Trùng Sinh Các Chủ Có Bệnh

chương 44

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tô Nhược Quân tự dọn đồ ra hết, rồi ra hiệu cho người đối diện ngồi xuống, sau đó mới nói: "Mục đích ấy à, ta còn chưa nghĩ ra. Đợi ta nghĩ kỹ xong ta sẽ nói cho ngươi biết. Về phần cứu ngươi, có lẽ ngươi khiến ta thấy thuận mắt hơn bọn hắn. Không nói nhiều nữa, tranh thủ thời gian ăn chút đi, lát nữa còn phải lên đường."

Tiêu Mộng Cẩm nhướng mày: "Ngươi muốn mang ta đi?" Nàng cũng hiểu rõ người này sẽ không thả nàng đi, nhưng vẫn không nhịn được nỗi buồn phiền.

"Có lẽ vào một ngày nào đó ở nơi nào đó ta bỗng muốn thả cô, thì sẽ thả ngươi. Còn hiện phải đi đâu, ta còn không có đáp án đây."

"Mang ta theo, có giá trị gì với ngươi?"

Tô Nhược Quân khẽ cười một tiếng: "Tội đồ phản bội Lạc Hà lâu, đương nhiên có giá trị."

Rõ ràng nhận ra được sự châm chọc cùng lạnh lẽo trong mắt Tiêu Mộng Cẩm, còn có nét bi thương chợt lóe lên, tay cầm đũa của Tô Nhược Quân chững lại giây lát, lập tức bỏ thêm cái bánh bao vào trong dĩa của nàng.

"Thật ra ngươi cũng không được chọn. Tối qua bọn hắn không tìm được ngươi, nhất định sẽ không bỏ qua. Hơn nữa đoán chừng cũng đã bắt đầu hoài nghi chúng ta rồi. Dù ta thả ngươi đi, ngoài chết, ngươi không có kết cục khác. Ta nghĩ ngươi nhất định là không cam lòng cứ thế chết đi. Cho nên, đã đến nước này, cứ an ổn mà theo ta đi thôi."

Tiêu Mộng Cẩm nhìn chằm chằm cái bánh bao trong dĩa, sau một lúc lâu mới cầm đũa bắt đầu ăn. Tô Nhược Quân ngước mắt nhìn nàng một cái, lập tức khẽ nhếch môi.

Dùng cơm xong, Tô Nhược Quân đưa đến một cái hộp nhỏ, nói với Tiêu Mộng Cẩm: "Tới đây."

Tiêu Mộng Cẩm thân là sát thủ, tất nhiên là biết rõ thứ trong hộp kia là để làm gì, trầm mặc đi tới, lấy son phấn bột nước ra. Tô Nhược Quân cẩn thận trang điểm cho nàng, giống như nhớ tới cái gì, nàng mở miệng nói: "Đúng rồi, còn chưa biết cô nương tên gì đây?"

Tô Nhược Quân dựa vào là rất gần, khi nói chuyện hơi thở phả bên tai Tiêu Mộng Cẩm làm cho nàng rất mất tự nhiên, không dấu vết mà nghiêng nghiêng đầu, lạnh lùng nói: "Dạ Sát "

Tô Nhược Quân lắc đầu, trả lời: "Thật khó nghe "

Sắc mặt Tiêu Mộng Cẩm càng lạnh hơn, âm âm trầm trầm mà nhìn gương mặt mơ hồ của Tô Nhược Quân trong gương đồng.

Tô Nhược Quân có chút buồn cười, sau đó chân thành nói: "Ta hỏi là tên của cô, là tên người á, không phải danh hiệu của công cụ."

Chất giọng của nàng dịu dàng từ tốn, cũng nhấn mạnh hai chữ 'tên người'.

Tiêu Mộng Cẩm có chút hoảng hốt, tên? Đã bao nhiêu năm nàng không được nghe tên của mình rồi? Mà cái người ôm mình khi còn nhỏ, dịu dàng như nước gọi tên của mình, đã chết mất rồi! Dù mình đã hèn mọn như thế, liều lĩnh bán mạng cho bọn hắn như thế, bọn hắn vẫn không chịu buông tha cho bà ấy! Nàng cho rằng sự cố gắng của mình, sự nghe lời của mình có thể để bà ấy được sống tốt, rồi cuối cùng sẽ có một ngày mình có thể mang bà ấy đi, an dưỡng tuổi già. Nhưng ngay lúc mà mình không biết gì hết, bà đã cơ khổ mà chết đi, thậm chí ngay cả đến chết cũng không thể nhìn thấy con của mình!

Quanh người nàng đột nhiên toát ra hơi thở khiến Tô Nhược Quân có chút kinh ngạc, tràn đầy hận ý tàn bạo khắc nghiệt, lại pha lẫn nỗi tuyệt vọng khiến người ta không thể bỏ qua mà đau khổ cùng. Thấy nàng bấu chặt hai tay, còn có tia máu dần rỉ ra, Tô Nhược Quân nhíu nhíu mày. Đưa tay điểm mấy huyệt vị trên người nàng, người vốn đang run rẩy, lập tức bình tĩnh lại.

Tô Nhược Quân ôn nhu nói: "Nếu như ngươi không muốn nói, thì thôi. Chỉ là ta không thể gọi ngươi bằng cái tên đó được, bằng không sẽ bị người khác chú ý."

"Tiêu Mộng Cẩm!"

"A?" Tô Nhược Quân hơi sững sờ, sau đó kịp phản ứng, nét vui vẻ trên mặt giống như nắng ấm, cười nói: "Mộng Cẩm, tên rất dễ nghe. Tô Nhược Quân, là tên của ta, giờ coi như ngươi cũng không lỗ."

Khóe miệng Tiêu Mộng Cẩm cong lên. Nàng lại không nghĩ cần phải biết tên của nàng ta, chẳng qua trong lòng vẫn âm thầm nhớ kỹ.

Đợi đến lúc Tô Nhược Quân làm xong, Tiêu Mộng Cẩm đã không còn nhận ra người trong kia là mình nữa rồi. Da mặt vốn trắng nõn đã biến thành màu lúa mạch, lông mày dày hơn. Sống mũi vốn cao thẳng, nay nhìn có vẻ hơi gãy. Cằm cũng bành ra một chút. Nhìn sơ qua thì chỉ có hơi thanh tú thôi. Nàng cũng không tin nổi người trong gương là chính mình.

Tô Nhược Quân thở phào một cái, lâu rồi không ra tay, may mà không có hoang phế.

Mấy người Bích Thanh đã chuẩn bị thỏa đáng, gõ cửa báo với Tô Nhược Quân cần lên đường.

Tô Nhược Quân cùng Tiêu Mộng Cẩm đi ra ngoài, mấy người cũng đã nghe Bích Thanh từ tối qua, cũng chỉ quan sát nàng một chút, lập tức bình thản ung dung mà leo lên ngựa, không hề có chút kinh ngạc gì.

Tiêu Mộng Cẩm thấy thế, ánh mắt càng thêm tối. Đám người kia cũng không đơn giản, rốt cuộc là có thân phận gì? Đi theo Tô Nhược Quân lên xe ngựa, vài tiếng hí vang lên, một đoàn người bắt đầu lên đường.

Rời khỏi Giang Lăng, đường đi dần dần hoang vu hơn, người ở ngày càng thưa thớt. Đến trưa, mấy người Xích Nham đi tìm nguồn nước cho ngựa ống, cũng tạm thời nghỉ ngơi một lát.

Tô Nhược Quân nhận lấy lương khô mà Bích Thanh chuẩn bị, đưa cho Tiêu Mộng Cẩm, sau đó cầm cái bao gì đó đi xuống xe ngựa.

Kéo rèm xe lên, nàng nhìn thấy Tô Nhược Quân ngồi trên mặt loay hoay lấy ra mấy thứ gì đó, một bao bột phấn màu trắng bị nàng rót vào trong một hố đất. Rồi nàng cầm ống trúc úp vào đó, đổ nước vào, phát ra tiềng xèo xèo, còn trào bọt bóng trắng, như là đã sôi rồi.

Lại thấy Bích Thanh có vẻ tò mò mà lại gần, nội lực của Tiêu Mộng Cẩm mất hết, cũng không biết nàng ấy nói gì đó, nhưng thấy Bích Thanh kia như kinh sợ mà lui ra. Mà trên mặt nàng ấy chứa ý cười, vẫn dịu dàng như trước, nhưng Tiêu Mộng Cẩm lại cảm thấy có chút ác liệt.

Sau một lúc lâu, nàng dùng bao vải cầm lấy ống trúc, về trên xe, thuận tay cầm theo cái chén. Lúc này Tiêu Mộng Cẩm mới phát hiện ống trúc kia còn có nút đậy. Tô Nhược Quân rút nút ra, rót thứ bên trong ra chén. Thứ nước màu nâu đổ ra, tông màu nâu nước canh đổ ra, mùi thuốc Đông y nồng nặc lập tức lan khắp xe. Tiêu Mộng Cẩm ngẩn người, khi nãy là nàng đang nấu thuốc ư?

Tô Nhược Quân đưa cái chén cho nàng: "Ngươi bị thương quá nhiều, không có kim sang dược, nơi này không đủ nguyên liệu, ta không thể bào chế được. Đoán chừng còn mấy ngày nữa mới đến An Châu, đề phòng vết thương chuyển biến xấu, ngươi cứ uống thuốc đi."

Tiêu Mộng Cẩm nhận cái chén, trong lòng đầy phức tạp. Thuốc này rõ ràng đã nấu từ lâu, chẳng lẽ nàng cố ý mang theo cả mấy ngày thuốc, chuẩn bị để trên đường dùng phương pháp kỳ quái kia hâm lại cho mình uống?

Cúi đầu mấp máy miệng, Tiêu Mộng Cẩm rất nhanh đã uống hết một chén thuốc đắng chát. Nàng đã uống không ít thuốc, nhưng khó uống cỡ này, là lần đầu tiên trong đời! Lông mày bất giác nhíu chặt, gắng dằn xuống cảm giác buồn nôn.

Khóe miệng nếm phải vị ngọt, ngay lúc nàng kinh ngạc mở miệng, viên đường lăn vào trong luôn. Tuy không thể át vị thuốc, nhưng cũng đỡ hơn nhiều. Nàng cảm thấy toàn thân đều khó chịu. Từ nhỏ nàng đã lăn lộn trên mũi đao, cái đau khổ gì chưa từng nếm trải. Hôm nay uống một chén thuốc còn để người khác đút đường, thật là ô nhục cái danh một trong Tứ Sát.

Bên tai truyền đến tiếng cười khe khẽ của người nọ, làm cho nàng càng mất tự nhiên, lỗ tai mơ hồ có chút nóng, lập tức bị nàng dằn lại.

"Cũng không tệ lắm, phản ứng tốt hơn ta tưởng nhiều." Nhớ đến phản ứng kia Cố Lưu Tích lúc uống thuốc, nàng thật rất muốn cười, chẳng qua A Mặc quá bao che khuyết điểm, không cho nên nàng cố gắng nhịn. Nhưng biểu lộ của người này, khiến nàng nhịn không được nữa mà bật cười.

Tràng cười này, làm toàn bộ sự cảm động của Tiêu Mộng Cẩm đối với việc nàng cẩn thận săn sóc khi nãy đều tan thành mây khói. Quả nhiên nàng đoán không sai, người này căn bản chính là một kẻ vừa kỳ quái lại xấu xa!

Đúng lúc này Xích Nham nhích lại gần, liếc nhìn Tiêu Mộng Cẩm một cái, lập tức nhỏ giọng nói: "Nhược Quân, có người đuổi theo rồi."

Tô Nhược Quân lông mày nhíu lại, nhìn qua Tiêu Mộng Cẩm có chút âm trầm, nói khẽ: "Là đám người tối qua?"

Xích Nham gật đầu: "Không sai."

Tô Nhược Quân cười cười, thần sắc lại có vẻ lành lạnh: "Có thể giải quyết?"

Xích Nham gật đầu.

"Vậy nếu đã đến, thì cũng đừng trở về. Lạc Hà lâu không an phận đã lâu rồi, sợ là A Mặc cũng muốn bắt đầu động thủ."

"Được."

Bọn họ nói chuyện cũng không kiêng dè Tiêu Mộng Cẩm. Nghe thấy mời lời đối thoại của hai người, Tiêu Mộng Cẩm càng ngạc nhiên nghi ngờ hơn nữa. Nghe ý của bọn họ, đúng là đã sớm muốn đối địch với Lạc Hà lâu. Nhưng thực lực của Lạc Hà lâu sao nàng lại không rõ cơ chứ. Cho dù là môn phái lớn như Danh kiếm sơn trang, cũng không dám công khai đối nghịch với nó. Dù sao minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, không có ai hy vọng chọc đến một tổ chức sát thủ không cần sống, lúc nào cũng âm mưu đi lấy mạng người khác cả.

Đi đến buổi tối, bọn họ giả trang đang nghỉ ngơi. Trong không khí thoang thoảng một chút hương thơm, Tiêu Mộng Cẩm quen thuộc mùi này đến tận, cũng biết sự lợi hại của nó. Chẳng qua đáng tiếc là, trong nhóm người này có một quái thai Tô Nhược Quân.

Đêm đó, một nhóm sáu người không một ai chạy thoát, còn thêm sự nhắc nhở của Tiêu Mộng Cẩm từ trước, ngay cả một tin cũng chưa kịp phát ra ngoài, đám người đã chôn xương nơi hoang dã. Hôm sau, mấy người Tô Nhược Quân vẫn không nhanh không chậm mà hướng về Đại Lý.

Thành Tô Châu, Mặc viên.

Cố Lưu Tích nhìn đủ loại bánh nướng bày biện trên bàn, còn có một chồng chưa mở bọc giấy ở kế đó, lại nhìn qua Văn Mặc Huyền mang vẻ mặt thản nhiên ngồi một bên, có chút dở khóc dở cười. Đừng nói là nàng mua hết tất cả các loại bánh nướng trong Tô Châu về nha.

"Mặc Huyền, ngươi... ngươi mua nhiều bánh nướng như vậy để làm gì thế?"

Trong mắt Văn Mặc Huyền có một chút lúng túng. Nàng chỉ kêu Tô Ngạn tìm nhiều một chút, cũng không ngờ nhiều cỡ này. Nghe Cố Lưu Tích nói xong, ánh mắt nàng lóe lóe, nhỏ giọng nói: "Hồi trước không phải ngươi nói muốn ăn bánh nướng sư tỷ ngươi làm sao. Năm nay chắc chắn ngươi không kịp quay về, mà ngươi cũng chưa từng ở Tô Châu, nhất định cũng chưa từng ăn bánh ở nơi này. Nay ta tìm khắp các cửa hiệu có tiếng ở đây, mỗi nơi đều mua ít, để ngươi có thể xem xem có thứ ưa thích hay không đó."

Cố Lưu Tích khẽ giật mình, trong lòng nói không rõ là có cảm giác gì. Người này, thật sự là... Nàng chỉ thuận miệng nói một câu, nàng ấy lại đúng là... Hít vào một hơi, Cố Lưu Tích ôn nhu nói: "Ta cũng không có kén chọn, đâu cần phải phiền phức như vầy."

Văn Mặc Huyền cười cười: "Biết là ngươi không kén chọn, chỉ là muốn cho ngươi thứ tốt nhất."

Lòng Cố Lưu Tích run lên, mấp máy miệng, nhẹ nhàng lấy một cái bánh, cắn một miếng.

Văn Mặc Huyền thấy nàng ăn cái bánh đậu, dò hỏi: "Như thế nào, có quá ngọt hay không?"

Đôi mắt Cố Lưu Tích lóe sáng như sao mà nhìn nàng, khẽ cười nói: "Không có ngọt như ngươi."

Nói xong chứng kiến vẻ sững sốt của Văn Mặc Huyền, lỗ tai cũng đỏ lên, da mặt trắng nõn như ngọc nhiễm tầng hồng phơn phớt, đáng yêu không chịu được. Cố Lưu Tích nhìn đến phát ngốc, sau đó mới nhận ra câu nói kia của mình mập mờ đến cỡ nào. Tức thì. Màu đỏ hồng trên mặt còn trội hơn cả Văn Mặc Huyền, suýt nữa thị bị sặc miếng bánh trong miệng luôn. Nàng vội vàng đổi giọng, muốn nói, ý ta là miệng ngươi ngọt. Nhưng nàng nuốt lại, cảm thấy câu đó càng làm cho người ta hiểu lầm thêm. Cuối cùng đành e lệ, một câu cũng không nói nên lời.

"Ha ha" Bên tai là tiếng cười vui của Văn Mặc Huyền, làm Cố Lưu Tích càng thêm quẫn bách.

Đợi đến lúc tiếng cười bên tai dừng lại, Cố Lưu Tích mới ngẩng đầu. Chẳng biết Văn Mặc Huyền đã lại gần lúc nào. Bị nàng dùng ánh mắt sáng rực nhìn chăm chú, Cố Lưu Tích chỉ cảm thấy hơi thở bắt đầu dồn dập, quả tim trong lồng ngực cũng đập nhanh hơn.

Lập tức, cằm bị ngón tay lành lạnh của nàng nắm lấy. Xúc cảm mềm mại của cánh môi, khiến nàng muốn dính thật sát nữa. Hàm răng bị đẩy ra, vật thể mềm mại linh hoạt nhỏ bé trực tiếp quấn tới, chầm chậm liếm láp, thẳng đến khi hơi thở của đôi bên hòa quyện vào nhau. Cố Lưu Tích sắp chóng mặt, thân thể muốn nhũn ra. Từ xoang mũi tràn ra vài tiếng hừ khẽ, rơi vào tai Văn Mặc Huyền, đúng là đáng yêu vô cùng. Nàng hơi thở mạnh một hơi, dán lên cánh môi Cố Lưu Tích vuốt nhẹ vài cái, miễn cưỡng đè xuống rung động trong lòng, ngừng động tác.

Đôi mắt Cố Lưu Tích phủ kín rồi một tầng hơi nước, trông như một đầm nước sâu, khóe mắt hơi ửng đỏ. Nàng nhìn thấy đôi má Văn Mặc Huyền nhiễm màu anh đào, còn có tia sáng nóng rực trong đôi mắt ấy, lại nở nụ cười.

-------

Editor có lời muốn nói: Sắp trung thu rồi, cũng mong có người như Các chủ mua cho một bàn bánh trung thu~

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio