Văn Mặc Huyền hoảng hốt nhìn hai người trong tranh, không để ý tới người đang ẩn nấp ngoài cửa.
Vừa rồi Cố Lưu Tích bị nàng chọc đến nóng mặt nên mới kiếm cớ rời khỏi. Nhưng chỉ qua một lát, nàng đã thấy không yên lòng. Dù sao nàng hiểu, việc cha mẹ qua đời đối với Văn Mặc Huyền mà nói, là nỗi đau cả đời không thể quên được. Nghĩ đến dáng vẻ của nàng ấy khi đó, nàng xoay người quay trở về. Dù như thế nào, đều phải ở nàng ấy.
Nhưng khi nàng đi tới cửa, liền thấy được cảnh tượng như vậy. Hai giọt nước óng ánh rơi xuống giấy Tuyên Thành, khiến lòng Cố Lưu Tích đau nhức. Mà câu nói thì thào của Văn Mặc Huyền, lại như một cơn sóng nhiệt, lướt qua trái tim, khiến nó vừa nóng vừa đau.
Văn Mặc Huyền khóc trong im lặng, thậm chí sau khi rơi hai giọt nước mặt, thì không còn có động tĩnh gì nữa. Nhưng sự yếu ớt và đau khổ toát ra quanh người nàng, lại làm Cố Lưu Tích chịu đựng không nổi. Lúc ấy, muốn bước vào ngay lập tức, rồi lại cố gắng nhịn xuống.
Khi nãy, sợ là Văn Mặc Huyền cố ý trêu nàng, để nàng ra khỏi bầu không khí đó. Có mặt nàng, Văn Mặc Huyền che giấu rất tốt, rất nhanh đã khôi phục lại trạng thái bình thường. Đến khi không có nàng, lúc chỉ có một mình, mới toát ra yếu ớt của bản thân. Có lẽ nàng ấy không muốn để nàng đã thấy dáng vẻ ấy của mình. Tuy rằng nàng rất muốn đi tới, ôm Văn Mặc Huyền một cái, nhưng biết rõ chỉ có để nàng ấy một mình, nàng ấy mới có thể trút hết nỗi lòng.
Nghĩ đến đó, trong lòng chợt thấy chua xót, nhưng Cố Lưu Tích vẫn lặng yên đứng ở bên ngoài. Mắt của nàng đỏ lên, cắn môi, bàn tay trái bấu lên cây cột ngoài cửa, đè nén cảm xúc của mình.
Ánh mắt của nàng dừng trên người Văn Mặc Huyền, ẩn nhẫn mà đau đớn. Bỗng nhiên nàng phát hiện sau lưng có người, quay đầu lại, thì thấy được Tử Hi mang vẻ mặt lo lắng.
Thấy cặp mắt đỏ bừng của nàng, Tử Hi mấp máy môi, muốn mở miệng, lại bị Cố Lưu Tích lắc đầu ngăn cản. Khóe miệng nàng kéo ra một nụ cười cay đắng, tỏ ý mình không có gì.
Nàng quay đầu, tiếp tục bóng người gầy yếu khiến người ta thương tiếc kia, thẳng đến khi nàng ấy khép lại cuộn tranh, đánh vỡ tư thế nàng vẫn một mực duy trì kia. Hít một hơi thật sâu, ra hiệu cho Tử Hi đừng làm lộ, Cố Lưu Tích xoay người rời đi.
Tử Hi nhìn người trong phòng, lại thấy dấu vết trên cây cột, hằn sâu mấy vết móng tay, thở dài, cũng lui xuống.
Ra khỏi Tô phủ, Cố Lưu Tích không có về Tây Uyển, mà là đi thẳng ra ngoài thành Tô Châu. Đoán chừng phải vài ngày nữa sư tỷ mới tới, vừa rồi nàng chỉ viện cớ mà thôi.
Lúc này trong lòng nàng khó chịu lắm, hình ảnh Văn Mặc Huyền rơi lệ ở trong đầu, không thể xóa nhòa. Nhưng nàng lại không biết nên xoa dịu nàng ấy như thế nào, thậm chí chỉ có thể ở một bên yên lặng nhìn mà thôi. Uổng công nàng được sống lại lần nữa, mà vẫn không thể trở thành chỗ dữa cho nàng ấy những lúc yếu lòng. Thậm chí còn để nàng ấy lo lắng mình sẽ khổ sở. Cảm giác này thật sự không dễ chịu! Nghĩ đến kiếp trước nàng đến chết vẫn luôn che chở mình, còn mình thì cứ đần độn, u mê, dù được trùng sinh, cũng có rất nhiều chuyện không thể giúp được nàng! Càng nghĩ càng tức giận, càng nghĩ càng đau lòng, ngực tích tụ khí huyết khiến nàng có chút điên cuồng, phóng thẳng đến rừng cây ngoài thành.
Nàng đứng giữa cánh rừng to lớn, ngắm nhìn cây cối đã không còn xanh um, bật nhảy lên một thân cây cao ba trượng(), bẻ một nhánh cây. Phóng nội lực ra, những lá cây còn sót lại đều rụng xuống. Cố Lưu Tích dùng cành cây làm kiếm, không hề tiếc nội lực, luyện lại toàn bộ kiếm pháp mình nhớ được trong đầu.
(): trượng (丈, zhang) = , m (có tài liệu cho rằng trượng = ,m)
Nhánh cây chứa nội lực kia, mỗi một chiêu đều mang mạnh mẽ khí kình, làm chim trong rừng kinh sợ bay tứ tung. Lá rụng trên mặt đất cũng bị cuốn đi, xoay vòng cực nhanh trên không trung.
Cố Lưu Tích tập luyện Lạc Già thập cửu bí quyết, lúc này nội lực gần như đã đạt mức ở kiếp trước. Mặc dù nàng siêng năng luyện võ, vẫn muốn báo thù, nhưng chưa từng gấp rút, cho nên nội lực bền bỉ và thâm hậu, căn cơ vô cùng vững chắc.
Nhành cây yếu ớt trong tay, căn bản không chịu nổi sức lực của nàng, cho nên lúc này nó vẫn có thể duy trì hình dạng, là vì Cố Lưu Tích dùng một luồng nội lực để duy trì, bởi vậy cũng càng hao tổn nội lực hơn. Nhưng lúc này Cố Lưu Tích chẳng thèm để ý những chuyện đó, chỉ biết thi triển tất cả chiêu thức, hóa giải nỗi uất nghẹn trong nội tâm.
Kiếm chiêu của Cố Lưu Tích nhanh như tia chớp, vốn là chiêu thức ôn hòa như nước, lúc này lại mang theo khí lạnh thấu xương, tách tách hợp hợp mỗi lúc một mạnh mẽ. Một vài thân cây không cao lớn lắm, bị kiếm khí chấn động, quật ngã ra đất.
Nội lực trong cơ thể dần dần cạn kiệt, Cố Lưu Tích vẫn cố chấp, yên lặng thi triển Lạc Già thập cửu bí quyết. Rít gào một tiếng, lá rụng xung quanh lập tức bị rung chấn bay lên, rồi lại rụng xuống um tùm như tuyết mùa đông.
Cố Lưu Tích mệt hết hơi, ngửa người ngã xuống đất, từ từ nhắm hai mắt, thở dốc. Tuy rằng đổ mồ hôi đầy người, nhưng cảm giác đau nhức khó chịu trong người cuối cùng cũng dịu đi đôi chút. Hơn nữa nàng vẫn luôn dậm chân ở tầng thứ nhất của Lạc Già thập cửu bí quyết, cảm giác nội lực cuồn cuộn vừa rồi, đúng là đã đột phá tầng thứ nhất.
Nhìn cảnh tượng hỗn loạn xung quanh, Cố Lưu Tích tự giễu cười cười. Mình đúng là điên rồi, chạy đến nơi này quậy phá chỉ để phát tiết. Nàng miễn cưỡng ngồi xếp bằng lại, điều hòa nội tức, ngó thời gian, tranh thủ quay về nội thành.
Lúc về đến nơi, Văn Mặc Huyền đang đọc sách. Đồ ăn đã dọn lên xong, nàng yên lặng ngồi bên cạnh bàn, tay cầm quyển sách, vẻ mặt điềm tĩnh, không còn vẻ chán nản lúc sáng nữa.
Cố Lưu Tích nhìn sườn mặt ôn hòa của nàng, trong mắt cũng tuôn ý dịu dàng. Người này nên như vầng trăng sáng, hiền hậu dịu dàng, tỏa vầng hào quang, bọc lấy nắng ấm. U ám tối tăm tựa áng mây đen che trăng như trước kia, không thích hợp với nàng, cũng không nên là nàng.
Nhận thấy động tĩnh, Văn Mặc Huyền úp sách, cười khẽ một tiếng, nói: "Cuối cùng cũng về rồi, ta còn tưởng rằng ngươi bị sư tỷ bắt cóc rồi đấy chứ?"
Cố Lưu Tích mấp máy môi: "Lại nói càn, sư tỷ của ta bắt ta làm gì. Hơn nữa nàng còn chưa tới đâu."
Văn Mặc Huyền liếc mắt nhìn dưới chân nàng, đôi mắt lóe lóe, lập tức quét mắt nhìn nàng một lần, ngồi dậy đi tới, nhặt chiếc lá úa trên cổ áo nàng ra.
Cố Lưu Tích bị động tác đột ngột của nàng làm kinh sợ, ánh mắt rơi xuống chiếc lá kia, trong lòng nhất thời có chút thấp thỏm không yên. Ngẩng đầu liếc nhìn Văn Mặc Huyền, nhưng nàng ấy chỉ vươn bàn tay trắng nõn tới, búng lá cây ra, tùy ý nói: "Khá là bẩn."
Vừa rồi Cố Lưu Tích mới đổ một thân mồ hôi, còn ở trong rừng cả buổi, nghe nàng nói xong, mặt không khỏi có chút hồng, ngập ngừng nói: "Ta đi tắm trước."
Văn Mặc Huyền níu nàng lại: "Đã tới giờ này rồi, ăn cơm xong hẵng tắm."
Cố Lưu Tích nghĩ đến nàng không ăn, Văn Mặc Huyền cũng sẽ không ăn trước, cười cười đáp ứng. Trong lòng cũng may là Văn Mặc Huyền không hỏi chuyện nàng đi đâu.
Thấy Văn Mặc Huyền cất sách qua một bên, Cố Lưu Tích thuận miệng hỏi: "Hôm nay đọc sách gì thế?"
Văn Mặc Huyền nhìn nàng, ấm giọng nói: "《Việt Tuyệt Thư》"
"《Việt Tuyệt Thư》, tạp ký ghi chép lịch sử thời Ngô Việt?" Nghe Văn Mặc Huyền nói, trong đầu nàng có một chút ấn tượng. Kiếp trước nàng đã từng thấy nó trong thư phòng của Nhiễm Thanh Ảnh, lúc ấy nàng ta cũng đang đọc quyển sách này, mình vô tình hỏi qua vài câu, thế mới biết một ít.
"Đúng vậy, Tích nhi đã từng đọc rồi?" Văn Mặc Huyền chậm rãi ngồi xuống, khẽ nói.
"Chưa có đọc kỹ, chỉ thoáng nhìn thấy thôi."
Văn Mặc Huyền cười cười, nói: "Việt Tuyệt Thư có tổng cộng ba mươi lăm phần, mười lăm cuốn, ta đang đọc cuốn thứ , ngoại truyện ký — Bảo Kiếm."
Cố Lưu Tích có chút tò mò nhìn nàng, Văn Mặc Huyền nói những thứ này, tự nhiên không phải là đơn thuần giới thiệu nội dung với mình. Hẳn là có dụng ý, vì vậy nàng dùng ánh mắt ánh mắt tò mò mà nhìn nàng ấy.
Thấy Cố Lưu Tích nhìn mình, Văn Mặc Huyền thản nhiên mở miệng: "Trong cuốn này, viết về bảo kiếm Việt vương Câu Tiễn đoạt được, trong đó cũng bao gồm — Thuần Quân!"
Cố Lưu Tích sững sờ, Thuần Quân? Khó trách.
"Đọc được gì đó à?"
Văn Mặc Huyền chuyển đồ ăn cho nàng: "Cũng không có gì, chỉ giới thiệu đại khái lai lịch của Thuần Quân kiếm, và hình dạng của nó mà thôi. Nhưng chi qua mấy câu ngắn ngủn, đã phác hoạ được sự tinh diệu của nó. Ta có chút chờ mong, có thể có một ngày thấy được phong thái đó."
Tay Cố Lưu Tích nắm đũa chững lại: "Mặc Huyền, ngươi định tìm Thuần Quân sao?"
Văn Mặc Huyền chậm rãi lắc đầu, khóe miệng nhếch lên một đường cong, ánh mắt lại hơi tối trầm: "Nếu như có người hao tâm tổn sức muốn tìm nó, thì sao ta lại phải giúp người ta đi tìm chứ. Ta chỉ muốn nhìn thử thôi, không có ý định chiếm đoạt đâu."
Cố Lưu Tích nhìn nàng, nhịn không được mà cười lắc đầu, từ từ gắp rau cho nàng.
Trong mấy ngày này, Tô Vọng dựa theo căn dặn của Văn Mặc Huyền, điều tra tất cả các thống lĩnh trong các, rồi đưa tới tất cả tin tức, những ai biết hành tung của các chủ phía sau Tâm Tích các. Mỗi ngày Văn Mặc Huyền đều xem những tài liệu đó.
Năng lực của Thiên Ky đường không thể khinh thường, chỉ mới mấy ngày, hành trình trong suốt một năm của những người đó, còn có chuyện tiếp xúc với ai, chỉ tiết lặt vặt linh tinh đều có thể trình lên. Văn Mặc Huyền xem qua từng người, từ thân thế tới quá khứ, khoanh lại từng chỗ một, rồi đều giao hết cho Bạch Lăng cẩn thận tra lại.
Cố Lưu Tích nhìn những chỗ nàng dùng mực đỏ khoanh lại, tìm ra tư liệu đối chiếu, lại xem kỹ một chút, cẩn thận suy nghĩ, quả thật có nhiều chỗ không thích hợp. Nàng sở dĩ có thể nhìn ra, bởi vì trước đó có Văn Mặc Huyền chỉ ra, nhưng Văn Mặc Huyền chỉ có một mình, có thể từ trong đống tin tức rườm rà này, tìm ra những dấu vết để lại, đúng là tỉ mỉ không thể không cảm thán.
"Mặc Huyền, những người này đã từng phát hiện để lộ bí mật?"
Văn Mặc Huyền liếc mắt sang đống sổ sách chất chồng, lắc đầu: "Những người này tuy có vấn đề, nhưng chỉ là tác phong không ổn, có chút tư tâm thôi. Ta bảo Bạch Lăng điều tra, chỉ là đề phòng cẩn thận, miễn cho gây thành tai hoạ. Nhưng đa số đều là người sẽ không phản bội."
Cố Lưu Tích có chút khó hiểu: "Vì sao chắc chắn như thế?"
"Cũng không phải là chắc chắn, chỉ là bọn họ không có động cơ, làm như vậy không có ý nghĩa. Hơn nữa, ta càng tin vào ánh mắt của mấy người Tô Vọng hơn. Những năm này đồng hội đồng thuyền, sinh tử gắn bó, không có động cơ, bọn họ sẽ không phản bội." Văn Mặc Huyền cụp mắt, tựa như đang suy tư điều gì, ngón tay ở nhịp nhịp trên quyển sách.
"Vậy bọn họ làm sao nhận được tin tức? Mặc Huyền, có phải ngươi đã có kết luận rồi không?" Mặc dù Cố Lưu Tích không hiểu chuyện của Tâm Tích các cho lắm, nhưng nàng lại hiểu Văn Mặc Huyền. Dáng vẻ của nàng, xem ra đã có phán đoán rồi.
Văn Mặc Huyền khẽ cau mày: "Ừ, có điều, ta hy vong rằng là do ta nghĩ nhiều."
Nói xong, nàng nhấc bút viết một bức thư, sau khi bỏ vào phong bì, đóng kín, rồi lấy ra một con dấu vuông màu đen đóng lên. Phía trên là chữ "Văn" khắc kiểu chữ triện, chính là đại diện thân phận của Văn Mặc Huyền.
Thấy nàng thận trọng như thế, Cố Lưu Tích có chút lo lắng. Văn Mặc Huyền nhìn qua, chỉ cười cười: "Sự tình cũng không tính nghiêm trọng lắm đâu. Chỉ là sợ có chút tổn thương người, cho nên mới thận trọng một chút."
Cố Lưu Tích cau mày, hơi hiểu vấn đề: "Chẳng lẽ người nọ có giao tình với mấy người họ?"
Người có thể làm cho Văn Mặc Huyền băn khoăn, nói ra lời này, sợ là thân phận không tầm thường, thậm chí còn có thể tổn thương tới bốn người kia? Trong đầu bỗng nhiên nhớ tới một người, thần sắc Cố Lưu Tích khẽ biến, kinh ngạc mà nhìn Văn Mặc Huyền: "Mặc Huyền, ngươi hoài nghi người kia?"
Văn Mặc Huyền gật đầu: "Vô luận thế nào, phải điều tra một chút. Sau khi hiểu rõ, có lẽ hậu quả sẽ không đến nỗi tệ hại."
Cố Lưu Tích không biết an ủi như thế nào, chỉ lẳng lặng nhìn nàng. Văn Mặc Huyền khẽ cười, quay đầu nhìn nàng, rồi nhìn sang những chiếc là vàng rơi ngoài cửa sổ, nói: "Thế mà đã qua một tháng rồi, vào thu rồi. Không biết mấy người Nhược Quân đã rời khỏi Thục chưa nữa?"