Văn Mặc Huyền nhìn nàng, nói nhỏ: "Cười gì đó?"
Sắc mặt Cố Lưu Tích ửng hồng, vẫn còn cười, nói: "Hơi thở của ngươi hôm nay hình như lâu hơn nhiều, cũng không thở dốc dữ dội lắm."
"Thật ư, ngươi rất vui à?"
Không đợi Cố Lưu Tích trả lời, nàng lại nói tiếp: "Chẳng lẽ ngày xưa hơi thở của ta chưa đủ, làm Tích nhi tiếc lắm hử?"
Cố Lưu Tích: "..."
"Nói tầm bậy... Nói bậy bạ gì đó, ta chỉ vui vì sức khỏe của ngươi đã tốt hơn nhiều thôi, chẳng phải nghĩ ngợi gì lung tung đây!"
Văn Mặc Huyền chỉ cười không nói, tiếp tục chăm chú nhìn Cố Lưu Tích.
Thực sự chịu không nổi nữa, ngắt miếng bánh trung thu nhét vào miệng Văn Mặc Huyền. Văn Mặc Huyền vốn không thích đồ ngọt nên nhíu mày lại, nhưng vẫn nuốt miếng bánh xuống.
Cố Lưu Tích thấy nàng như vậy thì hơi hối hận, rót cho nàng chén trà: "Không thích thì nhổ ra là được mà, cần gì miễn cưỡng nuốt xuống chứ."
"Tạm được." Văn Mặc Huyền lắc đầu, mặc dù nàng không thích, nhưng mà đối với bánh nướng, nàng cũng không bài xích.
Quá trời bánh nướng, tất nhiên là Cố Lưu Tích không thể nào nếm thử tất cả rồi. Văn Mặc Huyền chọn lấy vài cái nhìn ngon mắt, còn lại thì sai Tử Tô phân phát cho người trong phủ hết.
Buổi sáng, Cố Lưu Tích luyện kiếm trong sân, Văn Mặc Huyền cầm sách, ngồi dưới cây nhìn nàng. Đến cuối cùng, nàng để sách xuống, chống cằm ngắm Cố Lưu Tích.
Mấy lần qua đi, Cố Lưu Tích cảm thấy đã không tệ rồi mới thu kiếm, thấy Văn Mặc Huyền có vẻ thong dong, trong mắt tràn ra ý cười: "Sao nhìn có vẻ miễn cưỡng vậy ? Có phải ngồi không chán lắm không?"
"Không hề, ngắm ngươi rất thú vị." Văn Mặc Huyền trả lời gió nhẹ mây bay, làm Cố Lưu Tích có chút xấu hổ, lòng vòng đổi chủ đề: "Mặc Huyền, ngươi còn chưa nói với ta, làm sao ngươi lại hiểu được Tam Thanh kiếm pháp?"
Văn Mặc Huyền ngồi thẳng lên, lau mồ hôi cho nàng, rồi đẩy tách trà đã rót sẵn tới trước mặt nàng, ra hiệu bảo nàng uống chút. Sau đó mới chậm rãi nói: "Từ khi sức khỏe của ta càng ngày càng kém, Nhược Quân đã dùng kim châm phong bế nội lực của ta, bởi vậy mà ta không còn dụng võ được nữa. Mà đã quen có công phu trong người, bỗng nhiên biến thành một kẻ chỉ đi mấy bước đã thở hổn hển, tất nhiên là không quen. Huống chi, võ công luyện đã nhiều năm, bảo ta hoàn toàn từ bỏ, tất nhiên là ta làm không được rồi. Khoảng thời gian ấy, mấy người Tô Ngạn cơ hồ tìm toàn bộ nào là kiếm phổ, nào là chưởng pháp, tâm pháp có thể tìm thấy trong võ lâm rồi mang về cho ta. Không thể luyện thì ta liền thường xuyên đọc, ngẫu nhiên cũng sẽ để đám người Tử Hi biểu diễn cho ta xem, rồi suy nghĩ phương pháp phá giải. Lúc ấy liền thấy được Tam Thanh kiếm pháp, còn có Lăng Vân Tung nữa." Nói rồi nhìn sang Cố Lưu Tích.
Miệng Cố Lưu Tích há to, khó trách Văn Mặc Huyền chỉ nhìn sơ qua đã đoán được chiêu thức kiếm pháp của người khác, thậm chí có thể suy nghĩ ra ứng đối phương pháp rất nhanh nữa. Thì ra là vì nguyên nhân này. Nhưng chỉ đơn thuần đọc qua, chưa từng luyện tập, nàng lại có thể thực hiện thuần thục đến độ ấy, không thể không công nhận là một võ học kỳ tài. Khó trách ở kiếp trước công phu của nàng giỏi đến nhường đó.
Kinh ngạc một hồi lâu, nàng mới chú ý tới câu nói cuối cùng Văn Mặc Huyền nhắc tới Lăng Vân Tung, lại ngạc nhiên thêm lần nữa. Lăng Vân Tung chính là loại khinh công mà nàng sử dụng khi ở trên thuyền hoa ngày ấy. Nó làm cho người vốn đang kiệt sức có thể bỗng nhiên phát lực, bởi vậy nhảy lên thêm một lần nữa. Nàng ấy cố nhấn mạnh nó là có ý gì? Chẳng lẽ nàng ấy đã biết rõ sư phụ là ai rồi?
Nghĩ tới đây Cố Lưu Tích đột nhiên kinh sợ ra một thân mồ hôi lạnh, lại có chút ảo não. Văn Mặc Huyền nhìn ra thì coi như không sao, nhưng bữa đó nàng lại thi triển công phu kiểu đó trước mặt quá trời người, vạn nhất có người nhận ra, chẳng phải sư phụ sẽ bị đào ra tung tích sao?!
Văn Mặc Huyền nhìn sắc mặt nàng biến đổi liên tục, ánh mắt bất giác nhạt màu hẳn đi. Nàng ấy rất không muốn mình biết được chuyện này sao?
Cố Lưu Tích thu suy nghĩ, nhìn về phía Văn Mặc Huyền, lại bắt gặp tia ảm đạm trong mắt nàng kia, nhất thời khẽ giật mình, đột nhiên hiểu ra vẻ mặt của chính mình đã khiến người ta hiểu lầm. Vội vội vàng vàng mở miệng: "Mặc Huyền, ngươi đừng hiểu lầm, mới vừa ta rồi không phải nhằm vào ngươi đâu. Chỉ là nhớ đến khi đó đã dùng Lăng Vân Tung, trước mặt đám người Nhiễm Thanh Ảnh, sợ ngày sau sẽ xảy ra chuyện gì đó."
Văn Mặc Huyền nhìn mặt nàng đều gấp đến đỏ lên, cong môi cười cười, kéo tay nàng qua, nhỏ giọng nói: "Ngươi cẩn thận thì không sai, ta hiểu cả. Nhưng mà, ngươi thật sự là dễ bị lừa lắm. Lăng Vân tuy loại khinh công tinh diệu độc đáo, nhưng đã nó ẩn tích đã lâu như vậy, sao ta có thể vừa liếc thấy thì biết chứ. Vừa rồi chỉ là cố ý trêu chọc ngươi thôi."
Cố Lưu Tích khẽ giật mình: "Vậy ngươi có biết, sư phụ ta là ai không?"
Văn Mặc Huyền cười cười: "Biết, có phải là Âu tiền bối đó không?"
Cố Lưu Tích trợn to mắt, khá khó hiểu: "Chỉ bằng Tam Thanh kiếm pháp của ta?" Tam Thanh kiếm pháp tuy do môn phái của sư phụ sáng tạo nên, nhưng nó lại toàn là chiêu cơ bản, vả lại thế hệ trước cũng không ít người sử dụng. Làm sao lại đoán được sư phụ?
Văn Mặc Huyền nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng, giọng nói cũng nhẹ nhàng: "Không phải, là bởi vì một chuyện khác." Nàng vốn không định nói với Cố Lưu Tích, bởi nàng sợ nàng ấy không rõ sự lợi hại trong đó, rồi còn vì sự thiện lương của Cố Lưu Tích nữa, vạn nhất ngày nào đó lại đi cứu người khác, sẽ rước họa vào thân.
"Chuyện gì?"
"Cô nương ngốc, chưa từng nghĩ tới vì sao ta vốn dĩ chịu không nổi nội lực của những người khác dù chỉ một chút, mà nội lực của ngươi lại có thể xoa dịu chứng bệnh của ta à?"
Cố Lưu Tích hơi giật mình, lập tức hiểu ra, ngập ngừng nói: "Là vì... Nội lực của ta khác biệt ư?"
Văn Mặc Huyền gật đầu.
Thật sự Cố Lưu Tích chưa từng nghĩ tới, bởi lúc cứu Văn Mặc Huyền, nàng chỉ mới luyện Lạc Già thập cửu bí quyết được có nửa tháng, làm sao có thể có tác dụng lớn lao gì. Mà Văn Mặc Huyền nói như vậy tất nhiên là tỏ rõ, tác dụng mấu chốt chính là Lạc Già thập cửu bí quyết rồi! Nghĩ đến đây, Cố Lưu Tích cảm thấy hứng khởi: "Vậy Mặc Huyền này, nếu ta cầu sư phụ cứu ngươi, có thể có tác dụng đấy!"
Nhìn sự vui sướng không hề che dấu trong mắt người nọ đối diện, Văn Mặc Huyền vừa vui vừa khổ sở, chậm rãi lắc đầu. Nếu năm đó có thể tìm được Âu Hoàng thì hiển nhiên là không sao. Đến hôm nay đã quá muộn rồi. Thấy sắc mặt nàng lại trầm xuống, thất hồn lạc phách mà ngồi trên ghế, trong lòng đau nhức âm ỉ. Mình lại khiến nàng chờ mong vô ích rồi. Văn Mặc Huyền cầm chặt tay nàng, trên mặt vẫn mang nụ cười tươi tắn: "Cô nương ngốc, sao lại ỉu xìu rồi."
Cố Lưu Tích còn chưa thoát ra khỏi nỗi mất mát, chỉ cúi đầu không nói tiếng nào.
Nghe thấy bên tai tiếng người nọ than nhẹ: "Lại ngẩn người, ta cũng không phải sẽ chết ngay mà..."
"Ngươi nói bậy bạ gì đó!" Câu kia của Văn Mặc Huyền vừa nói ra, Cố Lưu Tích dường như bị đâm một dao, giật bắn người lên. Đôi mắt nàng lập tức liền đỏ bừng, bên trong đong đầy nước mắt, trừng lớn mắt nhìn Văn Mặc Huyền. Giọng nói nàng cất chứa sự kích động đến run rẩy: "Ngươi lại nói lung tung, ta... ta..."
Thấy nàng run lên, cả buổi cũng không nói nên lời, đôi mắt Văn Mặc Huyền tràn đầy thương tiếc, ngồi dậy ôm lấy nàng: "Là ta nói bừa, là ta không tốt, ngươi đừng vội. Ngươi xem, những ngày này không phải ta rất khỏe sao. Hơn nữa Nhược Quân đã đi Đại Lý rồi, nói không chừng sẽ tìm được Thất Diệp Lưu Ly ngay thôi. Đến lúc ta khỏe rồi, thì ta sẽ bám ngươi cả đời, khi đó nói không chừng ngươi sẽ chê ta phiền ấy chứ."
Ánh mắt nàng đầy dịu dàng, sắc mặt lại rất nghiêm túc. Những lời nói ấy đã làm cơn giận đến khủng hoảng của Cố Lưu Tích dịu xuống. Một hồi lâu nàng nhỏ giọng nói: "Chỉ mong ngươi có thể bám dính lấy ta, sao mà chê ngươi phiền được chứ... Đừng nói cả đời, kiếp sau, kiếp sau sau nữa đều bám chặt mới tốt."
Lời của nàng càng ngày càng nhỏ, cuối cùng nghe như tiếng nỉ non, lại như là một loại cầu nguyện, trầm trầm thấp thấp, hòa lẫn một chút cay đắng.
Dù Văn Mặc Huyền nghe không rõ, nhưng cũng đoán được toàn bộ. Ôm chặt lấy người trong lòng, đôi mắt đen lấy sâu thẳm như bầu trời đêm, cất chứa tia sáng nhàn nhạt. Mười năm qua, đây là lần đầu tiên nàng đơn thuần nghĩ muốn được sống tiếp, dù cho phải chịu hành hạ như thế nào đi nữa, nàng cũng muốn kéo dài hơi tàn này. Không chỉ là vì báo thù cho Tô gia, mà còn là vì mình. Nàng muốn ở bên Lưu Tích.
Dừng lại suy nghĩ, Văn Mặc Huyền tiếp tục nói: "Ta nói với ngươi những thứ này là để ngươi chú ý thôi. Tuy nói đa số mọi người không hiểu được nội công tâm pháp mà ngươi luyện là Lạc Già thập cửu bí quyết, nhưng chỉ sợ vạn nhất thôi. Ngày sau chớ tùy tiện dùng nó đi cứu người khác nữa. Nếu ngày đó ta có ý xấu, ngươi có biết ngươi sẽ gặp chuyện gì không hở?"
Cố Lưu Tích cọ cọ lên mặt của nàng, nhỏ giọng nói: "Ngươi sẽ không làm thế đâu."
Văn Mặc Huyền bật cười, thực sự không phản bác nữa: "Năm đó sư phụ đã từng nhiều lần tìm Âu tiền bối, nhưng vẫn không có tin tức. Không ngờ ông ấy lại ẩn cư ở Thục."
"Sư phụ dường như rất không muốn đề cập đến quá khứ. Nhiều năm qua ông ấy đều mai danh ẩn tích, chưa hề kể với bọn ta về quá chứ. Chỉ là, ta cũng có thể đoán được sơ sơ rằng, ắt hẳn ông ấy đã trải qua rất nhiều rất nhiều chuyện."
Văn Mặc Huyền thu liễm mi: "Tiền bối cũng là người số khổ."
Cố Lưu Tích có chút tò mò, ở kiếp trước nàng chỉ biết sư phụ là Âu Hoàng, Kiếm thánh được mọi người ca tụng năm xưa. Ngoài một thân kiếm pháp xuất thần nhập hóa, còn được ở chỗ gia thế hiển hách, thuật đúc kiếm còn đạt độ phi thường. Nay, những món binh khí được người ta cực kỳ hâm mộ trên giang hồ, tám phần là từ ông ấy đúc mà ra. Năm đó người trong võ lâm đã ca tụng, bộ xứng, Âu Hoàng, một kiếm khó cản, một kiếm khó cầu. Mà cuối cùng sư phụ lại từ bỏ tất cả, một thân một mình ẩn cư đất Thục. Thậm chí còn không bao giờ đúc kiếm nữa. Nàng lại không biết nguyên nhân.
"Mặc Huyền, ngươi biết sư phụ ta đã gặp chuyện gì không?"
Văn Mặc Huyền lắc đầu: "Cũng không tường tận lắm. Chỉ nghe Cung bá bá nói, lúc trước tiền bối kế thừa Thiên Cơ môn, sư môn cũng không thịnh vượng, chỉ nhận hai đệ tử nhập môn, cùng một vài đệ tử ngoại môn. Chẳng biết tại sao, lại bị Hoa Dương phái tàn sát hết. Tiền bối lúc ấy trẻ tuổi tự ái cao, một mình xông vào Hoa Dương phái, tru sát chưởng môn, một đường bị đuổi giết, cuối cùng được Lạc Già môn cứu. Mấy năm sau, môn chủ Lạc Già môn còn gả con gái cho ông ấy nữa. Chẳng qua thế sự khó liệu, môn chủ Lạc Già môn bỗng nhiên chết bất đắc kỳ tử, Lạc Già môn bị cừu địch bao vây."
Cố Lưu Tích có chút sững sờ: "Lạc Già môn bị diệt, chỉ còn một mình sư phụ thôi ư?"
Văn Mặc Huyền gật đầu: "Nhưng mà, Lạc Già môn tồn tại bốn mươi năm bị diệt, vô cùng kỳ lạ. Lạc Già thập cửu bí quyết một thời tuy rằng chỉ truyền cho một người, nhưng thực lực của Lạc Già môn lúc ấy tuyệt đối không thể khinh thường. Hơn nữa có tiền bối ở đó, binh khí của Lạc Già môn tuyệt đối chiếm ưu thế hơn, sẽ không đến mức bi thảm như vậy."
Ánh mắt Cố Lưu Tích hơi trầm xuống, có thể làm sư phụ nản lòng thoái chí như thế, chuyện năm đó sợ là không hề đơn giản. Mà nàng lại không muốn động vào vết thương lòng của ông ấy. Kiếp trước, sau khi bị Nhiễm Thanh Ảnh biết được thân phận, sư phụ như đã già đi rất nhiều. Từ đó, Thi Lệ sư tỷ lần lượt chết đi, còn mình thì một lòng theo Văn Mặc Huyền đi luôn rồi, cũng không biết cuối cùng ông ấy như thế nào nữa? Nghĩ cho đến đây, trong lòng tràn đầy tự trách cùng chua xót.
Thấy dáng vẻ đó của Cố Lưu Tích, Văn Mặc Huyền không muốn nàng lại suy nghĩ miên man, cúi đầu ôn nhu nói: "Những chuyện xưa cũ này, Âu tiền bối đã muốn chôn vùi vào dĩ vàng thì cũng có lý của ông ấy. Nếu như ngươi muốn biết rõ, ta kêu bọn họ đi thăm dò nha?"
Cố Lưu Tích suy nghĩ một chút, mở miệng nói: "Ngươi nói không sai. Suy nghĩ của ta bây giờ, chẳng qua là hy vọng sư phụ có thể sống an nhàn tự tại, nếu đi điều tra, khó tránh khỏi sẽ để người ta phát hiện. Sợ là càng thêm không ổn."
Văn Mặc Huyền cười cười: "Những ngày này cứ luôn ở trong phủ, có khó chịu không?"
Cố Lưu Tích nhanh chóng lắc đầu. Chỉ cần ở bên Văn Mặc Huyền, làm chuyện gì cũng rất vui vẻ, sao mà khó chịu được.
"Không khó chịu? Nhưng ta có hơi khó chịu."
Cố Lưu Tích vội ngẩng đầu: "Vậy ta cùng ngươi đi giải sầu nhé. Ngươi muốn đi đâu?" Nhớ đên hầu như Văn Mặc Huyền chẳng ra ngoài được mấy lần cả. Trước đó, lần đầu tiên đi Quán Oa cung còn gặp phải nhiều chuyện bực mình nữa. Nghe thấy nàng nói khó chịu, nhịn không được muốn đi tìm nơi nào đó có thể làm cho nàng vui vẻ hơn.
Văn Mặc Huyền trầm ngâm giống như đang suy tư gì đó, sau đó hòa nhã nói: "Ngươi tới Tô Châu cũng sắp hai tháng thôi, ta còn chưa có đưa ngươi dạo chơi quanh thành nhỉ ? Vừa hay gần tới Trung thu, chúng ta đến mấy con phố dạo thử nhé?"
Cố Lưu Tích đang định đáp ứng, rồi lại nghĩ đến thân thể của nàng, lo lắng hỏi một tiếng: "Có làm ngươi mệt lắm không?"
Văn Mặc Huyền lắc đầu: "Ta chỉ là dẫn ngươi đi vài chỗ thú vị ở Tô Châu thôi, không mệt gì nhọc đâu. Huống chi không phải còn có ngươi nữa sao?"
Cố Lưu Tích suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng gật đầu.
Thật ra thì mới sáng sớm Văn Mặc Huyền đã nói chuyện này với Tô Ngạn rồi. Hắn cũng chuẩn bị xong rồi. Tuy nói hôm nay dân phong đã thoáng hơn, nữ tử ra ngoài cũng là bình thường, nhưng hai cô nương xinh đẹp đi bên ngoài sợ sẽ thêm nhiều phiền phức. Bởi vậy Tô Ngạn cho hai người đổi thành nam trang.
Kiếp trước, Cố Lưu Tích đã cải trang không ít lần, cũng khá là quen thuộc, nhưng đến Văn Mặc Huyền thì có chút không được tự nhiên. Nàng mặc một cái áo choàng màu trắng ngà, đai lưng cũng màu trắng, nàng còn buộc một khối ngọc tím bên hông.
Mấy ngày này Văn Mặc Huyền không chỉ có mập hơn một chút, còn cao lên nữa. Tuy vẫn còn thấp hơn Cố Lưu Tích chút ít, nhưng vốn dĩ nàng không có thấp, giả trang làm nam tử cũng không thấy kỳ cục. Chỉ có hơi gầy yếu thôi.
Sắc mặt nàng vẫn không hồng nhuận bằng người thường, hơi tai tái. Cố Lưu Tích vẽ mày cho nàng, giúp tăng thêm mấy phần anh khí. Hơn nữa nàng khí chất xuất chúng, cả người toát lên vẻ ôn nhuận, mi thanh mục tú, khí chất vô song.
Cố Lưu Tích giúp nàng thắt đai lưng, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào mặt nàng, như thế nào cũng không dời được.
-------
Editor có lời muốn nói: Nhiều khi thấy Tích nhi như cún con á, chỉ cần Các chủ ngoắc ngoắc cái là quắc đuôi, mắt long lanh chạy tới rồi~~ Còn bị cái tính mê gái nữa o(>ω