Editor: quynhle—diendanlequydon.com
Trong bệnh viện, mùi của nước sát trùng tràn ngập trong không khí!
Trong một phòng bệnh VIP, một cô gái mang sắc mặt trắng bệch đang nằm trên giường. Cho dù là có sắc mặt trắng bệch, nhưng đây tuyệt đối là một cô gái xinh đẹp! Mang gương mặt trái xoan tiêu chuẩn, lớn cỡ bằng bàn tay, không chi mang vẻ đáng yêu mà phải nói là tuyệt đẹp! Một mái tóc đen nhánh xõa ra trước ngực, mặc dù không có trang điểm, sửa soạn, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy mỹ lệ.
"Ừm. . ." Cô gái nằm trên giường hơi nhúc nhích cơ thể, có lẽ là vì vết thương quá đau, làm cho đôi mày xinh đẹp phải nhíu lại.
Cô gái mở mắt ra, toàn bộ trong đôi mắt đều là sự hối hận! /quynh,le,/ Mà cô gái đang nằm trên giường kia chính là Tần Nghiên Tịch!
"Đây là?" Đôi mắt mở ra đầy nghi vấn!
Không phải cô đã bị Tống Triết giết rồi sao? Tại sao lại ở chỗ này!
Cô sờ sờ tay, không đúng! Không phải chân tay đều bị chặt đứt rồi sao? Đôi tay hiện tại này là có chuyện gì xảy ra vậy?
Ngẩng đầu nhìn chung quanh, chỗ này là bệnh viện! Tần Nghiên Tịch cũng không cho rằng vì Tống Triết bỏ qua cho mình mà tốt bụng tự đưa cô tới bệnh viện, hơn nữa tay chân bị chặt đứt mà cũng có thể mọc lại, đây là chuyện không thể nào rồi!
Không lẽ là mẹ đã cứu mình? Từng vấn đề nghi ngờ ở trong đầu cô, (dien/dan/le/quy/don) nhưng lại không thể nào tìm được câu trả lời!
"Tiểu thư Nghiên Tịch, rốt cuộc cô cũng tỉnh lại rồi sao? Đã đỡ hơn chút nào không?” Một người phụ nữ khoảng chừng năm mươi tuổi xách hộp đựng thức ăn đi vào!
"Ừ, có một chút!” Giọng nói của Tần Nghiên Tịch thật bình tĩnh, nhưng trong lòng lại không thể nào giữ nổi bình tĩnh nữa rồi!
Nếu như cô nhớ không lầm, thì sau khi cô quen biết Tống Triết được nửa năm, Tống Triết bị ám sát, cô lại giúp hắn ta cản một viên đạn trí mạng! Cũng chính vì phát súng lần này khiến cho cô và Tống Triết thuận lợi kết hôn!
Mà người phụ nữ này là dì Liên, người giúp việc của Diệp gia! Nhưng lại đối với cô thật sự rất tốt! Lúc Tống Triết và Diệp gia muốn nhốt cô lại, bà ấy còn liều mạng muốn giúp cô bỏ chạy, nhưng cô lại không tin bà ấy, cho nên kết quả cuối cùng là cô bị Tống Triết hại chết!
Nhìn lại người đã từng quan tâm tới mình, Tần Nghiên Tịch cảm thấy xấu hổ, nếu như không phải do cô, thì khẳng định dì Liên vẫn còn sống rất tốt!
"Tiểu thư Nghiên Tịch, sao vậy? Có phải khó chịu ở đâu hay không? Để tôi đi gọi bác sĩ!” Nhìn Tần Nghiên Tịch khóc, dì Liên cũng luống cuống, bà ấy tưởng nhầm là vết thương của Tần Nghiên Tịch lại trở cơn đau đớn hơn.
"Không có việc gì! Dì Liên, tôi không sao!" Tần Nghiên Tịch lau sạch nước mắt, mỉm cười!
Bây giờ thì Tần Nghiên Tịch không thể không tin rằng số mệnh thật biết cách trêu đùa cô! Đời trước, cô ngu ngốc như vậy mà nó cũng không thức tỉnh cô, cho đến khi cô bị hại chết oan uổng thì lại để cô làm lại từ đầu, chính là muốn cô mang theo những thù hận kiếp trước để sống qua ngày hay sao? Aizz!
"Thật không có chuyện gì chứ?" Dì Liên vẫn không yên lòng!
"Thật không có việc gì! Chỉ là hơi đói bụng!"
"A! Đúng rồi, tôi có nấu canh, bây giờ cô uống một chút đi, để lót dạ! Tôi sẽ ra ngoài mua bánh bao hấp mà cô thích!" Dì Liên nghe thấy Tần Nghiên Tịch đói bụng, [quynh.le.] vội vàng lấy chén trút canh ra!
"Dì Liên! Tại sao dì lại tốt với tôi như vậy? Tôi chỉ là đứa con gái riêng của Diệp gia thôi!” Tần Nghiên Tịch biết dì Liên đối với cô rất tốt, nhưng mà nguyên nhân trong đó là gì thì cô không biết!
Kiếp trước cô đã bị người thân và người yêu làm cho chết không toàn thây, đời này cô cũng không muốn giẫm vào vết xe đổ đó! Mặc kệ là ai, cô đều phải cẩn thận mới được!
"Căn bản cô không phải là con gái riêng gì hết, sao cô có thể là con gái riêng được!” Nghe được lời của Tần Nghiên Tịch, ngay lập tức giọng nói của dì Liên cũng lớn hơn.
Bị dì Liên bỗng nhiên nổi giận làm cho sợ hết hồn, Tần Nghiên Tịch không hiểu gì, nhìn dì Liên ở trước mặt.
Dì Liên là người của Diệp gia, nhưng câu nói mới vừa rồi kia lại hàm chứa hận thù sâu sắc với Diệp gia. Rốt cuộc là vì sao mà dì Liên lại hận Diệp gia, nhưng lại cam tâm tình nguyện sống ở Diệp gia?