Editor: quynhle—
"Nghiên Tịch! Coi như nể tình chúng ta đã làm vợ chồng ba năm, chỉ cần cô giao ra môn chủ lệnh, thì tôi sẽ giúp cô ra đi được sảng khoái!” Tống Triết không muốn tốn nhiều kiên nhẫn ở chỗ này!
Đối với Tần Nghiên Tịch, hắn ta có thích, nhưng chỉ vẻn vẹn là thích mà thôi, điều này cũng không thể ngăn cản hắn ta bất chấp mọi thủ đoạn để lấy được thứ hắn ta muốn! Huống chi, trong lòng hắn ta, quyền thế và tiền bạc quan trọng hơn mọi thứ!
"Tại sao? Chẳng lẽ anh và tôi kết hôn cũng chỉ vì trong tay tôi có môn chủ lệnh của Liệt Diễm sao?” Tần Nghiên Tịch không tin, cô yêu người đàn ông này, bỏ qua tất cả chỉ muốn ở cùng hắn ta, nhưng hiện tại lại rơi vào kết cục này, quả thật cô không muốn tin tưởng chút nào!
"Nếu như không có lệnh bài môn chủ, mày cho rằng chỉ bằng vào thân phận một đứa con gái riêng từ Tần gia thất bại thì mày nghĩ Triết sẽ liếc nhìn mày sao? Đúng là nực cười!" Trên mặt Diệp Lâm tỏ vẻ khinh bỉ, cô ta biết rõ mục đích của Tống Triết khi tiếp cận Tần Nghiên Tịch, mà cho đến bây giờ Tần Nghiên Tịch mới hỏi tại sao? Vấn đề ngu xuẩn như vậy cũng chỉ có người ngu ngốc mới có thể hỏi!
Trong tình yêu, một khi đã yêu thì có người nào không trở nên ngu xuẩn?! [quynh.le.] Không phải đây cũng chính là ma lực của tình yêu sao?
Mọi người thường nói khi yêu thì chỉ số thông minh của phụ nữ là số âm! Lời nói này rất đúng khi áp dụng lên người Tần Nghiên Tịch khi còn sống! Cô chính là người phụ nữ ngu ngốc bị tình yêu làm cho mụ mị!
"Ha ha! Đúng vậy! Vấn đề này thật ngốc mà!" Tần Nghiên Tịch cười nhạo mình, đồng thời cũng cảm thấy mình thật đáng đời!
Nếu như ban đầu nghe lời của mẹ, cách xa người của Diệp gia; hoặc là có lòng phòng bị nhiều hơn, như vậy hôm nay mình sẽ không bị dồn vào đường cùng!
Năm năm trước, lúc cô phải về Diệp gia mẹ đã không đồng ý, cho dù có làm gì cũng không ngăn cản được cô vào lúc đó, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ đồng ý! Nhưng mẹ đã nói ra một yêu cầu, đó là dù như thế nào cô cũng không thể vận dụng lực lượng của Liệt Diễm môn, trừ phi là phải rời khỏi Diệp gia! Bây giờ suy nghĩ lại, những lo lắng của mẹ đều là đúng!
Năm năm trước, trở lại Diệp gia, trên dưới Diệp gia đều đối với cô rất tốt, lúc đó vì từ nhỏ không có tình thương của cha, thêm vào đây là lần đầu được nếm trải tình thương của cha cho nên trong lòng cũng nghiêng về Diệp gia! |dien:dan:le:quy:don| Về sau cũng nhờ Diệp gia tác hợp mà yêu Tống Triết, sau đó hai người nhanh chóng kết hôn, ngay cả hôn lễ cũng không có, hiện tại nghĩ lại thì thấy lúc đó mình thật là ngốc!
"Căn bản Liệt Diễm không có môn chủ lệnh gì cả, Liệt Diễm chỉ nhận người không nhận vật! Cho nên các người đã tính toán sai lầm rồi!” Nếu biết môn chủ lệnh gì đó mà bọn họ luôn mơ ước không hề có thật, các người còn cần nữa không? Tần Nghiên Tịch côkhông phải lúc nào cũng ngu ngốc!
"Cô nói cái gì?" Tống Triết nổi giận! Nỗ lực lâu như vậy, bây giờ lại có người nói cho hắn ta biết căn bản nhưng cố gắng kia đều không có kết quả, hắn ta có thể không nổi giận sao?
"Đừng có si tâm vọng tưởng nữa! Liệt Diễm chỉ nhận thức người của Tần gia, không phải một món đồ vật nào đó mà có thể khống chế!"
"Cô đáng chết!" Tống Triết trực tiếp bóp cổ Tần Nghiên Tịch muốn giết chết cô ngay lập tức!
Tần Nghiên Tịch không nói nữa, vốn dĩ cô đã một lòng muốn chết rồi! Cô không muốn sống tiếp như vậy nữa!
Lúc Tần Nghiên Tịch sắp đứt hơi thì Tống Triết buông cô ra!
Bị buông lỏng, Tần Nghiên Tịch há to miệng để hít thở, không phải cô muốn sống sót, đây chỉ là một phản ứng theo bản năng!
Đến khi cô đã hít thở bình thường, thì bên tai lại truyền đến giọng nói của Tống Triết!
"Sai người bên ngoài bằm nhỏ tay chân của cô ta, nhét cho cô ta ăn vào bụng! Cuối cùng là chém từng nhát từng nhát dao đưa cô ta lên đường!” Nói xong xoay người rời đi! Diệp Lâm cũng đi theo!
Sau đó Tần Nghiên Tịch yên lặng nhận lấy vô số nỗi đau đớn khổ sở! /quynh/le// Lúc mới bắt đầu đau đớn còn có thể rên rỉ thành tiếng, càng về sau thì cô đã chết lặng đi, không còn giãy giụa nữa!
Cuối cùng trong đầu Tần Nghiên Tịch nhớ đến người phụ nữ xinh đẹp đã sinh ra cô, nuôi dưỡng dạy dỗ cô. Đôi mắt chỉ còn là hai cái hố đen ngòm lại chảy ra nước mắt!
Mẹ! Thật xin lỗi, là Nghiên Tich không tốt, nếu như con chịu nghe lời của người, thì bây giờ chúng ta sẽ sống thật tốt! Thật xin lỗi, mẹ! Nếu như có kiếp sau, hãy cho con được làm con gái của người một lần nữa! Nếu như có kiếp sau, thì chúng ta hẹn kiếp sau gặp lại!