-----"Tích nhi không thừa nhận ngươi là người của ta ư. Vậy thì coi như ta là người của ngươi đi, thế cũng được."-----
"Các nàng đi từ Thục đến Đại Lý à?"
"Đúng vậy. Dựa theo lộ trình chắc là còn nửa tháng nữa. Cũng không biết Lạc Hà lâu có còn bám lấy họ nữa không." Văn Mặc Huyền khẽ nhíu mày.
"Ngươi đừng lo lắng, thân thủ của mấy người Xích Nham và Bích Thanh không tệ, làm việc cũng cẩn thận. Vả lại nếu phải đối phó với Ám Ảnh đường, đoán chừng cũng có không nhiều tâm tư mà quấn lấy các nàng đâu." Cố Lưu Tích sợ nàng lo lắng, vội an ủi.
Văn Mặc Huyền gật gật đầu, không lo nghĩ nhiều nữa.
Thời gian lơ đãng trôi, nháy mắt đã đến những ngày cuối tháng Tám. Nét thu đã ẩn hiện trong thành Tô Châu. Những lá cây đã nhiễm màu vàng úa báo hiệu thu về.
Buổi sáng ngày thu trong thành Tô Châu, ánh mặt trời vừa dịu vừa ấm, từ từ đẩy lùi hơi lạnh tích tụ trong đêm. Trên con đường đá phủ đầy rêu xanh vang lên tiếng vó ngựa, ở khu vực không quá huyên náo này, càng thêm rõ ràng.
Mấy người đi ngang qua đều lia mắt nhìn cửa thành, một nữ tử dáng người mảnh khảnh, dắt con ngựa màu đỏ thẫm, chậm rãi đi vào thành. Nàng mặc một bộ đồ màu tím đơn giản, mái tóc đen dài được bới lên bằng cây trâm gỗ, khuôn mặt thanh tú điềm tĩnh. Liếc mắt nhìn sơ qua quang cảnh trong thành, nàng bình tĩnh dắt ngựa vào thành.
Đi đến đầu đường lớn, nàng dừng bước, thi lễ với một người qua đường, lịch sự hỏi: "Vị đại ca này, xin hỏi một chút, Tô phủ Tây Uyển ở đâu vậy?"
Chất giọng của nữ tử ấy nhu hòa giống như gió xuân thổi lướt qua, khiến mặt nam tử kia đỏ bừng bừng.
Nam tử hít vào một hơi, xoay mặt chỉ về phía đông, nói: "Cô nương... Đi phía đông, qua hai con đường, rồi đi về phía tây trăm bước, có một tòa nhà rất trang nhã, là nó đó."
Liễu Tử Nhứ khẽ gật đầu, dịu dàng cười cười với người nọ, nói: "Đa tạ, con ngựa này cho đại ca làm tạ lễ đấy."
Nam tử bị nụ cười của nàng làm choáng váng, ngây người một hồi lâu, nhìn dây cương bị nhét trong tay, muốn đuổi theo, nhưng đã không thấy bóng người đâu nữa. Hắn gãi gãi đầu, đỏ mặt, lại vô cùng vui vẻ mà rời đi.
Liễu Tử Nhứ đeo chéo một bao vải bố, tay cầm một thanh trường kiếm, theo lời của người nọ, đi về hướng Tây Uyển.
Nhưng mới được nửa được, liền có một người bỗng nhiên nhảy ra ngăn cản nàng.
Liễu Tử Nhứ sững sờ. Người nọ lại cung kính thi lễ một cái: "Xin hỏi vị đây có phải là sư tỷ của Lưu Tích cô nương, Liễu Tử Nhứ, Liễu cô nương?"
Chân mày Liễu Tử Nhứ hơi cau lại, nhìn nam tử trước mặt, trông có vẻ là người có võ công. Có điều, vì sao hắn hỏi như vậy?
Thấy nàng như thế, người nọ cười cười: "Liễu cô nương đừng hiểu lầm, tại hạ là tùy tùng của Tô phủ Tây Uyển. Mấy ngày nay nghe nói cô nương sắp đến Tô Châu, sợ rằng cô nương không quen đường ở Tô Châu, nên chủ tử nhà ta ra lệnh phải chờ ở cổng thành đón. Vừa rồi có hơi chậm trễ, thiếu chút nữa bở lỡ cô nương rồi."
"Chủ tử nhà ngươi?"
Người nọ cung kính đáo: "Chủ tử nhà ta là bạn thân của Lưu Tích cô nương, biểu tiểu thư Tô phủ."
Cố Lưu Tích đã từng nhắc trong thư, nàng cũng biết chút ít, gật đầu, đáp lễ nói: "Làm phiền rồi."
Nam tử này là một thành viên trong nhóm ám vệ của Văn Mặc Huyền, tất nhiên là hiểu được chủ tử nhà mình quan tâm tới Cố Lưu Tích như thế nào, bởi vậy đối với của sư tỷ Cố Lưu Tích cũng rất có lễ, đáp: "Liễu cô nương khách khí, mời đi bên này."
Đến Tây Uyển, Tô Thanh vội một người khác đến đại trạch Tô phủ, sau đó nói với Liễu Tử Nhứ nói: "Lưu Tích cô nương đang ở Tô phủ cùng chủ tử, ta phái người đi thông báo, sẽ đến nhanh thôi."
Bên này, trong Mặc viên, Văn Mặc Huyền đang đánh đàn, mà Cố Lưu Tích cũng nổi hứng, múa kiếm theo từng tiếng đàn của nàng. Tiếng đàn khi thì nhẹ nhàng, khi thì mãnh liệt, phối hợp với bộ kiếm pháp của Cố Lưu Tích không chê vào đâu được.
Văn Mặc Huyền mặc bộ áo trắng, dựa dưới tàng cây hợp hoan, những ngón tay thon thả múa lượn trên dây đàn, đôi mắt khép hờ nhìn bóng dáng Cố Lưu Tích di chuyển dưới nắng ấm.
Trong tay nàng là thanh kiếm khi sương tái tuyết (), lóe ra tia sáng bạc trắng, cộng thêm dáng người linh động, dung hợp với tiếng đàn của Văn Mặc Huyền vô cùng hoàn mỹ. Đàn nhanh thì kiếm nhanh, đàn nhu hòa thì kiếm uyển chuyển. Toàn bộ Mặc viên đều quanh quẩn tiếng đàn du dương, còn có tiếng vút của kiếm, khung cảnh hài hòa cực kỳ.
(): khi dễ hạt sương ức hiếp bông tuyết
Mặc Ảnh đến báo tin thì có chút do dự, ở ngoài vườn kinh ngạc nhìn một hồi lâu, trong lòng thầm tán thưởng, chủ tử và Cố cô nương như vậy, quả nhiên khiến người ta cực kỳ hâm mộ.
Thẳng đến khi Cố Lưu Tích phát giác hắn đang đứng bên ngoài mới ngừng kiếm. Văn Mặc Huyền cũng dừng tay, tiếng đàn theo đó ngừng lại, cười cười với Cố Lưu Tích. Quay đầu nhìn Mặc Ảnh tiến vào tiểu viện, ấm giọng nói: "Có chuyện gì à?"
Mặc Ảnh cung kính nói: "Quấy rầy chủ tử rồi, Tô Thanh phái người tới báo, sư tỷ của Cố cô nương đã đến rồi."
Đôi mắt Cố Lưu Tích sáng ngời, thu kiếm, tiến lên mấy bước, kinh hỉ nói: "Thật ư?"
Mặc Ảnh gật đầu, nhìn qua Văn Mặc Huyền, nói: "Trước kia chủ tử kêu chúng ta lưu ý, chờ đến khi sư tỷ của Lưu Tích cô nương tới thì đi đón. Vừa rồi người đã vào Tây Uyển, theo căn dặn của chủ tử, thu xếp tại Tây Uyển."
Văn Mặc Huyền gật đầu, ngồi dậy đứng lên, nói với Cố Lưu Tích: "Tích nhi, chúng ta đi qua đi."
Cố Lưu Tích không biết sao, bỗng nhiên có chút khẩn trương: "Ngươi cũng muốn đi sao?"
Văn Mặc Huyền nhíu mày: "Thế nào, ngươi không muốn ta gặp nàng?"
Cố Lưu Tích thấy nàng hiểu lầm, lập tức khẩn trương nói: "Không phải, không phải! Ta chỉ là... Chẳng qua là..."
Cố Lưu Tích không biết làm sao, Liễu Tử Nhứ trong lòng nàng, như là tỷ tỷ, là một người thân hiếm hoi. Mang Văn Mặc Huyền đi gặp nàng ấy, khiến nàng cứ cảm thấy khẩn trương thế nào đó. Quan hệ của nàng cùng Văn Mặc Huyền, nàng cũng không muốn phủ nhận, thậm chí hy vọng có được sự ủng hộ của bọn họ. Cho nên mới vì vậy, mà có cảm xúc khác biệt về lần gặp mặt đầu tiên. Nàng không thể không khẩn trương được.
Văn Mặc Huyền cố gắng không bật cười, nói: "Chỉ là cái gì? Chê ta có ốm yếu, như Vô Diệm, không muốn sư tỷ ngươi gặp?"
"Nói bậy bạ, gì mà Vô Diệm chứ! Ngươi đẹp lắm, chắc chắn sư tỷ sẽ thích!"
Văn Mặc Huyền nghe xong, bật cười luôn: "Tích nhi, cái này không thể nói bừa. Ta chỉ nguyện ngươi thích ta thôi, không thể chịu được sư tỷ ngươi thích ta nữa đâu."
Gò má Cố Lưu Tích ửng hồng, lầm bầm: "Ngươi da dày quá đi. Ta nói là thích nhưng không phải là ý đó đâu, ngươi đừng có nói bậy."
Văn Mặc Huyền vẫn nghẹn giọng cười một đỗi, rồi mới nghiêng đầu nói: "Cô nương ngốc, ta hiểu được tâm tư của ngươi. Nhưng đã là sư tỷ chăm sóc ngươi lớn lên, coi như là người thân của ngươi rồi, ta tất nhiên là phải gặp chứ. Ừm, vốn là muốn để Tô Thanh mang nàng đến thẳng Tô phủ luôn, nhưng sợ có vẻ ngạo mạn quá, mới giữ nàng ở lại Tây Uyển. Ta cùng ngươi đi qua gặp nàng thôi."
Cố Lưu Tích nghe đến sững sờ, trong lòng ấm áp cực. Nàng không ngờ Văn Mặc Huyền lại chu đáo nhường này. Tuy các nàng ẩn cư ở đất Thục, không có đặt nặng mấy phép xã giao lễ nghĩa kia, nhưng mà người trong lòng người, vì ngươi mà cũng coi trọng người quan trọng với ngươi, loại cảm giác này thật sự rất là vi diệu. Cố Lưu Tích nhìn người trước mặt, đôi mắt đong đầy tình ý, cất tiếng gọi: "Mặc Huyền."
Văn Mặc Huyền bị nàng nhìn như vậy, ánh mắt mềm nhũn, ấm giọng nói: "Đi thôi, chớ để sư tỷ chờ sốt ruột."
Mặt mày Cố Lưu Tích hớn hở, vừa rồi Văn Mặc Huyền gọi là "sư tỷ", mà không phải là "sư tỷ của ngươi", làm cho nàng đột nhiên vui vẻ hơn, nhưng miệng vẫn cứng, nói: "Đó là sư tỷ của ta, có phải là của ngươi đâu."
Văn Mặc Huyền nắm tay của nàng đi tới, nghe câu nói không hề giấu ý trêu chọc kia, nhẹ nhàng nắm thật chặt tay, nghiêng mặt quét mắt nhìn Cố Lưu Tích, thần sắc có chút ai oán: "Tích nhi, ngươi đã gọi cha mẹ ta là cha mẹ rồi, đó cũng chính là thừa nhận ngươi là người của ta rồi. Sao lại không chia sư tỷ cho ta chứ, hay là muốn bội tình bạc nghĩa đây hửm?"
Cố Lưu Tích nghe xong bước chân lảo đảo một cái, từ đầu đến cổ đều đỏ hồng, vẫn gân cổ cãi: "Ai... Ai là người của ngươi chứ?! Còn có, cái gì gọi là... bội tình bạc nghĩa chứ, ngươi đừng nói tào lao."
Văn Mặc Huyền ngưng ý cười trong mắt, nghiêm trang nói: "Tích nhi không thừa nhận ngươi là người của ta ư. Vậy thì coi như ta là người của ngươi đi, thế cũng được."
Tay Cố Lưu Tích run lên, quay đầu không dám nhìn người bên cạnh. Sau một lúc lâu mới ngập ngừng nói: "Ta cũng không phải không thừa nhận, ngươi nói như thế nào thì cứ như thế đó đi."
Khóe miệng Văn Mặc Huyền cong lên, kéo nàng đi ra ngoài phủ.
Mặc Ảnh ở phía sau gắng biến mình thành không khí, luôn cố nén cười, nhắm mắt theo đuôi bảo vệ hai người.
Chốc lát sau, mấy người đã đến Tây Uyển, tiến vào tiểu viện Cố Lưu Tích ở, liền thấy một nữ mặc bộ đồ màu tím đang ngồi bên cạnh bàn đá. Nghe thấy có người đến, nàng ngồi dậy nhìn qua. Khuôn mặt dịu dàng hiện lên sự vui vẻ, trong con ngươi cũng đầy ý cười, đi tới mấy bước, gọi: "Lưu Tích."
Hơn hai tháng rồi Cố Lưu Tích không thấy nàng, cũng rất nhớ nàng, vội nghênh đón: "Sư tỷ, cuối cùng tỷ cũng đến rồi. Dọc đường đi có khỏe không."
Mặt mày Liễu Tử Nhứ đầy ý cười, cẩn thận đánh giá nàng, nói: "Ừm, ta rất khỏe. Có điều lo lắng một mình muội ở bên ngoài sẽ bị khi dễ thôi. Nhưng nhìn khí sắc của muội, trông còn tốt hơn khi còn ở nhà đó."
Cố Lưu Tích bị nàng chọc đến xấu hổ, nhớ đến Văn Mặc Huyền ở sau lưng, vội mở miệng nói: "Sư tỷ, đây là..." Nói đến đây, Cố Lưu Tích có chút ngập ngừng. Nàng không muốn dùng từ bằng hữu đơn thuần để nói về quan hệ của nàng với Văn Mặc Huyền. Nhưng nếu trực tiếp ngả bài với sư tỷ thì hình như không tốt lắm.
Văn Mặc Huyền tất nhiên là phát giác được, ấm giọng tiếp lời: "Tại hạ Văn Mặc Huyền, là bạn tốt của Tích nhi. Trước đó có nghe Tích nhi kể, sư tỷ nàng muốn tới Tô Châu, nên vẫn luôn ngóng trông. Mới nghe người thông báo Liễu cô nương đến rồi, cũng liền đi theo Tích nhi đến đây tiếp đón."
Nghe xưng hô của nàng với Cố Lưu Tích, Liễu Tử Nhứ khẽ nhướng mày. Phải biết lúc trước lúc Lưu Tích lên núi, sư phụ đặt tên cho nàng là Cố Lưu An. Nhưng Lưu Tích lại muốn thêm một chữ Tích vào, cuối cùng đổi thành Cố Lưu Tích. Hơn nữa, lúc trước nàng và sư phụ, vốn muốn gọi nàng là Tích nhi, lại bị Lưu Tích cự tuyệt, nói là không muốn người khác gọi nàng như thế, nên vẫn luôn gọi nàng là Lưu Tích. Vì sao nữ tử trước mắt gọi nàng là Tích nhi, nàng lại không thèm để ý?
Nhưng Liễu Tử Nhứ cũng chỉ kinh ngạc chút thôi, nhìn thoáng qua Cố Lưu Tích, rồi lại nhìn qua nữ tử khá gầy gò trước mặt. Nhìn tuổi tác, có lẽ không lớn hơn Lưu Tích bao nhiêu, nhưng trông nàng yên tĩnh đứng đó, lại lộ ra vẻ nhã nhặn nội liễm lịch sự, thập phần lão luyện. Nói chuyện nhẹ nhàng hữu lễ, tuy sắc mặt có chút tái, toát lên vẻ bệnh tật, nhưng lại không thể che khuất khí chất thanh khiết của nàng. Thật là một nữ tử hấp dẫn.
Liễu Tử Nhứ nghĩ như thế, ngoài mặt vẫn giữ nụ cười: "Văn cô nương thật có phong thái. Lúc trước Lưu Tích đã nhắc tới cô nương trong thư rồi. Nói là gặp được quý nhân, được cô nương giúp đỡ rất nhiều. Trong từng câu chữ cũng thể hiện rằng muội ấy rất thân thiết với Văn cô nương. Lúc ấy ta còn kinh ngạc sao chỉ trong thời gian ngắn ngủi muội ấy lại có thể kết thân với người khác nhường đó. Hôm nay được gặp thì có thể hiểu rồi."
Văn Mặc Huyền nhàn nhạt cười cười: "Liễu cô nương khen quá lời rồi."
Cố Lưu Tích thấy hai người cứ là lạ thế nào đó, lại thấy các nàng cứ khách sáo qua lại, có chút nhịn không được: "Sư tỷ, Mặc Huyền không phải người ngoài, tỷ đừng có chua như vậy. Bình thường không phải tỷ không thích mấy thứ như vậy nhất à?"
Liễu Tử Nhứ bị nàng làm cho nghẹn lời, ho khan một tiếng, oán trách nói: "Hồ đồ, nào có ai ăn nói như muội chứ. Chua cái gì mà chua, ta chỉ ăn ngay nói thật thôi."
Văn Mặc Huyền ở bên bật cười thành tiếng, nhìn khuôn mặt hồng hồng của Liễu Tử Nhứ, cười nói: "Là ta không phải. Ta và Tích nhi sớm đã tuy hai mà một, tỷ là sư tỷ của Tích nhi, theo lý thì cũng là sư tỷ của ta, hoàn toàn không cần khách sáo. Là ta cổ hủ, nhọc lòng sư tỷ."
Không thể không nói lời này của Văn Mặc Huyền làm Liễu Tử Nhứ rất có thiện cảm, thân thiệt mà vẫn lịch sự, để nàng khỏi lúng túng, còn biết lễ độ mà giữ thể diện cho nàng nữa.
Qua lời trêu chọc của Cố Lưu Tích, thái độ của Văn Mặc Huyền, cộng thêm Liễu Tử Nhứ cũng không phải là người câu nệ, nên sự xa lạ khách sáo khi nãy đã tan thành mây khói.
Liễu Tử Nhứ mở miệng cười nói: "Khách sáo đúng là không nên, nhưng cấp bậc lễ nghĩa là không thể thiếu. May mắn Văn cô nương độ lượng, đổi lại là người khác, sợ là sẽ bị mấy kẻ thô kệch đến từ thôn dã chúng ta hụ dọa rồi."
Văn Mặc Huyền cũng cười cười: "Ta cũng thuận theo một lần, học Tích nhi gọi tỷ là sư tỷ. Sư tỷ cũng đừng gọi là Văn cô nương nữa, kêu Mặc Huyền là được."
"Vậy ta cũng đành bỏ qua lễ nghĩa, mặt dày đáp ứng vậy. Nhưng vẫn phải cám ơn Mặc Huyền những ngày này đã chăm sóc Lưu Tích chu đáo." Liễu Tử Nhứ cũng không khách sáo nữa, sảng khoái nói.
Văn Mặc Huyền nhìn sang Cố Lưu Tích: "Sư tỷ không cần cám ơn, những thứ này là ta nên làm. Sư tỷ đi đường xa, chắc mệt mỏi rồi, để Tích nhi đưa tỷ đi nghỉ ngơi trước. Ta gọi hạ nhân chuẩn bị chút ít rượu và thức ăn, thay sư tỷ tẩy sạch phong trần."
Cố Lưu Tích biết nàng quan tâm hai người vừa gặp lại, muốn để các nàng ở riêng với nhau, nên cảm động hết sức, nhẹ gật đầu với nàng. Ánh mắt hai người chạm nhau, thấu hiểu vô cùng. Thẳng đến khi Văn Mặc Huyền rời đi, ánh mắt Cố Lưu Tích mới chuyển hướng.
Liễu Tử Nhứ nhìn nàng, không khỏi có điều suy nghĩ, trêu chọc nói: "Tình cảm của Lưu Tích và Mặc Huyền thật là tốt quá đó. Người ta đã đi xa rồi, mà ánh mắt vẫn không nỡ thu hồi lại nữa."
-------
Editor có lời muốn nói: Mình đang đọc "Mạc đạo vô tâm", thấy editor bên ấy đặt một câu ở đầu truyện, dù không phải để tóm tắt chương như kiểu tên chương thường thấy, nhưng có vẻ khá ấn tượng. Thế là mình cũng muốn thử~ Ngặt nỗi văn chương mình tệ quá, không chọn được một câu gì ấn tượng cả. Nên mình qua JJ copy cái dòng của tác giả về. Đây là câu được tác giả chọn là "nội dung tóm tắt trọng điểm" á~ Từ nay mình sẽ thử dùng cái này, cứ thấy hay hay sao đó, coi như là bù cho truyện không có tên chương~~
PS: mình đề cử bộ "Mạc đạo vô tâm" ấy~ Sẽ không uổng thời gian đâu~