy mãi mãi ghi nhớ doanh nhân lớn của mình.”